• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Ninh Nhi âm thầm thở dài. Nàng là nữ tử có chủ kiến nên Tam thúc có đánh giá người khác như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn luôn có thói quen lặng lẽ quan sát năng lực của họ.

Tuy Đan Phi là một gia nô nhưng tuyệt đối không phải là người bình thường. Lần đầu tiên nàng gặp hắn, nàng đã có phán đoán như vậy. Hôm nay, một đường đi tới, nàng càng xác định được phán đoán của mình.

Người này có chính kiến, lại rất thông minh. Cho dù đối mặt với Hạ Hầu Hành, Tào Phức thì cũng ko có biểu hiện của một gia nô - Hoặc vì xu nịnh đại công tử, hoặc vì bảo vệ đại tiểu thư mà giả vờ trung thành, bày ra bộ dạng tận tâm phục vụ.

Là một gia nô! ít ra cũng phải có tâm bảo vệ chủ tử mới giống gia nô chứ.

Biểu hiện của Đan Phi bây giờ ko hề giống gia nô tý nào cả. Lúc hắn nhìn ngươi, không hề có điểm ngạo mạn, nhưng cũng không thấy hắn tự ti, có lẽ giống bằng hữu hơn.

Khi nàng nghĩ như vậy, chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc. Nếu không thì nàng cũng sẽ ko hỏi Đan Phi vấn đề kia. Dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng biết rõ Đan Phi là một người có bản lĩnh.

Tuy nhiên người có bản lĩnh, cũng có thể nhìn nhầm.

Chưa nói đến việc, Lưu chưởng quỹ hay Lục Phong đều đã nhìn ra mà ngay cả Tào Ninh Nhi cũng biết đồng tiền này không có điểm giá trị. Bây giờ đang lúc loạn thế, tiền đúc được sử dụng cũng cực kỳ hỗn loạn nhưng cuối cùng thành Hứa Đô cũng bình yên được vài năm, vậy mà dân chúng vẫn không sử dụng tiền do quan phủ làm ra mà phần lớn dùng hàng hoá đổi lấy hàng hoá hoặc là lựa chọn vàng bạc làm thay thế tiền đúc lưu thông hàng hoá.

Đan Phi đề nghị dùng một lượng bạc thu mua mấy đồng tiền không có giá trị này, cũng có thể đầu hắn có vấn đề.

Nhưng Ô Thanh lại không thấy có vấn đề gì, đồng tiền bạc này lưu thông rất tốt ở Hứa Đô, sợ gì ko có chỗ dùng? Nghe thấy Đan Phi báo giá như vậy, y gần như muốn nhảy dựng lên ăn mừng,

- Đan công tử, ta ko có ý kiến gì, thứ này cho người.

Y gần như đem cái thứ cứng rắn đang cầm nhét vào tay Đan Phi trong nháy mắt, sau đó giương đôi mắt long lanh mong chờ nhìn Đan Phi.

Đan Phi nhìn qua Lưu chưởng quỹ và Lưu Phong, Lưu chưởng quỷ lại nhìn đại tiểu thư xin ý kiến nhưng đại tiểu thư từ chối cho ý kiến, thấy vậy lão trầm mặc. Lão là chưởng quầy hiệu cầm đồ, ở thời hiện đại cũng giống như CEO của một công ty, nên vì cổ đông mà cân nhắc đến lợi ích của công ty, vì vậy sẽ không có chuyện mua bán làm thâm hụt tiền của công ty.

Lục Phong lại càng bình thản, y nói:

- Ngươi tên Đan Phi đúng không? Hiệu cầm đồ Tào thị tuyệt đối không thu mua thứ đồng nát này.

Y thấy hắn không vừa mắt từ lâu. Tiểu tử này ko biết từ đâu xuất hiện, lại không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự cho rằng đứng bên cạnh đại tiểu thư thì có thể định đoạt mọi chuyện ở hiệu cầm đồ này sao?

- A?

Ô Thanh cảm thấy choáng váng, đưa mắt nhìn Đan Phi với ánh mắt cầu khẩn.

Đan Phi trầm mặc một hồi lâu rồi bỗng nhiên nhìn Tào Ninh Nhi, rồi nở một nụ cười tươi rói:

- Đại tiểu thư, ta ko có tiền, ngươi có thể cho ta mượn một lượng bạc không? Cho ta mượn bảy ngày, sau bảy ngày ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.

Tào Ninh Nhi có chút bất ngờ. Thuý Nhi thì nhịn không được lên tiếng:

- Ngươi nghĩ như thế nào vậy. . . một lượng bạc. . . số tiền này cho ngươi một năm cũng chưa chắc làm ra.

Nàng còn chưa nói xong đã bị Tào Ninh Nhi khoát tay chặn lại.

- Tốt, ta cho ngươi mượn. Thuý Nhi, đưa bạc cho hắn.

Lưu chưởng quỹ, Lục Phong lập tức trợn mắt.

Thúy Nhi cũng bất ngờ, cảm thấy đại tiểu thư thần sắc rất nghiêm chỉnh, không giống nói đùa thì mới lầm bầm vài câu rồi lấy một cục bạc từ trong cái tui thêu hoa của mình đưa cho Đan Phi.

Đan Phi cầm lấy rồi giao cho Ô Thanh. Ô Thanh rất vui mừng, y bỗng quỳ rạp sát đất, đập mạnh đầu xuống đất liên tục mà nói cảm tạ hắn:

- Đan công tử, đa tạ đại ân của ngươi.

Ô Thanh mang theo cảm xúc có được ngàn ơn vạn tạ rời đi, Đan Phi cười nhìn hắn, cũng chưa xoay người lại thì bỗng nghe Lưu chưởng quỹ nói:

- Đại tiểu thư, xin người dời bước sang bên này, tại hạ có vài lời muốn nói.

Tào Ninh Nhi khẽ gật đầu, cùng đi với Lưu chưởng quỹ đi qua một bên. Lưu chưởng quỹ ho khan một tiếng rồi hạ giọng nói:

-Đại tiểu thư, lão có một câu không biết có nên nói hay không?

- Nói đi.

- Đan Phi này cũng có chút nhãn lực tốt nhưng theo ta thấy hắn không hợp với việc buôn bán.

Lưu chưởng quỹ nói khẽ. Đây là lời nói tuyệt đối công bằng của lão, lão thầm nghĩ dù cho Tam gia có chọn hay ko chọn người này làm đồ đệ thì lão cũng nói những lời như vậy.

Tào Ninh Nhi cười nói:

- Ta đã biết, đa tạ Lưu Bá nhắc nhở.

Lưu chưởng quỹ vội vàng nói lời khiêm tốn. Tào Ninh Nhi lại nói với lão:

- Đúng rồi. Tam thúc giao việc kia, còn phải làm phiền Lưu Bá tiếp lưu ý.

Nàng dặn dò xong xuôi thì leo lên xe ngựa, nhìn Đan Phi nói:

- Đan Phi, hồi phủ đi.

Xe ngựa từ từ đi theo đường lớn. Lúc đến gần Tào phủ thì bỗng nhiên Tào Ninh Nhi xốc rèm cửa xe ngựa lên, nói ra:

- Đan Phi, ta hỏi ngươi chuyện này được không?

Thúy Nhi lại mím môi, nghĩ bụng hôm nay đại tiểu thư không biết bị gì mà lại khách khí với gia nô như thế?

Đan Phi cười cười, đáp lại:

- Đại tiểu thư khách khí rồi. Nếu ta biết rõ, nhất định sẽ cố gắng trả lời hết sức có thể.

Nữ nhân luôn có cái tâm tò mò, cô nàng này nhịn được đến lúc này cũng đã coi như đã cố gắng lắm rồi.

- Ngày hôm qua Tam thúc bảo ngươi chọn một vật có giá trị nhất trong bảy món đồ vật, vì sao ngươi không chọn?

Tào Ninh Nhi nói nhẹ nhàng, thấm sâu vào lòng người.

Đan Phi khẽ giật mình, hắn không ngờ đại tiểu thư lại còn nhớ chuyện này.

- Ngươi đã nói là sẽ trả lời đấy hết sức có thể đấy.

Tào Ninh Nhi cười nhạt, buông một câu chắc nịt.

Đan Phi cũng cười nói với nàng:

- Thật ra ta chọn ko ra.

- Ta ko tin.

Tào Ninh Nhi từ tốn nói:

- Nhìn sơ qua là đã biết niên đại bảy món đồ vật, lại còn sắp xếp theo trình tự thì sao lại nhìn ko ra giá trị của bảy món đồ vật đó chứ.

Đan Phi khẽ run trong lòng. Lúc trước hắn cầm mấy món đồ vật lên rồi buông xuống, đều sắp xếp theo niên đại của các món đồ vật. Xem ra Tào Ninh Nhi nghi hoặc, biết rõ chuyện này cũng không phải tự nàng biết.

Người nói ra chuyện này chắc chắn là Tào Tam gia.

Tào Tam gia này vừa thần bí lại rất tinh mắt, đến tột cùng y có lại lịch như thế nào? Một người như vậy, tại sao trong dòng sông lịch sử lại ko hề có một ghi chép nào?

Rất nhanh hắn đã ổn định lại tâm tình, hắn giải thích:

- Chính xác thì ta cũng không nhìn ra giá trị của bảy món đồ vật kia như trong suy nghĩ của Tam gia.

- Chuyện này khác nhau sao?

Tào Ninh Nhi khẽ giật mình, trong đầu bỗng hiện lên tinh quang, nàng lập tức nói:

- Ý Ngươi nói. . . Giá trị của một món đồ vật vốn là nhìn người quyết định chứ không phải là nhìn vật rồi định giá? Ngươi không biết tâm ý Tam thúc nên đã không cách nào đánh giá được giá trị bảy món đồ vật như trong suy nghĩ của Tam thúc.

Đan Phi có chút bất ngờ vì câu nói này của Tào Ninh Nhi, không nghĩ tới Tào Ninh Nhi đã suy ra vấn đề rất nhanh, vì vậy không khỏi cất tiếng khen ngợi:

- Đại tiểu thư quả nhiên thông minh.

Tào Ninh Nhi nở nụ cười kiều diễm, nàng rất vui vì lời khen của hắn. Thuý Nhi ngồi một bên nghe xong nhịn không được mà lầm bầm trong miệng:

- Ngươi tính là cái gì? Đại tiểu thư thông minh hay không đến lượt ngươi đánh giá sao?

Làm một gia nô, ngông cuồng tự đại bình luận đại tiểu thư thì đúng là một hành động ngu ngốc. Tào Ninh Nhi cũng lập tức thức tỉnh rớt xuống từ chín tầng mây, ý thức được Đan Phi vượt ra khỏi quy củ nhưng cũng cảm thấy Thúy Nhi chuyện bé xé ra to, nàng liền đảo mắt chuyển đề tài:

- Ngươi cố ý mượn ta một lượng bạc để mua mấy đồng tiền kia, ngươi cảm thấy những đồng tiền này có giá trị hơn một lượng bạc thế nhưng Lưu chưởng quỹ cùng mọi người không nghĩ như vậy?

Đan Phi lại tiếp tục bất ngờ, không nghĩ đến một đại tiểu thư có bề ngoài mạnh mẽ khi đối ngoại lại có tâm tư tinh tế, tỉ mỉ và nhạy bén như thế. Hắn trầm mặc một lúc mới nói:

- Không tệ.

Hắn mua những đồng tiền kia tử Ô Thanh, trong mắt người khác thì chúng vô dụng nhưng với hắn, hắn biết rõ việc mình lam. Đây tuyệt đối là một cơ hội trở mình!

Cơ hội hắn nói đến chính là một dấu vết màu đỏ, một điểm mà Lưu chưởng quỹ ko lưu ý.

Vết màu đỏ ấy là một điểm chu sa!

Chu sa còn được gọi là đan sa, là một khoáng thạch tự nhiên.

Vì sao trên đồng tiền lại có chu sa?

Tác dụng của nó là gì thì Đan Phi cũng không biết rõ nhưng hắn lại biết một câu thơ truyền miệng trong giới khảo cổ - "Tần thuỷ ngân, Hán chu sa. Cao xanh* than củi Vệ Minh gia."

*Cao xanh: một loại cao màu xanh, là thuốc mỡ, trị liệu đau nhức, côn trùng cắn.

Những lời này được đút kết từ các đặc điểm chống phân hủy của của các ngôi mộ qua từng thời kỳ, đường nhiên không thể nói toàn bộ ngôi mộ đều như nhau nhưng chu sa vốn là một tài liệu đặc sắc của thời nhà Hán dùng để ngăn chặn sự phân huỷ trong các ngôi mộ. Trên đồng tiền lại có chu sa, điều này nói lên rằng đồng tiền này có khả năng được lấy ra từ trong một ngôi mộ nhà Hán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK