Đan Phi mồ hôi đầy mặt.
Kiến thức nghiên cứu khảo cổ của hắn cũng không tệ, nhưng đối với nữ nhân thì đúng là hắn thiếu nghiên cứu thật. Đơn giản vì mỗi khi nhìn nữ nhân thì hắn chẳng thấy họ khác gì so với đống đồ cổ, hơn nữa họ lại là một vật rất luôn mới lạ, từng thời khắc trôi qua lại có biến hoá khác nhau.
Nữ nhân chẳng những thích làm khó dễ lẫn nhau, mà còn thích làm khó dễ nam nhân. Họ rất vui vẻ khi tặng cho nam nhân một nan đề. Ví dụ như có một cái đề cực khó thời hiện đại của hắn : Ví như nữ nhân của ngươi đang mang trong mình một cặp long phượng thai nhi, thành ra khó sinh, thầy thuốc bảo hai hài tử này sẽ chết; nếu cứu lấy nữ hài thì nam hài khó sống mà cứu lấy nam hài thì cả mẹ con cùng chết. Lúc này, người mẹ đòi nhảy sông tự vẫn để ép ngươi cứu lấy nam hài thì ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Đứng trước câu hỏi đơn giản ấy, rất nhiều nam chọn cách: Chính mình nhảy sông.
Tại thời điểm ấy, Đan Phi rất may mắn vì không phải trả lời nan đề này, nhưng không ngờ rằng tránh được một lần, không tránh được lần hai.
Thúy nhi kiên trì đi theo sát hai người, đại tiểu thư không lên xe thì nàng buộc phải ở ngay bên xe ngựa đứng chờ nên nàng đã có cơ hội nghe được câu hỏi của đại tiểu thư. Thời điểm ấy, cằm của nàng mém chút rơi xuống đất.
Đây không phải chủ đề sẽ có giữa đại tiểu thư và một gia nô.
Đại tiểu thư lãnh ngạo hôm nay bị làm sao vậy?
- Ta hỏi ngươi đấy!
Tào Ninh Nhi thấy Đan Phi trầm mặc không nói lời nào nhịn không được mà thúc giục hắn. Vấn đề nàng nói ra, bản thân cũng không thấy nó có vấn đề gì, cũng không biết vì sao, nàng lại muốn nghe câu trả lời của hắn.
Nếu gia nô khác nghe được câu hỏi này, đương nhiên sẽ trả lời là - Phấn đấu hết mình, xả thân bảo vệ tiểu thư.
Nếu công tử có tâm cơ nghe được câu hỏi này thì nhất định sẽ đáp - Ta thà bỏ cái mạng này cũng không để cho nàng chịu chút tổn thường. Trong lòng ta, nàng còn quan trọng hơn cả . . . vân vân và mây mây.
Nam nhân tin vào cái mình thấy, nữ nhân thì tin vào điều mình nghe.
Nhiều nam nhân cảm thấy buồn nôn khi nói ra câu này nhưng hết lần này đến lần khác, nó lại nó làm cho nữ nhân vô cùng ưa thích.
Tào Ninh Nhi không nghĩ thêm nữa, nhìn thấy Đan Phi vẫn trầm mặc thì vừa bực mình vừa buồn cười, lên tiếng:
- Một đại nam nhân, lại dài dòng chậm chạp không lưu loát chút nào.
-Ta nghĩ...
Rốt cuộc Đan Phi đáp lại:
- Ta sẽ quay người bỏ chạy.
-Cái gì?
Đại tiểu thư của chúng ta nghe xong, chỉ muốn té xỉu ngay đương trường. Nàng không ngờ Đan Phi lại cho ra một cái đáp án như này. Gia hoả này có phải nam nhân không ta?
Chẳng lẽ là... Bổn đại tiểu thư... Tào Ninh Nhi bừng bừng lửa giận trong lòng. Trên thưc tế, nếu nữ nhân nào nghe lời đáp như thế cũng ko vui vẻ.
Không chờ nàng suy nghĩ xong, Đan Phi đã bồi thêm:
- Bởi vì ta biết rõ đại tiểu thư nhất định sẽ chuyển những cái đao kiếm kia lên người của ta.
Tào Ninh Nhi bật cười, cơn tức giận vừa rồi cũng đã sớm bay lên đến chín tầng mây. Nàng biết rõ vừa rồi Đan Phi lấy sự đáp sự, Tào Ninh Nhi giải thích:
- Vừa rồi ta để khế đất vào tay ngươi là vì ta là nữ nhân, cùng với bọn họ lằng nhằn thật không dễ coi. Ai mà biết được đại ca của ta có nổi điên rồi lao tới đoạt lại hay không?
'Ta đây làm một thi chủ rồi nhìn là tốt nhất sao?' Đan Phi âm thầm nghĩ tới.
*Thi chủ: Người ngồi vị trí thay người được cúng tế.-KìNgộ
Tào Ninh Nhi nhìn ra suy nghĩ của Đan Phi, nàng giải thích với hắn:
- Ta ở chỗ này, đại ca của ta đương nhiên sẽ không dám ngang nhiên làm gì ngươi.
'Cô nói như vậy thật làm cho ta lo lắng đấy'. Mặt mày Đan Phi ủ rũ thầm nghĩ.
Ngược lại Tào Ninh Nhi không có lưu ý Đan Phi đang có nổi khổ, nàng trầm ngâm nói thêm:
- Về chuyện của Hạ Hầu Hành kia thì, cho dù y là tên vô lại, thế nhưng cho tiền y cũng không dám ngang nhiên tại đất Hứa Đô vạch mặt Tào gia đâu. Ngươi biết đâu, mặc dù Hạ Hầu gia trung thành với Tư Không nhưng mà vì là người khác họ nên vẫn luôn muốn đặt gia phụ ở vị trí đầu.
Đúng là nguyên nhân này cũng hợp lý.
Đương nhiên Đan Phi biết rõ quan hệ của nhóm người Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng. Tào Hồng rất trung thành với Tào Tháo, đây là chuyện có thể thấy được qua sử sách, nhưng cho dù là bạn bè thân thiết cũng cắn xé nhau khồng phải vì hai chữ danh lợi sao?
Ở thời đại của hắn, cho dù là sau lưng hào phú nào, thậm chí trước người thì người cùng một nhà cũng là 'minh tranh ám đấu, minh thương ám tiễn*', đây ko phải là chuyện hiếm thấy.Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nhưng cái luôn không đổi lại là lòng người.
*Minh tranh ám đấu, minh thương ám tiễn: ý nói vừa đánh công khai vừa đánh dấu mặt, loại nào cũng chơi.-KìNgộ
- Đại tiểu thư, ngươi giải thích với hạ nhân chuyện này để làm gì?
Thúy nhi đứng đến chân phát đau, nhịn không được mà lầm bầm trong miệng.
Sắc mặt Tào Ninh Nhi hơi đỏ, khẽ mắng:
- Ngươi đúng là lắm miệng. Lên xe thôi.
Nàng leo lên xe ngựa, đi vào thùng xe, gương mặt đỏ ửng lúc này mới dịu đi một chút, lại nghe Đan Phi nói ở ngoài xe:
- Đại tiểu thư, 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng'. Những người kia biết rõ khế đất trên người ta, nói ko chừng họ sẽ đến cướp lấy. Như vậy đi, để nó trong xe có được ko?
- Ngươi giấu nó trong này, để cho bọn họ tới cướp ta luôn sao? Một chút can đảm mà ngươi cũng không có sao?
Tào Ninh Nhi cong môi đáp trả.
- Không phải như thế.
Đan Phi cảm giác nữ nhân này lúc thông minh thì vô cùng thông mình, nhưng lúc hồ đồ thì cũng hồ đồ quá xá, ko thèm nói lý, hắn nói:
- Ta nói là đem khế đất để cùng với đại tiểu thư, rồi nếu như chốc lát nữa mà thật sự có chuyện xảy ra thì ta sẽ chạy trước, tất nhiên là dẫn dụ truy binh theo. Đại tiểu thư thấy thế nào?
Tào Ninh Nhi ngừng cười, nhận khế đất Đan Phi đưa qua cửa sổ nhưng lại thấy hắn nâng cái bọc gói lư hương lên, nàng nói khẽ:
- Để lư hương trong xe đi.
Cô muốn làm gì nữa?
Ta còn tưởng cái lư hương này mang khí mệnh tinh tú, nhất định phải dùng nhân khí làm dịu nó.
Đan Phi lập tức đem lư hương thả vào trong xe, nhịn ko được mà hỏi nàng:
- Đại tiểu thư, ngươi mang theo lư hương để làm gì thế?
- Ngươi quản nhiều làm gì!
Thuý nhi ngồi trên xe ngựa, tức giận quát hắn.
Môi anh đào của đại tiểu thư khẽ động, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ nói:
- Đi thôi.
Xa phu giơ roi lên, quất vào mông ngựa,trên đường lớn xe ngựa từ từ đi về phía trước . Tào Ninh Nhi ở trong xe, mượn khe hở của màn xe mà nhìn Đan Phi đang đi theo bên cạnh xe ngựa, thầm nghĩ, ta bỏ lư hương lên xe để ngươi bớt đi gánh nặng, vậy mà ngươi lại khôngg cảm tạ một tiếng nào sao? Thật ko có lễ nghĩa. Thiếu nữ nhịn ko được mà cười lên, thầm nghĩa hắn cảm tạ hay không thì có liên quan đến mình.
Xe ngựa lắc lư, nỗi lòng Tào Ninh Nhi phập phồng, còn tâm tình Đan Phi thì kích động. Hắn nghĩ thầm, vừa rồi đại tiểu thư có nói nếu có nàng ở bên thì Tào Phức sẽ không làm gì hắn nhưng lúc đại tiểu thư không ở bên thì lão tử phải làm sao bây giờ? Cũng ko thể chạy tới khuê phòng của nàng để ngủ được.
Hắn căn cứ vào một vài nguyên tắc làm người ít xuất hiện nhất của mình, xem ra nếu muốn toàn mạng thì phải ở cạnh đại tiểu thư thôi, chỉ cần chưa nhắm mắt thì mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để bị chém.
Một đường đi tới, dưới sự lo lắng đề phòng của Đan Phi, cuối cùng bọn họ tới được trước hiệu cầm đồ Tào gia.
Hiệu cầm đồ Tào gia cửa viện, chiếm diện tích ko nhỏ. Trước cửa là hai con sư tử đá giống nhau đang đứng thẳng. Nhìn thấy xe ngựa đại tiểu thư đến, một người lập tức chạy ra chào đón, đưa Tào Ninh Nhi vào trong cửa hiệu.
Tào Ninh Nhi vừa vào hiệu cầm đồ liền có một lão giả bước ra chào đón, mỉm cười nói với nàng:
- Đại tiểu thư, mời vào bên trong.
Nhìn thấy lão giả, Tào Ninh Nhi cũng không nhiều lời vô ích, nói thẳng với lão rằng:
- Lưu chưởng quỹ, Tam thúc bảo ta đến đây để hỏi một chút manh mối về một món đồ vật.
Lưu chưởng quỹ liếc nhìn Đan Phi rồi hạ thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, mời vào đây nói chuyện.
Tào Ninh Nhi gật đầu, ý bảo Đan Phi đứng ở ngoại đường còn mình thì lại cùng với Lưu chưởng quỹ đi vào trong nội đường. Lưu chưởng quỷ đi vào quầy được bao bọc bằng lan can gỗ. Lão lấy chìa khoá mở ngăn tủ bằng sắt, từ trên ô vuông cao nhất lôi ra một cái gói nhỏ, nhẹ nhàng mở ra.
Đan Phi đang ở ngoại đường, nhìn thấy nội viện có mấy người bảo vệ của viện tuần tra, mà Lưu chưởng quỹ lại cẩn thận như thế. Tuy đây chỉ là hiệu cầm đồ, nên thứ kia ở thời đại này coi như là một kho bảo hiểm, bên trong lại có tủ bảo hiểm. Hắn thầm nghĩ, Tào gia nhà lớn nhà lớn nghiệp lớn, vàng bạc sẽ ko để trong mắt, mà thứ làm cho Lưu chưởng quỹ coi trọng như thế ko biết là bảo bối gì?
