Mục lục
[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nói Diệp Vân giống như tiếng sét, ù ù nổ vang trong tai Tô Linh.

Trong giây lát, thân thể Tô Linh run rẩy kịch liệt, nhưng sau đó đôi mắt tràn đầy đau đớn của nàng cũng từ từ trong suốt trở lại.

Tô Linh hít sâu một hơi, quang ảnh trên tay xẹt qua, rồi chỉ nghe nàng thấp giọng hô: "Thu!"

Chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu tím đầy trời đã tiêu tán hết. Chúng cũng không phải trở lại thân thể của nàng, cũng không có công kích vào bất kỳ vật gì, chỉ đơn giản là tiêu tán trong không trung, không còn chút tung tích, giống như chưa hề xuất hiện vậy.

Đôi mắt của nàng đã đen trở lại, đầu tóc bạc đã chuyển thành màu đen như cũ, giống như thác nước đổ xuống bờ vai của nàng. Cả người dường như đã khôi phục lại bình thường.

Chỉ là, ở chỗ mi tâm của Tô Linh, cái dấu vết phù lục màu vàng kia chỉ mờ nhạt đi một chút chứ không hề tiêu tán luôn.

"Diệp Vân, tỷ tỷ, các ngươi không sao chứ?"

Tô Linh từ trên trời giáng xuống, sốt ruột chạy vội tới.

Thanh Ngọc Hóa Vân Tán đã bị những giọt mưa màu tím vừa rồi ăn mòn, làm hỏng nó nên giờ trên thân nó xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ. Một cái linh khí thượng phẩm có phẩm chất tuyệt hảo lại bị huỷ hoại như vậy. Nhưng cũng may mắn nhờ có cái ô này nếu không thì đám người Diệp Vân sẽ không thể nào sống sót được.

Bàn tay trắng nõn của Tô Ngâm Tuyết khẽ rung lên, Thanh Ngọc Hóa Vân Tán ở trong không trung liền biến mất.

"Chúng ta không có việc gì." Tô Ngâm Tuyết đón đỡ Tô Linh đang nhào về phía mình, nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, vừa cười vừa nói.

Diệp Vân cũng nhìn Tô Linh. Hắn nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết màu vàng ở nơi mi tâm của nàng. Hắn thấy cái dấu vết này vẫn không có dấu hiệu sẽ phai mờ hẳn đi.

"Linh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Vân trầm giọng hỏi.

Lần hợp mưu vừa rồi giữa Chân Hỏa Phi Sư và Quân Nhược Lan gần như đã hoàn toàn thành công. Nếu không phải Tô Linh đột nhiên thức tỉnh Yêu tộc huyết mạch thì tất cả mọi người đều chết ở trong Đoạn Hồn Sơn Mạch rồi.

Chỉ là, mấy người Diệp Vân không thể vì sao Tô Linh lại có thể là yêu tộc. Huyết mạch yêu tộc trong cơ thể nàng thực sự thức tỉnh sao?

Đám người Tô Ngâm Tuyết và Đoàn Thần Phong cũng đều không hiểu và mặt hiện vẻ nghi hoặc, nếu nói Tô Linh là yêu tộc thì bọn hắn khó mà tin tưởng cho được. Tô Ngâm Tuyết là tỷ tỷ của Tô Linh, hơn mười năm sống gần nhau cũng không có phát hiện ra điều gì. Mà đám người Đoàn Thần Phong và Diệp Vân cũng rất tin tưởng Tô Linh, nhưng nàng vừa rồi đã hoá yêu sao?

Ánh mắt sáng rực của mọi người nhìn chằm chằm vào Tô Linh, cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Tô Linh nhìn nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi ta nhìn thấy Diệp Vân và thứu Vương sẽ chết dưới móng vuốt Chân Hỏa Phi Sư thì đột nhiên trong cơ thể ta có một lực lượng mà ta cũng không thể giải thích được. Cỗ lực lượng này cuồng bạo đến cực hạn, nó cướp đi ý chí của ta rồi chiếm luôn thân thể của ta. Nếu không phải nhờ nghe thấy tiếng hô gọi của Diệp Vân mà lấy lại được sự thanh tỉnh, chỉ sợ bây giờ ta đã bị chiếm mất hoàn toàn thân thể rồi."

"Đoạt xá?"

Đám người Tô Ngâm Tuyết nhìn nhau. Nhắc đến môn yêu pháp tà ác này, bọn họ thực sự chỉ nghe qua những tiếng đồn thổi mà thôi, trăm ngàn năm qua rõ ràng chưa từng nghe nói có tồn tại thực sự.

Nhưng mà trong lòng Diệp Vân lại biết rõ ràng rằng, đoạt xá nhìn như là một môn yêu pháp tà ác mờ ảo không tồn tại trên thế gian nhưng thực sự nó có tồn tại. Vì hắn đã gặp đươc Hoa Vận, người đã ẩn nhẫn nghìn năm chỉ vì mục đích đoạt xá. Nếu không phải hắn có Tiên Ma Chi Tâm thì chỉ sợ thân thể bây giờ đã bị Hoa Vận chiếm cứ.

Nhưng mà, ̣ nếu như nói trong cơ thể Tô Linh có một ý chí ẩn núp trong huyết mạch thì lại có chút không thoả đáng. Vì cái gì có thể cường đại đến độ có thể ẩn núp trong huyết mạch đây.

"Không phải đoạt xá! Cái này chính là huyết mạch yêu tộc thức tỉnh!"

Nhưng vào lúc này trong đầu Diệp Vân vang lên âm thanh già nua của kiếm đạo lão tổ chậm rãi nói.

"Huyết mạch yêu tộc cũng không phải dễ dàng thức tỉnh như vậy. Mỗi một đạo huyết mạch ngưng tụ thành công đều cần mười mấy tên, thậm chí trên trăm tên cường giả yêu tộc tử vong mà hội tụ thành."

"Xin chỉ giáo cho?" Diệp Vân ngạc nhiên mà hỏi.

"Cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ nên không thể nghĩ ra. Nhưng mà huyết mạch yêu tộc cực kỳ thưa thớt nên có thể thức tỉnh thfi thực sự trân quý. Bởi vì một khi huyết mạch thức tỉnh thì như vậy cũng đồng nghĩa với việc có được công pháp, thần thông , kinh nghiệm chiến đấu, có khi còn có được một ít trí nhớ của mười mấy tên, thậm chí có trên trăm tên cường giả yêu tộc. Nếu không như vậy thì cũng không có khả năng thi triển được đại thần thông trong huyết mạch được lưu truyền nghìn năm."

"Ngài nói là, một khi huyết mạch yêu tộc trong cơ thể Linh Nhi triệt để thức tỉnh thì lập tức nàng sẽ có được thần thông, kinh nghiêm chiến đấu và mấy thứ nữa của mười mấy tên, thậm chí trên trăm tên cường giả yêu tộc? Mà Linh Nhi nói cái ý chí kia là sao?"

" Tiểu nha đầu này thực lực và cảnh giới quá thấp, hoàn toàn không chịu nổi lực lượng trong huyết mạch. Chắc hẳn là lực lượng huyết mạch yêu tộc quá mức cường đại, chỉ trong nháy mắt đã làm cho nàng mất đi tính chủ động, ý thức cũng gần như biến mất. Nhưng như vậy cũng không sao cả, vì nếu cỗ lực lượng này sau khi phát hết ra ngoài thì ý thức của nàng sẽ quay lại giành quyền kiểm soát. Tiểu gia hỏa, việc cần làm bây giờ không phải là lo lắng cho thân thể của nàng mà cần phải làm sao để khép miệng mọi người lại. Nếu tin tức một tiểu yêu tộc xuất hiện được truyền đi thì người nghĩ sẽ có hậu quả gì?" Giọng nói nhàn nhạt, êm tai của kiếm đạo lão tổ không ngừng vang lên.

Sắc mặt Diệp Vân rốt cuộc cũng thay đổi mạnh. Hắn chăm chú nhìn Tô Linh và cả luôn cái dấu vết màu vàng ở mi tâm nàng, sau đó hít một hơi thật sâu.

"Diệp Vân, ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Tô Ngâm Tuyết phát hiện Diệp Vân ngây người, tò mò hỏi.

Diệp Vân nhìn nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Tấ cả những việc vừa phát sinh, ta hy vọng tất cả mọi người có thể quên hết đi."

Giọng nói nhàn nhạt, cũng không có lớn bao nhiêu nhưng một câu nói kia giống như Vu Kinh Lôi nổ vang trong tai mọi người. Như Diệp Vân nói, những chuyện vừa rồi quả thật không thể tượng tượng nổi, quá kinh hãi. Nếu như tin tức Tô Linh là yêu tộc bị truyền đi thì chỉ sợ toàn bộ Thiên Kiếm Tông sẽ gặp phải phiền toái khó có thể tưởng tượng được.

Đám người Tô Ngâm Tuyết và Đoàn Thần Phong đưa mắt nhìn bốn người đệ tử Thiên Thần Phong.

Bốn người đệ tử sững sờ một chút liền đồng thời cũng nhau khoác tay. Một người làm tiên phong, nói: "Những chuyện phát sinh vừa rồi chúng ta cũng đã quên hết. Mà Quân Nhược Lan bỗng nhiên phát điên, lại có thể liên thủ với Chân Hỏa Phi Sư, điều khiển mười mấy tên ác đồ công kích chúng ta. Nếu không phải là các ngươi cứu giúp thì chỉ sợ bây giờ chúng ta đã chết trong tay Quân Nhược Lan."

"Như vậy là tốt nhất! Nếu như ta phát hiện ra được chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài từ miệng của các ngươi thì cho dù bị tông môn trọng phạt, ta cũng quyết giết chết các ngươi." Giọng nói lạnh như băng của Diệp Vân vang lên, mỗi từ, mỗi câu đều quát lên.

"Chúng ta sẽ không dám! Xin chư vị yên tâm." Bốn người cùng nhau ôm quyền, cao giọng nói.

Diệp Vân sắc mặt hơi dịu lại, nhẹ gật đầu.

"Nhưng mà những người chứng kiến đươc chuyện vừa rồi không phải chỉ có chúng ta mà còn có Quân Nhược Lan và Chân Hỏa Phi Sư." Tiếng nói tràn đây lo lắng của Đoàn Thần Phong chậm rãi vang lên.

Không sai, đúng là còn một người, một thú biết được việc này. Chân Hỏa Phi Sư thì tạm thời khoan hãy nói đến, dù sao thì nó cũng chỉ là một con linh thú, cũng không cách nào rời khỏi Đoạn Hồn Sơn Mạch, gần như không có khả năng sẽ gặp mặt cao tầng Thiên Kiếm Tông. Thế nhưng Quân Nhược Lan thì lại khác, lòng dạ đàn bà kín đáo, âm độc tàn nhẫn, trọng yếu nhất là nàng có Thiên Lý Ảnh Độn Phù, trong chớp mắt đã đi được ngàn dặm. Hiện tại nàng ta đang ở nơi nào cũng không biết được mà Đoạn Hồn Sơn Mạch còn chưa đến một ngày nữa sẽ mở ra. Nếu đến lúc đó nàng ấy đem bí bật Linh Nhi là yêu tộc nói ra thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Tô Linh trắng bệch. Bình thường tuy nàng rất tuỳ tiện, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà bây giờ nói đến việ cnàng có thể là yêu tộc thì sợ hãi trong lòng khó mà kiềm nén được.

"Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, Diệp Vân, đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ta lại là yêu tộc?" Đôi mắt nàng bao phủ một tầng óng ánh, rồi lập tức lắn xuống đôi má trơn bóng như ngọc.

"Không cần phải gấp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ai cũng không rõ được nhưng vừa rồi muội đúng là đã đại triển thần uy, dọa Chân Hỏa Phi Sư chạy mất. Hơn nữa muội còn giết chết mấy chục đầu linh thú, tin tức này tuyệt đối không thể truyền đi nếu không, cho dù ngươi không phải yêu tộc cũng sẽ có phiền toái rất lớn."Tô Ngâm Tuyết ngẫm nghĩ một lát, an ủi nàng.

Tô Linh gật gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân hít sâu một cái, ánh mắt đảo qua bốn phía, nói:"Quân Nhược Lan đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn thì không có khả năng khôi phục được. Mọi người hãy chia nhau tìm kiêm, lấy tín hiệu làm tin, một khi tìm được nàng thì hãy thả tín hiệu. Nếu có thể hạ được nàng thì tuyệt đối không nên kéo dài thời gian."

Mấy người Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng gật gật đầu, trong mắt hiện lên sát ý.

Nhưng bốn người đệ tử Thiên Thần Phong không biết phải làm sao, trong mắt hiện lên do dự.

"Nếu các ngươi cảm thấy Quân Nhược Lan và mình còn có tình đồng môn, vậy sau khi tìm được nàng có thể thì có thể trốn đi cùng nàng, hoặc là ngược lại, có thể quay trở lại đuổi giết chúng ta. Nhưng như vậy thì cục diện ngày sau của chúng ta sẽ không chết không thôi." Giọng nói lạnh như băng của Tô Ngâm Tuyết vang lên, không thể làm trái.

"Không! Không cần phải là ngày sau! Nếu như bây giờ các người không dùng Thiên Đạo pháp tắc lập lời thề, sẽ đuổi giết Quân Nhược Lan thì các ngươi sẽ chết." Diệp Vân tiến lên một bước, trong mắt hắn hiện lên tinh mang, sát khí tập trung trên đỉnh đầu, tuy không có ngưng luyện xuất thần hồn nhưng cũng có thể cảm nhận được sát ý giống như thực chất kia.

Bốn người đệ tử Thiên Thần Phong giống như rơi xuống hầm băng. Toàn thân họ lạnh đến phát run. Bọn hắn tin rằng, nếu không lập thệ theo lời của Diệp Vân thì hắn sẽ chếm chết bọn hắn ngay lập tức. Tuy rằng Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết bị trọng thương nhưng bọn hắn tin tưởng với thực lực của hai người thì sẽ dư sức. Hơn nữa bên cạnh họ còn có Thần Vũ Thứu Vương luôn nhìn chằm chằm vào đây, bốn người họ sẽ không có khả năng giữ được mạng.

.

"Tô sư tỷ, Diệp sư đệ! Các ngươi nói gì vậy? Tiện nhân Quân Nhược Lan thiếu chút nữa giết chúng ta. Chúng ta làm sao có thể còn tình đồng môn với nàng. Nếu như bây giờ nàng ở trước mặt chúng ta thì việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là giết chết nàng." Người đệ tử thủ lãnh nói, thoạt nhìn thì trông có vẻ rất căm phẫn.

"Không sai! Chân sư huynh nói cũng như chúng ta nói. Chúng ta sẽ dùng Thiên Đạo pháp tắc lập tâm thề tại đây, trong Đoạn Hồn Sơn Mạch. Một khi gặp được Quân Nhược Lan thì sẽ dốc hết bản lãnh để chém chết nàng cho bằng được." Một đẹ tử khác tiếp lời.

"Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ như vậy."

Bốn người đệ tử không chút do dự, lập lời thề. Nếu như vi phạm lời thề thì sẽ chết trong lúc tu luyện.

Diệp Vân gật gật đầu, trên mặt lộ ra mỉm cười: "Như thế rất tốt, nhưng mà ta còn có một câu muốn dặn dò các ngươi, ngàn vạn đừng nghĩ cho có lệ. Một lát nữa, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm kiếm, nhất định phải toàn lực làm. Nếu không cũng đừng trách Tử Ảnh Kiếm trong tay của ta vô tình."

"Đó là việc tất nhiên!" Bốn người đệ tử ôn quyền quát, sau đó chia ra làm hai ngừoi một, chạy nhanh về hai hướng khác nhau.

Diệp Vân quay đầu, nhìn Tô Linh nói: "Ta sẽ mang theo Tô Linh đi về phía nam. Ngâm Tuyết sư tỷ và Đoàn sư huynh, Dư sư đệ đi về phía bắc. Nhất định phải giết chết được Quân Nhược Lan. Nếu không, hậu hoạn vô cùng"!

Ba người Tô Ngâm Tuyết hít sâu một cái, nhẹ gật đầu, phi thân lao đi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK