Một Hoàng Sa cự nhân cao vài trượng thình lình xuất hiện trên mặt đất, ngăn cản đường đi của ba người La sư huynh.
Trong lúc phá toái hư không mà lại xuất hiện một Hoàng Sa cự nhân đứng ở phía trước chặn đường. Cát ở xung quanh như được điều khiển bắt đầu chuyển động, tụ lại trên người cự nhân. Lớp cát mỗi lúc một dầy, Hoàng Sa cự nhân đứng đấy càng trở nên to lớn.
Diệp Vân cùng Tô Linh hai mặt nhìn nhau, nội tâm thầm kinh hãi. Hai người có thể cảm nhận từ trên người Hoàng Sa cự nhân một khí thế không thể địch nổi. Từ từ nhìn lên, cự nhân ước chừng cao tầm mười trượng. Nội tâm vừa nghĩ đến, trên người Diệp Vân đã toát mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi mang theo Tô Linh lao ra, chỉ sợ người bị Hoàng Sa cự nhân ngăn lại chính là bọn họ.
Trong mắt Tô Linh tràn đầy nghi hoặc nhìn Diệp Vân. Không biết vừa rồi có phải là trực giác của hắn không, nếu như không bị hắn giữ lại thì thật đáng sợ.
"Chúng ta núp kĩ, đừng lộ diện. Nếu như đám người La sư huynh không thể giải quyết được. Vậy thì chúng ta ra ngoài cũng chịu chết mà thôi". Diệp Vân không suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Tô Linh lại.
Gương mặt Tô Linh đỏ lên, nhưng cũng không rút tay lại. Chỉ là giọng nói có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng giải thích:" La sư huynh là một trong thập đại đệ tử của Âu Dương sư thúc. Tu vi đã đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng. Nghe nói, tối đa ba năm tới có khả năng trùng kích cảnh giới Trúc Cơ. Huynh ấy chính thiên tài đứng đầu của Tuyết Kiếm Phong. Huynh ấy có thể tiến vào đây, xem ra đã phá rất nhiều cấm chế. Rất nhiều linh khí độc hại đã thoát ra ngoài, đệ tử Luyện Khí cảnh không còn bị uy hiếp tính mạng nữa".
"Ngươi nói Âu Dương thúc thúc chính là Tuyệt Kiếm Phong, Âu Dương Vấn Thiên sao?" Diệp Vân thuận miệng hỏi. Về sau, hắn trở thành đệ tử ngoại môn có ngẫu nhiên nghe người ta nói đến đại danh của tứ đại phong chủ.
"Đúng vậy, ta nói cho ngươi biết, tu vi của Âu Dương thúc thúc đã đạt tới Trúc Cơ lục trọng thiên. Hắn là một trong những người có khả năng tranh chức môn chủ đời kế tiếp đấy". Hơi thở của Tô Linh phả ra, ôn nhu nói bên tai Diệp Vân.
Diệp Vân chỉ cảm thấy trong tai truyền đến hơi thở ấm áp, nhột nhột không khỏi quay đầu lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt gần như áp vào nhau. Chỉ cần Diệp Vân quay đầu mạnh hơn một chút thì đã hôn lên đôi má của nàng.
Khuôn mặt Tô Linh đỏ lên, hơi cúi đầu xuống.
Nội tâm của Diệp Vân sinh ra cảm giác khác thường. Xuất hiện một thứ cảm giác không thể nói rõ được, không thể kiềm chế được.
Hoàng Sa cự nhân đem ba người ở phía trước ngăn lại. Cát vàng cuồn cuộn chảy xuyên qua người nó, giống như là quần áo của cự nhân đang lay động theo gió.
La sư huynh tên là La Văn Thành. Tu vi đã đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng Chân Hỏa. Bên trong cơ thể ngưng luyện thành cương, cương luyện thành Hỏa, tu vi thông thiên.
Nhưng hiện tại, khi đối mặt với Hoàng Sa cự nhân, sắc mặt lại ngưng trọng, thậm chí có chút trắng bệch. Hoàng Sa cự nhân cao mười trượng này tạo cho hắn một áp lực cực lớn. Dù hắn đã đạt tới tu vi Chân Hỏa cảnh, ngưng luyện linh hồn nhưng đối mặt với uy áp này cũng không thể chịu nổi. Hiển nhiên là Hoàng Sa cự nhân này có thực lực hơn hẳn hắn.
"La sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?"
Hai gã đệ tử mặc áo trắng bên cạnh La Văn Thành thân hình run nhẹ. Với tu vi của bọn hắn, không cách nào chống lại uy áp trong thời gian dài được.
"Tuyệt kiếm tam tài trận, trước mắt phải thử một lần đã". La Văn Thành thở sâu, lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh.
Hai gã đệ tử nội môn có chút do dự, sau đó liền nhanh chóng lướt đi. Ba người xếp thành hình chữ phẩm, đem Hoàng Sa cự nhân vây quanh lại.
Trong khoảnh khắc này, hàn quang lạnh thấu xương của ba thanh kiếm chợt lóe lên trên tay bọn họ. Quang ảnh chợt hiện, kiếm quang bay vút lên cao mấyt rượng, sát ý cuồn cuộn.
"Đây là kỹ pháp hợp kích của Tuyệt Kiếm Phong, gọi là Tuyệt Kiếm Tam Tài trận. Có thể đem công kích của ba người hợp lại với nhau. Mỗi đạo công kích tương đương với ba người hợp kích, uy lực tuyệt luân. Chỉ có điều phòng ngự không được". Tô Linh ở bên tai Diệp Vân thấp giọng nói.
Trong nội tâm Diệp Vân khẽ rùng mình. Loại phương pháp hợp kích này hoàn toàn không giống như bình thường. Ba người thành hình tam giác, đem đối thủ vây bên trong. Mặc kệ tấn công hướng nào, đều đối mặt một người. Nếu chỉ có vậy thì cũng bình thường, nhưng đằng này công kích mỗi người tương đương với ba người. Vậy thì trừ khi tu vi cao hơn rất nhiều, bằng không mà nói làm sao có thể phá trận được ?
Hai người thấp giọng nói chuyện ở phía bên ngoài. Bên trong kiếm trong tay La sư huynh run lên, trong nháy mắt đâm ra một kiếm.
Trong lúc đó, trên bầu trời đêm xuất hiện một đạo điện quang cắt ngang qua. Đem phạm vi ngàn trượng chiếu sáng rõ ràng rành mạch. Kiếm khí bàng bạc mênh mông đâm về phía Hoàng Sa cự nhân.
Mà hai người khác lại chỉ xéo trường kiếm, kiếm quang bay thẳng lên hình thành một tòa mui xe trên đầu Hoàng Sa cự nhân rồi lại hóa thành quang ảnh đảo ngược mà buông xuống, trong đó có mấy đạo quang ảnh rơi lên trên một kiếm do La Văn Thành xuất ra.
Trong chớp mắt, một kiếm nữa khí thế thật lớn, uy mãnh như sóng lớn. Kiếm quang bay vút lên, giống như một con thần long đang gào thét bay lên.
Diệp Vân lần đầu nhìn thấy cao thủ Luyện Khí hậu kỳ công kích. Một đạo kiếm quang này vượt ngoài nhận thức của hắn. Từ trước tới nay, hắn chưa từng ghĩ đến uy lực một kiếm có thể mạnh mẽ tới như vậy.
Trong mắt Diệp Vân lóe lên một tia hưng phấn. Hắn mơ hồ thấy chính mình ngày sau, lúc tu vi đạt đến Luyện Khí hậu kỳ xuất ra một kiếm như vầy thì thật phấn khích.
Hắn rất tự tin không mất nhiều năm tu vi sẽ đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, trùng kích Trúc Cơ. Những thiên tài của Thiên Kiếm tông kia được trời cao ưu ái, tốc độ tu luyện cực nhanh. Cùng thời điểm đó, hắn chỉ là đệ tử tạp dịch, tốc độ tu luyện của bọn họ hơn Diệp Vân gấp mười lần thậm chí là mấy chục lần. Những thiên tài này được tông môn tìm kiếm, vốn có thiên phú lại có tài nguyên tu luyện không giới hạn. Tu vi của bọn hắn hiển nhiên tăng lên nhanh hết mức có thể.
Nếu như trước đây đối với những thiên tài này Diệp Vân chỉ biết lắc đầu. Còn hiện tại hắn không quan tâm đối phương có tốc độ tu hành nhanh cỡ nào. Vì hắn có một kiện bảo vật nghịch thiên, Tiên Ma chi tâm.
Chỉ cần có đủ linh khí để hấp thu. Như vậy Tiên Ma chi tâm sẽ ngưng luyện ra linh khí tinh khiết. Đạo linh khí tinh khiết đó không cần phải luyện hóa mà trực tiếp hấp thu tu luyện. Cũng không cần phải lo lắng linh khí không đủ tinh khiết mà gây ra ngu hiểm trong lúc tu luyện.
Diệp Vân nhìn thấy một kiếm này, trên mặt không có một chút khiếp sợ nào mà thay vào đó là sự hưng phấn cùng hy vọng.
Kiếm quang như một dải lụa xẹt ngang qua bầu trời đâm vào lồng ngực của Hoàng Sa cự nhân. Kiếm quang trực tiếp xuyên qua thân thể to lớn của cự nhân, bay ra phía sau lưng.
Nhưng không như tưởng tượng của mọi người Hoàng Sa cự nhân sẽ gục ngã. Lỗ thủng do vết đâm kia nhanh chóng được cát vàng chảy vào lấp kín không bị tổn hao gì.
Một kiếm mạnh mẽ như vậy mà Hoàng Sa cự nhân không hề tổn thương gì.
Trên mặt La Văn Thành đầy vẻ ngưng trọng, có chút trắng bệch. Hai gã đệ tử nội môn đi chung thì run lên, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Dùng sức ba người, bố trí Tuyệt Kiếm Tam Tài trận, xuất ra một kiếm dù là cao thủ Luyện Khí cảnh đỉnh phong cũng không nhẹ nhàng đỡ được. Một kiếm đó xuất ra không chết cũng bị thương.
Nhưng một kiếm này không hề hấn gì với Hoàng Sa cự nhân, không chút tổn thương. Chỗ bị kiếm xuyên thủng nhanh chóng được cát lấp đầy lại như cũ.
Dường như Hoàng Sa cự nhân bị một kiếm này chọc giận. Thân thể khổng lồ vặn vẹo mãnh liệt. Cánh tay to lớn bằng cát giơ mạnh lên, bàn tay hung hăng vỗ xuống.
Cát vàng trên trời nhanh chóng tụ lại thành hình bàn tay khổng lồ. Mang theo tiếng gió gào thét, nhắm vào chỗ La Văn Thành vỗ xuống.
Một chưởng này cũng không quá nhanh, nhưng lại bao phủ cả phạm vi mười dặm. Nếu chỉ trong phạm vi mười trượng thì thì đừng nói nhóm La sư huynh, dù là Diệp Vân hắn cũng dễ dàng tránh được.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt La sưu huynh trắng bệch, khó tin ngẩn đầu nhìn bàn tay do Hoàng Sa cự nhân biến thành. Hắn phát hiện ra bất kể trốn như thế nào cũng không chạy ra khỏi phạm vi mười trượng này. Không gian mười trượng này tựa hồ bị khống chế bằng pháp tắc, ngăn cách với bên ngoài.
"Trận pháp không gian"
La Văn Thành là đệ tử của Tuyệt Kiếm Phong Âu Dương Vấn Thiên. Ngay từ nhỏ hắn đã được học những thứ liên quan tới trận pháp. Không gian trận pháp là một trong những môn đó. Mặc dù không có tư chất như Tô Linh, hắn phải bỏ ít sức ra để phá trận. Không gian trận pháp cũng không tính là sát trận. Tính sát thương của nó cũng kém xa những trận pháp công kích khác. Không gian trận pháp dùng đễ vây khốn đối thủ là chủ yếu.
Tu vi của La Văn Thành sắp đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng đỉnh phong, có hy vọng Trúc Cơ. Nếu như trong Không gian trận pháp có sát trận thì hắn chết chắc. Nhưng không gian trận pháp này chỉ vây khốn hắn trong phạm vi mười trượng này, còn sát chiêu thật sự chính là bàn tay cực lớn của cự nhân.
La Văn Thành cảm giác được uy lực của một chưởng này mạnh mẽ đến cỡ nào. Mặc dù với tu vi của hắn hiện giờ cũng không thể ngăn cản dễ dàng được. Trúng một chưởng này không chết cũng bị thương nặng.
Trong mắt hắn hiện lên một chút do dự, sau đó cực kỳ kiên quyết.
Một đạo thanh mang từ trong tay của hắn thình lình xuất hiện. nhanh chóng hướng phía trên trời bắn lên mạnh mẽ.
"La sư huynh, không được đâu". Một tên đệ tử áo trắng gấp gáp hô to.
Tên còn lại mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Trường kiếm trong tay được chân khí quán chú, mang theo một đạo kiếm quang hướng phía Hoàng Sa cự nhân đâm tới.
Thanh mang phóng lên trời, bắn về phía bàn tay của cự nhân.
BA~!
Một tiếng vang nhỏ, thanh sắc quang mang đột nhiên nứt vỡ ra, hóa thành vô tận thanh mang, đem bàn tay Hoàng Sa cự nhân bao trùm. Sau đó nhanh chóng tràn ra, đem toàn bộ Hoàng Sa cự nhân bao lại.
"Chết cho ta!" La Văn Thành mắt đầy sát ý, tay phải hung hăng nắm chặt.
Thanh mang bao phủ Hoàng Sa cự nhân đột nhiên co rụt mãnh liệt. Sau đó thanh mang kia nhanh chóng thu nhỏ lại. Nhưng Hoàng Sa cự nhân cứng rắn đã bị nghiền thành cát bụi, một lần nữa trở thành cát vàng phiêu tán trong không khí.
Thanh sắc quang mang trở nên ảm đạm vô cùng, cơn gió thổi qua hoàn toàn tiêu tán.
Sắc mặt của La Văn Thành tràn đầy phẫn nộ, trong mắt tràn ngập hận ý. Có thể thấy được thanh sắc quang mang đối với hắn quan trọng đến cỡ nào, trân quý bực nào.
"La sư huynh ...." Hai gã đệ tử nội môn đi tới, chần chừ một chút rồi thấp giọng nói.
"Không cần phải nói, sư tôn ban cho Thanh Ngọc thần phù đã dùng cũng dùng rồi. Chỉ cần chúng ta tại tầng thứ hai của Đại Mộ tìm được đầy đủ chỗ tốt là được rồi". La Văn Thành vẫy vẫy tay, tiếng nói lạnh lùng:" Còn có những đệ tử ngoại môn kia, những kẻ may mắn sống sót, trong tay bọn chúng tất nhiên sẽ có những bảo vật tốt".
Hai gã đệ tử nội môn nhìn nhau, nhẹ gật đầu.
Diệp Vân cùng Tô Linh trốn ở đống cát phía sau, nghe được những lời này toàn thân cứng đờ.
Hai người đều rõ ràng trong giọng nói của La Văn Thành tràn đầy sát cơ bên trong.