Chỉ là bóng hình xinh đẹp của đại tiểu thư ngăn chặn tầm nhìn, làm hắn ko nhìn thấy được cái bọc nhỏ kia. Đan Phi cũng ko có thiên lý nhãn nên chỉ thấy được Tào Ninh Nhi lúc thì lắc đầu lúc thì thì gật đầu. Rốt cuộc thì hắn cũng buông tha cái ý định nhìn cho được cái bọc ấy chứa cái gì bên trong. Ko lâu sau một người bảo vệ viện đi tới, đến trước mặt Lưu chưởng quỹ, nói:
- Lưu lão, có người đến cầm đồ.
Lưu chưởng quỷ nhíu mày, khoát tay nói với người bảo vệ viện:
"Để y chờ đi, đừng cho y đến quấy nhiễu đại tiểu thư.
Sau đó lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Lục Phong, ngươi đi ra ngoài xem một chút. Trong lúc đang giao phó công việc thì lão thu hồi cái bọc kia, cẩn thận cẩn thận từng li từng tí đem cái bọc để lại trong tủ.
Một người trẻ tuổi từ sau nội đường đi ra, dáng người ko quá cao cũng ko quá thấp, sắc mặt ngăm đen, cất bước đi ra ngoài.
Tào Ninh Nhi chờ Lưu chưởng quỹ cất kỹ cái bọc xong, thì đột nhiên nói:
- Lưu chưởng quỷ, để Đan Phi đi theo xem đi.
Lưu chưởng quỹ khẽ giật mình. Hiệu cầm đồ tại đất Hứa Đô thành này tuyệt đối là một thứ mới lạ. Bởi vì được nhãn lực của Tào Tam gia chấm trúng nên đã chiếu cố cái hiệu cầm đồ này. Mấy trăm năm nay quả thật đã đào tạo nên mấy thủ hạ ưu tú.
Con mắt của người làm công việc cầm cố này chênh lệch cực kỳ nhiều, người biết nhìn hàng cũng không nhiều, người thành thạo thì lại càng ít hơn. Tiểu Tam Tử được lão huấn luyện nên đôi mắt đã tốt hơn không ít, để y ra ngoài xem hàng lão cũng yên tâm nhưng đại tiểu thư lại để Đan Phi đi là ý gì đây?
Người đã già, chuyện nghĩ đến cũng lại càng nhiều. Lưu chưởng quỷ hơi do dự. Tào Ninh Nhi thấy thế thì mỉm cười nói với lão:
- Lưu chưởng quỷ, ta không phải không tin ngươi, chỉ là người này đã được Tam thúc chọn trúng, cố ý thu hắn làm đồ đệ. Ta muốn nhìn chút bản lãnh của hắn.
Nàng nói cực nhỏ nên Đan Phi không có nghe được, còn Lưu chưởng quỹ nghe xong thì giống như thấy sấm sét giữa trời quang, giật mình cao giọng hỏi nàng:
- Cái gì?
Lão đi theo Tào tam gia cũng đã nhiều năm, cũng chỉ được xem là thủ hạ, chưa bao giờ được mang danh thầy trò. Điều này vẫn luôn làm cho lão thấy tiếc tỏng lòng. Lão đã hỏi Tào tam gia vì sao ko nhận lão làm đồ đệ nhưng Tào tam gia chỉ tránh né mà không đáp.
Đan Phi có lẽ không biết ý nghĩa của việc Tào Tam gia thu đồ đệ, nhưng Lưu chưởng quỹ lại hiểu rõ hàm nghĩa của việc này. Nếu như việc này truyền đi, chỉ sợ hơn một nửa người trong nội thành Hứa Đô sẽ thay đổi sắc mặt với người này khi nhìn hắn.
Người trẻ tuổi ốm o yếu ớt kia, lại ăn mặc giống gia nô, nhìn sơ qua còn nhỏ tuổi hơn mấy tuổi so với Tiểu Tam Tử. Tại sao hắn lại được Tào Tam gia ưu ái như thế?