Tiếng chuông quanh quẩn du dương trong không gian, lại càng trong trẻo hơn so với lúc trước.
Hai mươi tên ác đồ vốn đang công kích Giang Thủy Ngưng bỗng nhiên chậm lại,ngay sau đó đồng thời quay người, bắn nhanh tới tụ họp cùng mười người đang công kích Diệp Vân.
Ba mươi tên ác đồ bộ pháp chỉnh tề, xếp thành hình một cái chùy, trong mắt gã ác đồ đi đầu tinh mang bắn ra mãnh liệt, tay mỗi người phía sau đặt lên người phía trước, ba mươi người như hòa làm một thể.
Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, ác đồ này là cao thủ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.” Thanh âm sợ hãi của Tô Linh vang lên.
Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Thủy Ngưng kinh hãi, bọn họ đều là người có kiến thức rộng rãi, chỉ nhìn qua đã biết Quân Nhược Lan muốn làm gì, nàng muốn lợi dụng lực lượng của ba mươi người, một lần đánh chết Diệp Vân. Chỉ cần Diệp Vân chết hay mất đi sức chiến đấu thì Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Thủy Ngưng không thể ngăn cản công kích của những ác đồ còn lại.
Không chút do dự, hai người cùng nhảy tới bên cạnh Diệp Vân.
“Diệp Vân sư đệ, lần này chúng ta phải toàn tâm hiệp lực mới được.” Giọng nói của Giang Thủy Ngưng không hề có chút xem nhẹ, trầm trọng nói.
“Đúng vậy, Diệp Vân ngươi có đề nghị gì không?” Mộ Dung Vô Ngân gật đầu phụ họa.
Diệp Vân lẳng lặng đứng đó, chân khí trong cơ thể vẫn còn cuồn cuộn, Tiên Ma Chi Tâm phun ra thuần khiết linh khi gần như đã tiêu hao hết, nhưng vẫn còn thừa một chút, cũng làm cho thân thể hắn có cảm giác như muốn bạo liệt.
“Nếu như Quân Nhược Lan muốn lấy tính mạng chúng ta, tất nhiên chúng ta không thể khoanh tay chịu chết, hai vị còn ẩn giấu bảo vật gì, hiện tại có thể lấy ra được rồi.” mắt Diệp Vân lập lòe, chậm rãi nói ra.
Lúc này trong lòng hắn tràn đầy sát ý, như hắn nghĩ, thí luyện Đoạn Hồn Sơn Mạch cũng chỉ là đồng môn cùng rèn luyện mà thôi, tuy rằng tông môn cố ý không nhắc đến chuyện sinh tử trong lúc xảy ra tranh chấp. Nhưng dù sao cũng là đồng môn, dù có hô hào muốn đánh muốn giết, muốn lấy tính mạng ngươi gì đó…, nhưng khi chính thức động thủ cũng phải lưu lại một đường sống.
Nhưng Quân Nhược Lan hiển nhiên không nghĩ như vậy, hai liên kích vừa rồi, nếu thực lực Diệp Vân kém một chút, hoặc Tiên Ma Chi Tâm không phun ra một đạo linh khí, chỉ sợ hiện giờ Diệp Vân đã không biết sống chết thế nào.
“Tất nhiên rồi, ân oán trước đây của chúng ta đặt qua một bên, đợi giải quyết xong tiện nhân Quân Nhược Lan này rồi tính tiếp.” Mộ Dung Vô Ngân mảy may không còn cao ngạo, hung hãn nói.
“Ta cũng không tin tiểu nha đầu mới nhập môn hơn một năm này có thể giết được chúng ta.” Giang Thủy Ngưng phẫn nộ quát một tiếng, bàn tay trắng nõn vũ động trước người, từng đạo chân khí như nước phun ta từ ngón tay của nàng, biến thành một thủy cầu lẳng lặng trên không trung, hào quang xuyên qua, tản mát ra bảy màu quang ảnh nhàn nhạt.
Diệp Vân lạnh lùng nói: “Ngâm Tuyết sư tỷ và mọi người, chúng ta cùng nhau ra tay. Hiện tại ba mươi tên ác đồ vẫn chưa còn hoàn toàn hợp làm một, chúng ta tiên hạ thủ vi cường.”
Lời vừa dứt, ánh sáng màu tím rung động trong tay hắn, tiếng sấm bắt đầu vang lên, điện mang lập lòe, lập tức trường kiếm Diệp Vân ngưng tụ, tất cả lôi quang đều thu vào trong, ánh lửa hiện lên trong mắt hắn, không khí như rét lạnh lại, chân khí hội tụ vào một kiếm này.
Trường kiếm trong tay Diệp Vân xuất ra, nét mặt nghiêm túc, lúc này dường như hắn đang tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, trong mắt hắn, tất cả dường như biến mất, chỉ còn lại thanh kiếm, tử sắc kiếm!
Mộ Dung Vô Ngân vô cùng hiểu biết, chứng kiến Diệp Vân đột nhiên như biến thành một người khác, lập tức cảm nhận được rung động có vẻ quen thuộc trên thân kiếm, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Một kiếm này của Diệp Vân hắn đã được chứng kiến, tuy không biết đó là kiếm phá gì, nhưng mà uy lực tuyệt cường, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản nổi.
“Giang thủy Ngưng, chúng ta toàn lực thi triển, nhất định phải đem ba mươi tên ác đồ này chém giết tại chỗ.” Hào khí trong lòng Mộ Dung Vô Ngân tỏa ra, hắn thét dài một tiếng, đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một bảo vật như chiếc cối xay, chậm rãi xoay tròn.
“Ma Thiên Bàn?” Giang Thủy Ngưng cùng Tô Ngân Tuyết kinh hãi kêu lên, không thể tin vào mắt mình.
Theo tiếng kinh hô của các nàng, Ma Thiên Bàn trên đỉnh đầu Mộ Dung Vô Ngân đột nhiên bay lên, lập tức phô thiên cái địa, bao phủ phạm vi một trăm trượng xung quanh.
“Đương nhiên không phải là Ma Thiên Bàn, Ma Thiên Bàn chính là Tiên Khí, đây chỉ hư ảnh Ma Thiên Bàn, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng cũng đạt tới cực phẩm linh khí, ta không tin không thể đánh tan đám ác đồ này.” Mộ Dung Vô Ngân chậm rãi cương quyết nói ra.
“Thủy Nguyệt Lưỡng Nghi!”
Giang Thủy Ngưng thân là thủ lĩnh của những người trẻ tuổi ở ngọn núi Lãm Nguyệt, tất nhiên sẽ có bảo vật đặc biệt.
Chỉ thấy thủy cầu bảy màu trước người nàng đột nhiên phân thành hai, hóa thành hai thủy cầu khác nhau, một cái như Kim Ô rực rỡ ánh vàng hào quang, Một cái như trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt, chia ra hai bên.
“Vô Ảnh Thiên Tuyệt Kiếm!”
Một tiếng khẽ kêu lên, trên người Tô Ngâm Tuyết bộc phát ra vạn đạo quang mang, bên trong mỗi một vầng sáng trắng noãn đều ẩn chứa một cỗ tràn đầy chân khí phóng lên trời, giống như mọi nguồn đều chảy ra biển, tất cả bay đến thanh kiếm trắng noãn như ngọc ở giữa.
Đoàn Thần Phong cầm thương tiến lên, chiến thương ngăm đen sau khi được hắn thúc giục khẽ rung lên, chân khí bộc phát ra hắc sắc quang mang, tạo thành mấy trăm đóa thương hoa.
Dư Minh Hồng cùng Giang Như Triều sắc mặt đều ngưng trọng, đều tế ra pháp bảo, chân khí súc tích, có thể đánh ra một kích mạnh nhất bất cứ lúc nào.
Tô Linh cùng các đệ tự khác cũng không chỉ đứng nhìn, tất cả mọi người đều chuẩn bị, phối hợp với ba người Diệp Vân đánh ra công kích mạnh nhất của mình.
“Xem ra rất lợi hại nha.” Tiếng của Quân Nhược Lan trên không trung vang lên, dường như nàng không thèm để ý, dù cho lực lượng của đám người Diệp Vân biểu hiện hùng hồn như vậy.
Diệp Vân không để ý đến nàng, đột nhiên tinh mang lập lòe, gầm lên một tiếng.
“Sát!”
Trong khoảnh khắc, hơn mười đạo công kích như khói lửa nổ tung trên không trung, trong đó lưu quang quang bảy màu mạnh là công kích mạnh nhất, tất cả hung hăng đánh tới ba mươi tên ác đồ cùng tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.
“Vạn Lưu Quy Hải, Băng Sơn Phá!”
Tiếng Quân Nhược Lan đột nhiên vang lên, cùng với đó vang lên một tiếng chuông dồn dập.
Nháy mắt, ba mươi tên ác đồ giận dữ hét lên, chân khí dũng mãnh dồn về người phía trước, cuồi cùng truyền đến tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.
Tên ác đồ Trức Cơ Cảnh tứ trọng hét lớn một tiếng, hai tay nắm thành quyền, trong mắt hiện lên tinh quang mãnh liệt, hắn hung hăng đánh ra một quyền đối với hơn mười đạo công kích đang vùn vụt đánh tới.
Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lực lượng ẩn bên trong một quyền này.
Đây là một quyền có thể san bằng cả ngọn núi.
Một quyền có thể làm cho sông lớn khô cạn.
Đây là một quyền hội tụ chân khí của tất cả ba mươi cao thủ Trúc Cơ Cảnh.
Đây là công kích mạnh nhất từ trước tới giờ đám người Diệp Vân, Mộ Dung Vô Ngân phải đối mặt.
Đám người Diệp Vân tối thiểu cũng đều là đệ tự Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, tuy rằng chưa từng tập luyện phối hợp trước đây, nhưng lúc đánh ra công kích lại cực kỳ ăn ý, công kích không hề ảnh hưởng lẫn nhau, đều phóng tới ba mươi tên ác đồ, thế như phá núi.
Oanh!
Hai đạo công kích cường hãn cực đại va chạm nhau trên không trung, cuồng bạo khí kình lập tức tán ra bốn phương tám hướng, đá vỡ rơi tán loạn, bụi đất bay mù mịt, âm thanh chấn trăm dặm, khí kình quét qua ngàn trượng.
Đám người Tô Ngâm Tuyết cảm thấy một cỗ man lực từ phía trước hung hăng xông tới, giống như bị búa tạ đánh vào ngực, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi điên cuồng phun ra, toàn bộ bọn hắn đều bị cỗ lực lượng cường đại đánh bay ra ngoài hơn mười trượng mới rơi xuống mặt đất.
Có vài tên đệ tử không thể ngăn nổi lực lượng này, lập tức bỏ mạng, Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng cũng đều bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, trong mắt kinh hãi, quì rạp xuống đất, chân khí trong cơ thể hỗn loạn.
Chỉ có Tô Ngâm Tuyết và Giang Như Triều nhìn hơi đỡ một chút, sau khi trùng trùng điệp điệp ngã xuống, còn có thể bò dậy, nhưng trong cơ thể chân khí cũng bị hỗn loạn, mất đi lực chiến đấu.
Ở giữa Băng Sơn Phá, Diệp Vân vẫn đứng tại chỗ, không rời nửa bước, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng rỉ ra chút máu. Còn Mộ Dung Vô Ngân bị lui về sau ba bước, sắc mặt cũng tái nhợt, hư ảnh Ma Thiên Bàn trên đỉnh đầu sớm đã bị một quyền kia đánh vỡ, lại một lần nữa ngưng tụ, ảm đạm vô quang, lơ lửng trên đầu hắn.
Tu vi Giang Thủy Ngưng vốn không bằng, nàng trọn vẹn lui xa mười bước, quỳ một chân trên đất, oa một cái, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại không chịu được run lên một cái, vô lực đứng dậy.
“Mới một quyền mà các ngươi đã không thể ngăn nổi, Xem ra ta đã đánh giá cao các ngươi rồi.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt lên tiếng, nàng lẳng lặng đứng đó, thoạt nhìn như một đóa Tố Liên yên tĩnh tao nhã.
“Quân Nhược Lan, chúng ta không hề gì, chẳng lẽ ba mươi tên ác đồ này còn có thể tái chiến sao? Chân khí bọn hắn đều tiêu hao hết bởi một quyền này rồi.” Mộ Dung Vô Ngân mắt sáng như đuốc, thấy rõ biến hóa bên trong màn vừa rồi.
Quân Nhược Lan tự nhiên cười, rồi nói: “Chân khí bọn hắn hao hết không phải là giả, Băng Sơn Phá tuy không phải là một kích mạnh nhất, nhưng dùng để sát thương nhiều người lại là thích hợp nhất. Hiện tại bọn hắn không thể động thủ thì có sao đâu? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi có thể ngăn cản được công kích của ta?”
Mộ Dung Vô Ngân nhe răng cười, nói: “Vậy ngươi tới thử xem.”
Quân Nhược Lan nhẹ nhàng bước, chậm rãi đi lên trước, lúc cách mười trượng với chỗ bọn Diệp Vân bỗng dưng đứng lại, cười nói: “Có lẽ ngươi thật sự còn chiêu gì đó đồng quy vu tận, có điều ta không cần mạo hiểm, chỉ cần chờ thêm một lát, ba mươi tên ác đồ có thể đánh ra công kích thứ hai, mặc dù uy lực không cường đại bằng Băng Sơn Phá lúc trước, nhưng để đối phó với mấy người bị trọng thương các ngươi, ta nghĩ cũng đủ rồi.”
Diệp Vân phốc một cái, phun máu loãng trong miệng ra, giọng nói lạnh băng: “Nếu là như vậy, có lẽ ngươi sẽ phải hối hận. Nếu ta là ngươi, sẽ ra tay giết chúng ta ngay bây giờ.”
Quân Nhược Lan cười một tiếng, nói: “Ta và ngươi cũng coi như đồng môn, ngày đó cùng tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, cũng coi như là có duyên, vì thế nên ta cho các ngươi sống thêm nửa nén nhang, ta tạm thời không vội.”
Quân Nhược Lan đứng chắp tay, thật sự không ra tay.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, mắt rủ xuống rồi hiện lên chút mừng thầm, tâm niệm lưu chuyển, sâu trong mi tâm một đạo Hắc Bạch quang ảnh chậm rãi xoay tròn!