• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Đơn Phi lạnh lẽo, thầm nghĩ Tào Ninh Nhi đã từng nhắc đến lúc trước tên gia nô kia là vì báo thù mới bán mình vào Tào gia làm nô, chẳng lẽ chuyện này là có thật à? Lão tử thù mới hận cũ cộng hết cả vào, nghĩ muốn thuận lợi bãi bình chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy.

Hạ Hầu Hành lúc này lại cười ha hả nói: - Nàng Chân Nhu kia có lẽ tướng mạo không bằng được Như Tiên cô nương, thế nhưng dù sao cũng là thế gia vọng tộc Hà Bắc Chân thị, làm sao có thể có quan hệ với một tên gia nô được chứ. Như Tiên cô nương quả đúng là biết nói đùa.

Như Tiên chỉ khẽ ừ một tiếng, đôi mắt tò mò vẫn nhìn chằm chằm vào Đơn Phi như muốn nhìn ra thật giả trong lời nói của hắn.

Đơn Phi căn bản không lộ ra vẻ mặt gì cả, cũng không làm ra một bộ khổ lớn thù sâu, chỉ hơi hơi cười cười, chợt lại nghe Hạ Hầu Hành tiếp tục nói: - Đơn Phi, nghe công tử của nhà ngươi nói, chuyện dược đường Tào gia, chỉ cần ngươi trở về là có thể giải quyết. Hiện giờ ngươi đã quay lại, không biết chuyện này nên giải quyết thế nào đây?

Đơn Phi có chút tức giận trong lòng, căn bản không cần hỏi cũng biết Tào Phức là bởi vì bị bọn họ trêu chọc, mới mang hắn ra làm bia đỡ đạn đây mà.

Hắn đúng là chẳng có chút hứng thú nào với Chân Mật, Chân Nhu gì cả. Thầm nghĩ, lão tử đi đến thời này, vốn chỉ muốn làm một vị nhân sĩ thành công, có một cuộc sống an phận, kiếm thêm chút tiền từ bất động sản, cả ngày có thể sống phóng khoáng, được người ta tôn trọng là cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nhưng ngay cả cái nguyện vọng thấp nhất này cũng có vẻ rất khó thực hiện được. Trái đất này đúng là quá nguy hiểm, đi lên sao Hoả lại không thể quay trở về, không cẩn thận lại đến cái sát thủ sao Diêm Vương, nói không chừng sự nghiệp của lão tử còn chưa thành đã chết lềnh bà lềnh bềnh rồi. Lão tử lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn, vì sao các ngươi cứ bức lão tử phải nổi bão cơ chứ?

Nhìn bộ dạng hùng hổ của Hạ Hầu Hành, Đơn Phi đột nhiên cười cười đáp: - Hạ Hầu công tử, muốn giải quyết chuyện này quả thật đơn giản đến cực điểm, chẳng qua ta sợ công tử chịu không nổi mà thôi.

- Gì cơ?

Tròng mắt của Hạ Hầu Hành gần như muốn lồi ra, mọi người chung quanh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Mọi người vốn nghĩ hai người Tào Phức và Đơn Phi chẳng qua chỉ là hai tên hề mà thôi, nhưng nghe thấy Đơn Phi vừa nói như thế, đều thấy khiếp sợ không thôi. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu đã là người trong hội, vậy thì phải biết tuân thủ quy định trong hội.

Tào Tháo cấm người trong tộc đánh cuộc với nhau, đương nhiên là vì đề phỏng trong tộc có xung đột, ảnh hưởng đến hòa khí. Người tôn trọng luật lệ cờ bạc không phải là không có, nhưng quả thật đúng là hiếm thấy như gấu trúc vậy. Đại bộ phận dân cờ bạc đều là phường vô lại, cái trò dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra đã quá là quen thuộc rồi.

Tuy nhiên đám Tào Phi cũng không để ý cho lắm, thỉnh thoảng cũng tổ chức chơi lén một chút

Cổ kim quả thật đều như nhau, cũng giống như đám nhị thế tổ thời hiện đại vậy. Đám người Tào Phi, Hạ Hầu Hành, Tào Phức tuy rằng không tính là nhị thế tổ, thế nhưng đều là loại ỷ vào bậc cha chú mà kiêu ngạo.

Tào Phi thích chơi đánh cược, đám Hạ Hầu Hành không nói đến chuyện muốn lấy lòng Tào Phi, ngay chuyện muốn gia nhập vòng tròn này cũng đã không thể không đánh cược rồi. Tuy nhiên bọn họ vẫn còn biết chút chừng mực, Tào Phức thua mất dược đường của Tào gia, Hạ Hầu Hành vốn muốn ép y phải trả nợ, thế nhưng nghe thấy Tào Ninh Nhi buông lời độc ác xong, chung quy cũng không dám tiến thêm một bước chèn ép.

Chẳng may sự tình lan đến tai Tào Tháo, lại đúng vào lúc tâm tính của ông ta không tốt, có khi cả đám đều xui xẻo chứ không đùa. Cho dù chỉ là Tào Hồng biết được, không cần nói đến Tào Phức, mọi người cũng đừng hòng có quả ngon để ăn.

Tuy nhiên cũng bởi vì như vậy, Tào Phức mới không ngẩng đầu lên nổi. Chuyện này không liên quan đến việc có tuân thủ ước hẹn hay không, chỉ cần là kẻ có nợ không trả đã đủ để người ta xem thường rồi.

Hà Hầu Hành cũng biết đây là một món nợ khó đòi, căn bản cũng không muốn bức Tào Phức làm gì, chẳng qua là mượn chuyện này để chèn ép y mà thôi. Chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của Tào Phức, dù là bất kể người nào, cũng đều biết rất khó để trả lại khoản nợ này. Lúc này lại nghe Đơn Phi nói rằng khoản nợ này rất dễ giải quyết, lại còn cho rằng Hạ Hầu Hành sẽ chịu không nổi, mọi người sao có thể không sợ hãi cho được.

Được một lúc lâu sau, Hạ Hầu Hành mới lặng lẽ cười lạnh nói:

- Tiêu tử ngươi nằm mơ giữa ban ngày à, nói cho ngươi biết, dưới gầm trời này không có chuyện gì là bản công tử không thể thừa nhận. Ngưới có "cao kiến" gì thì mau nói ra đi.

Đơn Phi nghe ra ý trào phúng trong lời nói của Hạ Hầu Hành, nhưng cũng không nóng nảy. Đột nhiên lại xoay người ngồi xuống bên cạnh Tào Phức, nhịn đau ghé vào lỗ tai y, thấp giọng nói: - Đại công tử, chỉ cần dẫm lên đầu Hạ Hầu Hành một lần, giành được sự chú ý của Như Tiên cô nương, có phải bảo công tử làm gì cũng nguyện ý hay không?

Tào Phức vốn đang ủ rủ như một con gà trống thua trận, một câu nói của Đơn Phi liền khiến y có cảm giác như đang nằm mơ, nhưng cũng khiến y hưng phấn như đánh máu gà vậy, vội đáp: - Đương nhiên!

Y vốn đang cố gồng mình chịu đựng chế nhạo, lúc này lại nghe Đơn Phi nói hay như thế, nhất thời cũng không quá tin tưởng, chần chờ hỏi: - Thế nhưng ngươi muốn ta làm chuyện gì?

- Công tử yên tâm, chuyện này khẳng định công tử có thể làm được. - Đơn Phi thấp giọng đáp, sau đó liền đứng lên, nói: - Hạ Hầu công tử, công tử nhà ta quyết định lại đánh bạc với ngài một hồi nữa.

Hạ Hầu Hành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền cười lên ha hả.

Cả đám Tào Phi, Hạ Hầu Mậu cũng ôm bụng cười to. Hạ Hầu Mậu còn hét lên: - Các ngươi cứ trả hết nợ đi rồi tính.

Như Tiên thấy mọi người vẫn tiếp tục chế nhạo, trong lòng cũng âm thầm thở dài.

Đơn Phi vẫn không quan tâm, trầm giọng nói: - Có câu nói rất hay là, còn đánh cược là còn chưa thua. Một câu này vừa nói ra liền khiến mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ sao câu nói này mình chưa từng nghe thấy nhỉ? Xem ra nếu là bàn về đánh cược, tiểu tử này cũng coi như có chút môn đạo

- Một khi đã như thế, Hạ Hầu công tử cũng nên cho chúng ta một cơ hội lật kèo chứ. Đơn Phi ngừng một chút lại chậm rãi nói tiếp: - Nếu như chúng ta thắng, như vậy chuyện dược đường Tào gia cũng không cần nhắc lại nữa.

