Dịch giả: Tàn Kiếm.
Biên: kì ngộ.
Lúc bấy giờ thiếu nữ chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng chưa từng nghĩ tới một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ lần đầu không những không phật lòng với những lời nàng vừa nói ngược lại còn có ý định giúp đỡ nàng.
Trong lòng nàng nhen nhóm lên một chút hy vọng, nhưng sự tuyệt vọng lại chiếm cứ càng nhiều, nàng thấy Đan Phi chỉ lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của nàng, thiếu nữ cuối cùng chỉ biết bất lực cúi đầu lẩm bẩm đáp: ”Không có tác dụng đâu, với tình trạng của đại ca ta bây giờ ai khuyên cũng vô ích thôi, hắn đã hết thuốc chữa rồi!”
Đan Phi cười cười rồi chậm rãi đi tới, ngồi xuống chỗ đất bên cạnh lò nung của lò rèn, hắn thử đưa tay sờ xoạng xung quanh lò nung nhưng chỉ thấy lạnh lẽo không một chút hơi ấm. Thấy thiếu nữ đứng yên tại chỗ hồn xiêu phách lạc, Đan Phi liền hỏi:
– Đại ca cô tên là gì?
– Hắn tên Vương Đại Chùy.
Thiếu nữ trả lời.
– Thế còn tên của cô nương?
Đan Phi lại hỏi.
Thiếu nữ ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn Đan Phi nhưng ở trên khuôn mặt của hắn nàng không nhìn thấy một điểm gì có vẻ là để trêu chọc nàng, một lúc sau nàng mới thỏ thẻ đáp:
– Ta tên Liên Hoa
– Hiệu rèn này là của phụ thân cô nương truyền lại à?
Đan Phi không nhanh không chậm hỏi.
Liên Hoa “vâng” một tiếng rất nhỏ rồi mím môi nói:
– Gia phụ đã mất được một thời gian.
– Xem ra tay nghề đánh thép của đại ca cô cũng không được tốt lắm.
Đan Phi nhìn lướt qua một ít nông cụ đơn giản ở xung quanh rồi nói.
– Ngươi!
Liên Hoa đứng phắt dậy, căm tức nhìn Đan Phi, rõ ràng là nàng rất không thích nghe câu nói như vậy, nhưng nàng thấy Đan Phi đang mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười của hắn không hề toát ra một chút gì mang tính chế giễu, khiến nàng cảm thấy chán nản, than thở nói:
– Mọi người xung quanh đây cũng đều nói như thế. Lúc phụ thân ta còn sống thì đại ca chỉ muốn làm cái gì đó thật to lớn thật hoành tráng, chứ trước nay chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm cái việc rèn sắt này.
– Nhưng sau khi phụ thân cô nương qua đời, trong nhà không còn cách nào khác để kiếm sống, đại ca cô nương thì vẫn chưa làm nên trò trống gì, không còn cách nào khác hơn đành phải trở lại hiệu rèn?
Đan Phi hỏi ngược lại.
Liên Hoa ngạc nhiên nhìn Đan Phi, nàng nghĩ thầm trong lòng sao hắn lại biết được?
Mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của Đan Phi, không có gì mới dưới ánh mặt trời, từ xưa tới nay bất luận trong thời đại nào, rất nhiều chuyện đều không nằm ngoài cái quy luật ấy, ôm mộng chí lớn khi ra đi, mặt mày xám xịt lúc trở về.
Lý tưởng thì đẹp đẽ nhưng sự thật lại phũ phàng.
– Cô nương còn có một đệ đệ?
Đan Phi tiếp tục hỏi.
Liên Hoa càng thêm kinh ngạc, nàng không nhịn được bèn hỏi:
– Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao chuyện gì của nhà ta ngươi cũng biết?
– Ta đoán.
Đan Phi cảm thấy buồn cười đáp, hắn chỉ tay vào một con hổ con được khắc bằng gỗ trên tấm thớt cùng với chiếc đao nhỏ làm bằng trúc:
– Mấy thứ này không phải là đồ chơi của huynh muội cô chứ? Chỉ có trẻ con mới chơi những thứ này.
Liên Hoa sửng sốt trước kỹ năng quan sát tỉ mỉ của người trẻ tuổi này. Không nói Đan Phi xuất thân từ khảo cổ gia tộc, nếu chỉ bàn về nhãn lực phán đoán thì hắn tuyệt đối là cao thủ trong nghề, không phải vậy thì lúc trước hắn cũng sẽ không phân biệt được triều đại của bảy thứ đồ cổ kia một cách nhanh gọn như thế.
– Tiểu đệ của ta tên là Hổ Đầu, nó muốn được đi học.
Liên Hoa lí nhí nói.
– Đại ca cô trở về cửa hàng rèn này cùng vì để cho tiểu đệ của cô có thể đi học?
Đan Phi thoáng chút trầm ngâm khẽ hỏi.
Nghe đến đấy Liên Hoa vành mắt đỏ lên
– Đúng vậy, trong nhà đều dựa vào hắn gánh vác, lúc trước vất vả mãi mới tích góp được một ít tiền đóng học phí cho tiểu đệ, vậy mà…
Nước mắt nàng lại rơi, Liên Hoa nức nở nói:
– Đại ca ta lại lấy hết số tiền đó đi, thép thì không thèm đánh, hắn chắc chắn, chắc chắn lại đi đánh bạc!
Nàng nói tới chỗ thương tâm lại càng tuyệt vọng. Nếu người nhà còn biết phấn đấu, thì dù cho có vất vả có mệt nhọc, vẫn còn có một chút hy vọng, nhưng một ngôi nhà mà mất hết hy vọng, thì còn cái gì để mà chờ mong?
Đan Phi thở dài, hắn chưa kịp nói điều gì liền nghe một tiếng vang lớn ở cửa của hàng rèn, một người đàn ông xông vào, nhìn qua trên người gã cơ bắp cuồn cuộn, trông dáng vẻ rất cao to vạm vỡ, nhưng nhìn diện mạo của gã lại gần giống Đan Phi như thế, mới chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.
– Đại ca!
Liên Hoa la lên,
– Ngươi… lấy tiền đem đi chỗ nào rồi?
Người trẻ tuổi kia chính là Vương Đại Chùy. Hắn vừa vào cửa hiệu nhìn thấy Liên Hoa vội vàng nói:
– Liên Hoa chúng ta trốn nhanh.
Hắn một phát bắt được tay của muội muội liền chạy ra ngoài, Liên Hoa vừa dùng sức giật tay ra vừa nói:
– Đi chỗ nào? Ngày hôm nay bếp lò còn chưa nổi lửa, còn chưa kiếm được một đồng tiền nào, chẳng lẽ định đi uống gió tây bắc sao?
– Đừng nhắc tới những thứ này nữa.
Vương Đại Chùy hơi luống cuống, sốt sắng hỏi:
– Tiểu đệ ở đâu? Nó vẫn còn đang nghe giảng ở chỗ của Tuân tiên sinh à? Ngươi nhanh đưa ta đi tìm nó.
– Ngươi lại thua sạch rồi đúng không?
Liên Hoa đi guốc trong bụng đại ca của nàng, chỉ biết cắn răng hỏi:
– Ngươi rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?”
Vương Đại Chuy còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói quái dị của một người lạ:
– Lần này hắn thua đến mức coi như bán cả cửa hàng rèn đi cũng không trả nổi khoản nợ này.
Liên Hoa ngơ ngác sửng sốt, Vương Đại Chùy vừa nghe thấy tiếng nói kia thân thể chấn động, chậm rãi buông tay muội muội ra, nắm đấm của mình thì xiết chặt lại.
Đan Phi đứng nhìn một bên chỉ âm thầm thở dài, thấy trước xuất hiện ba người, cầm đầu là một tên có khuôn mặt dài như mặt ngựa. Nếu như cho đi diễn vai ác thì tuyệt đối không cần hóa trang, đứng cạnh tên mặt ngựa là hai gã đàn ông, một cao một lùn, khoanh tay đứng chặn nơi đó giống như ván cửa, bên hông đều dắt theo đoản đao.
– Thế nào, thua bạc xong muốn chạy làng à?
Tên mặt ngựa tiến lên một bước, liếc xéo Đan Phi, không rõ tên này xuất hiện ở đây làm gì, nhưng hắn cũng không đem Đan Phi để ở trong lòng.
– Không phải… Doãn lão đại.
Khóe miệng của Vương Đại Chùy co giật.
– Ta nghĩ… Mang muội muội… đi vay tiền để trả cho ngươi
– Ngươi đến cuối cùng thua bao nhiêu?
Liên Hoa tóm cánh tay đại ca của nàng vừa lắc vừa hỏi như phát rồ.
– Đứng sang một bên.
Vương Đại Chuy vung tay lên, hất cánh tay đang lôi kéo của muội muội, Liên Hoa bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đập đầu vào lò nung, may mà được Đan Phi đưa tay ra đỡ.
Trên trán khẽ đổ mồ hôi, Vương Đại Chùy biết tên Doãn lão đại này lòng dạ độc ác, bèn giả vờ trấn tĩnh nói:
– Doãn lão đại, xin thư thả cho ta mấy ngày, ta nhất định đi vay tiền về trả nợ cho ngươi. Ngươi nếu như không tin ta, thì ta lấy cửa hàng rèn này ra thế chấp được chứ?
– Cửa hàng rèn phải hoành tráng đến mức nào mới đáng giá hai mươi quan tiền?
Doãn lão đại cười lớn hỏi lại.
Liên Hoa ban đầu còn muốn hỏi, nhưng vừa nghe đến câu nói này liền mặt cắt không còn giọt máu, la lên thất thanh:
– Ngươi làm sao có thể thua đến tận hai mươi quan tiền?
Nàng một ngày may may vá vá, giặt giũ áo quần cho người ta cũng chỉ kiếm được mấy đồng tiền, để cho cả nhà ăn no cũng rất khó khăn, đối với nàng hai mươi quan tiền chính là một số tiền trên trời, đời này chỉ sợ khó mà kiếm được.
Sắc mặt của Vương Đại Chùy cũng trắng bệch, một lúc sau mới nói:
– Doãn lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả… Cho dù có đi vay tiền, đi bán mình ta cũng nhất định sẽ trả cho ngươi.
– Mẹ kiếp, ngươi thì đáng giá mấy đồng. Tên phế vật một cái đao còn rèn không được.
Doãn lão đại cười nhạo bảo:
– Lão tử để mắt ngươi mới đánh cược với ngươi một lần, bây giờ lại cho ngươi một cơ hội, ngươi đi vay tiền, muội muội của ngươi cùng với cửa hàng rèn này gán đỡ lấy mười quan tiền.
Hắn nói còn chưa dứt lời, Liên Hoa đã ngã sõng xoài trên mặt đất.
Doãn lão đại không có một chút thương cảm nào, lại nhàn nhạt nói:
– Mười quan tiền còn lại , ngươi mau đi mượn, nếu không lão tử nói không chừng lại đem nàng bán cho lầu Như Tiên…
– Ngươi…
Vương Đại Chuy tiến lên một bước, lập tức gã đàn ông cao kia liền khoanh tay ngăn lại trước mặt hắn, cười lạnh nói:
– Ngươi định làm gì?”
Vương Đại Chùy tuy đã cao to nhưng gã kia còn cao to hơn, tay gã khoát lên chuôi đao bên hông cười gằn nhìn hắn.
Vương Đại Chùy lạnh cả tim, biết Doãn lão đại ở thành nam rất có thế lực, thủ hạ dưới tay đều là những kẻ liều mạng, là hạng giết người không chớp mắt, gã đàn ông thấp lùn đi về phía Liên Hoa một tay hướng ngực nàng chộp tới:
– Cùng lão gia đi thôi.
Liên Hoa ngồi bệt dưới đất không còn chút sức lực nào để đứng lên, hai tay chống đất liên tục trượt về phía sau, gã đàn ông thấp lùn kia lại tiến lên một bước muốn chộp tới thì nghe thấy Vương Đại Chùy nổi giận gầm lên một tiếng, quay người muốn xông đến.
Không ngờ gã đàn ông cao to đã sớm chuẩn bị, chỉ một cái xoay chân nhẹ nhàng đem Vương Đại Chùy quét ngã xuống đất.
Mắt thấy gã đàn ông thấp lùn sắp tóm lấy bả vai của Liên Hoa, một cánh tay ở đâu duỗi tới đem Liên Hoa kéo về phía sau.
Tất cả đều sửng sốt.
Người ra tay chính là Đan Phi.
Đan Phi mỉm cười, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong ánh mắt của Doãn lão đại, bèn bảo:
– Doãn lão đại đúng không? Ngươi không cần phải gấp gáp, chỉ có hai mươi quan tiền thôi mà, tưởng chuyện gì to tát,đâu cần phải táy máy tay chân, như vậy đi, ta trả thay cho Vương Đại Chùy là xong chứ gì.