"Việc này sao có thể?"
Rõ ràng Tô Hạo có chút sửng sốt, sau đó đột ngột nhảy dựng lên.
Sắc mặt của Diệp Vân cực kỳ nghiêm trọng, mãi mà không thốt lên được lời nào, khẽ gật đầu.
"Con biết việc này từ đâu?" Tô Hạo biết rõ việc này cực kỳ trọng yếu. Nếu quả thật giống như lời Diệp Vân nói, thì đúng là phiền phức lớn rồi.
"Con tình cờ gặp một vị lão giả, từ miệng ngài ấy mà biết được. Nếu năng lực này của Huyên di đúng là Yêu tộc thần thông, thì thần thông này có tên gọi là Chân Thực Chi Nhãn, nó có thể nhìn thấu hết tất thảy mọi sự vật, cực kỳ thần dị." Diệp Vân hạ giọng, chậm rãi nói.
Tô Hạo nhìn hắn, hồi lâu không nói.
Diệp Vân cũng lẳng lặng đứng đấy, giờ phút này hắn rất rõ trong lòng Tô Hạo đang cực khổ giãy giụa. Có lẽ ông ấy không tin, cũng không dám tin. Nhưng mà nếu không tin thì năng lực thần dị của Thủy Thanh Huyên sẽ không có cách nào giải thích được.
Từng giọt, từng giọt thời gian trôi qua, hai thầy trò vẫn đứng bất động tại nội viện. Sắc trời dần sụp tối.
"Ôi..."
Tô Hạo thở dài, lòng ngổn ngang trăm mối. Thanh âm mang theo vô vàn đau đớn nặng trĩu.
Diệp Vân hiểu tiếng "Ôi" này của Tô Hạo có nghĩa gì, hiển nhiên là ông đã đồng ý với lời Diệp Vân về Yêu tộc thần thông. Thủy Thanh Huyên mang trong mình Yêu tộc thần thông - Chân Thực Chi Nhãn. Nếu không phải như vậy, vì cái gì Thủy Thanh Huyên không tu hành lại có thể nhìn đã đoán được cảnh giới của tất cả mọi người? Đến cả công pháp tu luyện cũng không thể tránh thoát được con mắt của bà?
Nếu đúng là thần thông Yêu Tộc - Chân Thực Chi Nhãn, mọi việc đã có lời giải.
"Việc này chưa có kết luận cuối cùng, con ngàn vạn lần không được nói với sư mẫu của con và Linh Nhi."
Diệp Vân khẽ gật đầu. Chủ yếu là hắn biết được, bây giờ mà nói ra e rằng Linh Nhi sụp đổ mất.
"Hai người nói xong chưa? Trời tối rồi đó, đến lúc ăn cơm rồi." giọng nói của Thủy Thanh Huyên từ bên trong phòng ở sau người bọn họ vang lên, một nữ tử xinh đẹp không vương bụi trần đang đứng tựa vào cửa chính.
"Dì Huyên, con đang cùng sư tôn thuận miệng thảo luận một chút thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt." Diệp Vân quay đầu lại, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
Tô Hạo khẽ gật đầu, nở nụ cười.
Thủy Thanh Huyên khẽ nheo đôi mắt đẹp, nói: "Vậy thì còn lề mề gì nữa, nhanh chóng vào thôi nào."
Thực ra khi tu vi đã đến Trúc Cơ Cảnh không cần thiết ăn uống thường xuyên, linh khí trong đồ ăn gần như đã không còn tác dụng trợ giúp cho bọn họ nữa, trái lại còn là thứ thừa thải. Bọn họ chỉ cần sử dụng một ít đan dược, hấp thu một chút linh khí y như rằng có thể trăm ngày không cần ăn mà không phát sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào.
Chẳng qua, việc ăn uống từ nhỏ đến lớn trong thời gian dài như thế đã thành thói quen không dễ dàng vứt bỏ được. Tuy Tô Hạo ko thường xuyên dùng cơm nhưng mỗi tháng ông vẫn có năm đến sáu lần dùng cơm chung với Thủy Thanh Huyên - người bạn đời ko thể nào tu luyện của ông.
Cơm tối tính ra không có gì là phong phú, chỉ có một nồi cháo với năm sáu miếng dưa cải. Năm người Diệp Vân chậm rãi ăn xong, trong bữa ăn cũng không bàn luận lại huyết mạch Yêu Tộc trong thân thể của Tô Linh. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, đợi ba ngày sau khi dùng yêu chi mạt lộ rồi, tất thảy mọi chuyện đều sẽ rõ.
"Diệp Vân, con nhập môn muộn. Ta chưa có thời gian để dạy con. Hôm nay vừa hay không có việc gì, để ta kiểm tra xem tu vi của con thế nào, thử xem có cái gì có thể truyền thụ cho con được không." Tô Hạo buông chén đũa xuống, nhìn Diệp Vân nói thản nhiên.
Diệp Vân khẽ giật mình, niềm vui lộ rõ trên mặt, gật đầu liên tục, vội vội vàng vàng húp hết bát cháo loãng rồi đứng dậy.
Hai thầy trò một trước một sau chậm rãi đi ra khỏi cửa, ngang qua sân nhỏ, qua cửa lớn rồi mất hút trong màn đêm. Trước khi đi, đối với ba người Thủy Thanh Huyên, hai người cũng không dặn dò cái gì.
"Mẹ, cha dẫn Diệp Vân đi đâu vậy?" Tô Linh khó hiểu, đưa mắt nhìn hai người rời đi, quay đầu sang hỏi mẹ.
Ánh mắt cưng chiều của Thủy Thanh Huyên rơi trên gương mặt Tô Linh, mỉm cười: "Đứa bé Diệp Vân này, tu vi tiến bộ quá nhanh. Mới có nửa tháng ngắn ngủi, mà tu vi của thằng bé đã tiến lên một bậc. Mặc dù mới ở mức Luyện Khí Cảnh tam trọng, tu vi của thằng bé chỉ e là đã vượt khả năng mà chúng ta có thể tưởng tượng nổi rồi. Cho dù là Tuyết Nhi cũng không phải là đối thủ của thằng bé."
Tô Ngâm Tuyết gật đầu, nói: "Tu vi của Diệp Vân, con thật sự không nhìn thấu được. Thoạt nhìn không có gì đặc biệt đáng giá để nhắc đến, nhưng khi tham chiến thực sự, trong cơ thể đệ ấy sẽ bộc phát một loại sức mạnh mà chúng ta căn bản không thể ngăn cản."
"Hừ, do ngày đó ở bên trong Hoa Vận Bí Tàng, cái tên vô lại này gặp được kỳ ngộ, cho nên tu vi của huynh ấy mới có thể tiến triển cực nhanh như vậy." Tô Linh lầm bầm.
"Hoa Vận Bí Tàng? Muội đang nói đến ngôi mộ lớn sao? Diệp Vân đã lấy được bảo vật gì có thể làm cho đệ ấy đạt được loại tu vi biến thái như vậy?" Tô Ngâm Tuyết hiếu kỳ hỏi. Lúc ở trong Đoạn Hồn Sơn Mạch, nàng chỉ nghe mấy người Tô Linh và Đoàn Thần Phong nói rằng Diệp Vân chiếm được bảo vật tại Hoa Vận Bí Tàng. Nhưng cụ thể đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rõ lắm.
"Cái tên gia hỏa này quả thật nhận được nhiều kì ngộ mà. Lôi linh khí chính là một trong những thứ ở Hoa Vận Bí Tàng, à hình như còn có cả Hỏa Linh khí. Ngoài ra huynh ấy còn chiếm được rất nhiều đan dược, Linh thạch. Muội nhớ lần ấy huynh ấy dương dương tự đắc nói số tài nguyên này cũng đủ cho huynh ấy tu luyện tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Mà trong khi đó huynh ấy mới ở Luyện Khí Cảnh tứ trọng, nên có thể tưởng tượng ra huynh ấy đã có nhiều thứ tốt đến cỡ nào." Tô Linh vừa cười vừa nói.
Ở đây không có người ngoài, Thủy Thanh Huyên và Tô Ngâm Tuyết là người thân nhất của nàng, cho nên nàng đem chuyện đã xảy ra tại Hoa Vận Bí Tàng ngày ấy kể hết không chút giấu giếm.
Thủy Thanh Huyên và Tô Ngâm Tuyết càng nghe càng sợ. Hai người không thể tưởng tượng được, vốn nghĩ đó chỉ là một ngôi mộ lớn không có quá nhiều nguy hiểm. Nhưng bên trong mộ rõ ràng chứa rất nhiều nguy cơ, nếu không phải hai người Diệp Vân và Tô Linh có vận khí tốt, chỉ sợ căn bản không cách nào sống sót đi ra.
Thủy Thanh Huyên và Tô Ngâm Tuyết hai mặt nhìn nhau. Hai người bọn họ không đơn thuần như Tô Linh, Tô Linh nói một hơi tuy không cặn kẽ được bao nhiêu, có nhiều chỗ vẫn còn mơ hồ. Nhưng mà những lời này khi rơi vào tai hai người từng trải cũng không quá ảnh hưởng.
Về sự tình ở Hoa Vận Bí Tàng ngày đó, Thủy Thanh Huyên cũng từng nghe Tô Hạo nhắc qua một chút. Nàng chỉ biết đám người Âu Dương Vấn Thiên dẫn theo đám người tiến vào, chẳng những không thu được bảo vật gì mà còn thiếu chút nữa bỏ mạng trong đó.
Bây giờ xem ra không phải trong Hoa Vận Bí Tàng không có bảo vật, chẳng qua những bảo vật ấy gần như đã bị tên tiểu tử thối Diệp Vân kia lấy đi cả rồi.
"Chẳng trách tu vi của hắn lại quái dị như thế." Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, rốt cuộc lòng nghi ngờ cũng được dở bỏ.
"Đúng rồi. Linh Nhi, con có cảm giác gì với cái huyết mạch quỷ dị kia không? Con thử cảm nhận xem, dò tìm một chút, xem thử có chút cảm thấy khác lạ nào không?" Thủy Thanh Huyên cau mày, nhìn Tô Linh khẽ nói.
Vẻ mặt Tô Linh hiện lên nét khổ sở, nói: "Cả nửa ngày nay, con gần như mọi phút mọi giây đều cố tìm ra những biến hóa bất thường trong cơ thể mình, nhưng lại không có thu hoạch gì cả. Nếu không phải Diệp Vân, tỷ tỷ và đám người kia nhìn thấy biến hóa bất thường của con, thì có đánh chết con cũng không tin trong cơ thể mình lại tồn tại cái gọi là huyết mạch Yêu tộc."
"Linh Nhi, mẫu thân có một loại năng lực kì dị, chắc hắn muội cũng biết được nhỉ?" Tô Ngâm Tuyết đột ngột hỏi.
"Tất nhiên là muội biết, mẹ có thể nhìn thấu được tu vi của chúng ta, thậm chí nhìn thấu cả công pháp tu luyện." Tô Linh gật đầu trả lời.
"Tỷ nhớ vào thời điểm muội đang ở giai đoạn Luyện Thể Cảnh thì đã có thể nhìn ra tu vi của tỷ. Khi đó tỷ có thể đã ở mức Luyện Khí Cảnh hậu kỳ. Tỷ nhớ không lầm chứ?" Tô Ngâm Tuyết khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy ạ, mẹ có thể nhìn thấu tất cả cảnh giới tu vi của mọi người. Còn em chỉ có thể nhìn thấu Luyện Khí Cảnh tu vi, nhưng mà gần đây em cảm thấy dường như có thể nhìn được một chút tu vi Trúc Cơ Cảnh." Tô Linh nở nụ cười, nói tiếp: "Đây nhất định là do mẹ di truyền cho em, chứng tỏ năng lực này thật sự cũng mạnh lắm đó."
Tô Ngâm Tuyết không trả lời nàng mà quay đầu nhìn Thủy Thanh Huyên nói: "Mẫu thân, năng lực của người là bẩm sinh ạ? Thế tại sao người lại không tu hành được vậy?"
Thủy Thanh Huyên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Đúng là bẩm sinh đấy. Từ lúc mẹ bắt đầu có hiểu biết, thì đã có thể nhìn thấu tu vi của một số người. Còn vì sao mẹ lại không tu hành được, cha con cũng có nghiên cứu qua, hình như là kinh mạch trong cơ thể mẹ không biết vì lý do gì lại bế tắc, chân khí không cách nào lưu thông. Vì thế mà mẹ không có khả năng tu luyện."
Tô Ngâm Tuyết càng nhíu mày chặt hơn, hàm răng đều tăm tắp cắn nhẹ môi dưới, không nói gì.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải tỷ đã phát hiện ra điều gì không?" Tô Linh tò mò hỏi.
Nét mặt Thủy Thanh Huyên vốn bình thường đột nhiên trầm xuống, thời gian dường như ngưng đọng.
Trăng sáng sao thưa, phía sau núi chính là cấm địa của Vô Ảnh Phong, hai thầy trò kề vai sát cánh mà đi. Người bên trái thoáng rớt lại phía sau.
"Sư tôn, người có lời muốn nói với con đúng không?"
Đi chừng vài dặm, Diệp Vân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở miệng hỏi.
"Kỳ thật không cần dùng Yêu Chi Mạt Lộ làm khảo nghiệm, ta cũng biết huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể Linh Nhi hẳn đã thức tỉnh."
Tô Hạo dừng bước, quay lại nhìn Diệp Vân, nói rõ từng câu từng chữ.
Diệp Vân khẽ giật mình, trên mặt tràn đầy kinh sợ.
"Sư tôn, người có biết người đang nói gì không?"
"Hai mươi năm trước, ta với sư mẫu của con quen biết nhau tại một vùng đất cực kỳ quỷ dị." Tô Hạo không để ý lời quát hỏi của Diệp Vân, tiếp tục nói.
Diệp Vân vô thức hỏi: "Vùng đất quỷ dị? Quỷ dị như thế nào?"
"Sở dĩ gọi là vùng đất quỷ dị, là vì tại nơi đó những thứ nhìn thấy được trước đó hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy qua, trong Vô Ảnh Phong có một chỗ như vậy." Giọng nói Tô Hạo rất bình thường, không nghe ra được tâm tình hắn có kích động hay không.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn quanh, sau đó trong giọng nói đầy vẻ khó tin: "Sư tôn, người nói vùng đất quỷ dị là chỗ này sao?"
Tô Hạo gật đầu, nói: "Đúng là nơi này."
Diệp Vân phóng tầm mắt nhìn, bốn phía một mảnh yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống khiến vùng núi dường như được phủ thêm một tấm vải mỏng màu trắng bàng bạc mềm mại. Chung quanh, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang hòa âm vào nhau, nửa điểm quái dị cũng không có.
"Lập tức sẽ có sự khác biệt thôi." Tô Hạo ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng đang nhô lên cao, ngồi xuống một khối đá.
Diệp Vân ngờ vực nhìn ông một chút, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tiếp tục nhìn xung quanh thêm chút nữa, nhìn cả xuống dưới chân núi, cũng không phát hiện ra chỗ nào quái dị.
Ngay lúc trong lòng hắn đang nghi hoặc. Một khắc sau, ánh trăng rơi xuống trên bề mặt thạch bích ở mặt sau khối đá mà Tô Hạo đang ngồi, một bức vẽ bỗng nhiên xuất hiện.
"Đến rồi, mỗi tháng đều sẽ xuất hiện một lần." giọng nói Tô Hạo vang lên. Ông đứng dậy, ánh mắt chuyển hướng về phía sau, nhìn chằm chằm thạch bích trơn nhẵn kia, xem bức vẽ trên đó.
"Chính tại nơi có bức vẽ này mà ta và sư mẫu của con quen biết nhau."
Tô Hạo chậm rãi nói, quay đầu nhìn Diệp Vân thì thấy Diệp Vân đang trợn mắt há mồm nhìn bức vẽ kia, vẻ khó tin tràn ngập đôi mắt.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể có một bức vẽ như thế?"
Diệp Vân nhìn bức vẽ trên vách núi đá trơn nhẵn tựa như đã từng thấy qua ở đâu rồi, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.