- Thế nếu như các ngươi lại thua thì sao? Hạ Hầu Hành tiếp tục châm chọc: - Các ngươi lấy cái gì ra mà trả?

Đơn Phi lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Hành hồi lâu, từng chữ từng chữ nói ra: - Nếu chúng ta thua, liền trả cho công tử hai trăm kim!

Mọi người đều ồ lên, Tào Phức mém tý nữa thì té xỉu, ngay Tào Phi cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Phải biết rằng bây giờ Tào thị tuy là đang uy chấn phương bắc, thế nhưng Tào Tháo bản thân vẫn rất biết tiết kiệm. Lịch sử có ghi lại ngay chính thê phu nhân của Tào Tháo là Đinh phu nhân cũng phải tự mình xe sợi dệt quần áo, người mặc quần áo có mụn vá trong phủ cũng không phải là hiếm thấy, cảnh tượng xa hoa cũng là đến về sau mới có. Cứ thế, trên làm dưới theo, quan dân trong Hứa Đô bất kể là có thích hay không, đều phải tỏ ra ta đây rất biết tiết kiệm.

Dù sao đây là ý của bề trên, người thông minh không muốn bị mời đi uống trà tốt nhất nên nhịn một chút, chỉ nên ở nhà uống nước, không nên tìm Mao Đài uống làm gì.

Hoàng kim vào thời Hán là lấy cân làm đơn vị tính toán, một cân hoàng kim còn được gọi là một kim, một cân bằng một vạn tiền. Vào thời loạn thế, hoàng kim lại càng quý giá, hai trăm kim tại Hứa Đô tuyệt đối có thể xem là một món tiền khổng lồ. Tào Phi tuy là một Thế Tử, thế nhưng ngươi muốn y lập tức xuất ra hai trăm kim cũng là không thể nào đấy, chớ đừng nói chi là Tào Phức rồi.

Ai cũng không ngờ nổi Đơn Phi vừa mở miệng là ra từng ấy tiền đặt cược, tự nhiên đều kinh dị.

Hạ Hầu Hành ban đầu cũng khá là khiếp sợ, sau đó liền bật cười nói: - Ngươi không sợ gió thổi bay mất lưỡi... Y còn chưa dứt lời, đầu lưỡi thiếu chút nữa là bị chính mình cắn đứt rồi.

Chỉ thấy Đơn Phi lấy trong lòng ra một khối hoàng kim lớn đặt lên bàn, thản nhiên nói:

- Khối hoàng kim này là tiền thế chấp.

Mọi người vừa nhìn thấy khối hoàng kim, lại nhìn về phía Đơn Phi, đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Trong số những người ở đây chỉ cần có ai lấy được hoàng kim từ trong người ra đã là hiếm thấy rồi, tên gia nô này sao có thể xa xỉ như vậy chứ?

Tào Phức lại giật mình thiếu chút nữa tự nuốt luôn đầu lưỡi. Vừa nãy y còn cho Đơn Phi một ít hoàng kim, cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi, nhưng dù sao cũng là chuyện cấp bách, y cũng không quan tâm được nhiều. Ai mà ngờ tên gia nô này còn giàu có hơn y nhiều đến thế.

Đơn Phi vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Hành nói: - Hạ Hầu công tử, số hoàng kim này đã đủ hay chưa?

- Vẫn không đủ, khối hoàng kim này vẫn chưa đủ để mua dược đường. Hạ Hầu Hành thấy Đơn Phi so với y còn cao phú soái hơn cả y, há chịu yếu thế, lập tức lại nói: - Ai biết các ngươi có thể xuất ra nổi hai trăm kim hay không? Nếu là xuất không ra...

- Vậy công tử cứ chém đầu ta là được! Đớn Phi nói như chém đinh chặt sắt.

Trên lầu lập tức yên tĩnh lại.

Mọi người đều khó có thể tin nhìn Đơn Phi, không ngờ tên gia nô này lại quyết tuyệt đến mức này, trong mắt Như Tiên cũng lộ ra một tia kinh ngạc, chợt nghe Đơn Phi lại chậm rãi nói tiếp: - Hạ Hầu công tử không phải rất muốn đầu của ta hay sao?

Hạ Hầu Hành trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Phi, không biết tại sao trong ngực liền bốc lên một luồng hàn ý, trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK