• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Lẽ nào thật sự lại như vậy.

Dưới ánh trăng Đơn Phi đang tự hỏi mình giống hệt Như Tiên, nhưng điều mà hắn nghĩ, đương nhiên thì không giống Như Tiên rồi. Sau khi Triệu Đạt đi ra thì Quách Gia không hề nói thêm lời nào.

Triệu Đạt cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Đơn Phi biết, hắn ta muốn trở thành một nhân sĩ thành công, kế hoạch có thể có chút thay đổi, hắn nhất định trước tiên sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ mà Triệu Đạt giao mới được, nếu không thì, sự tình tuyệt đối không chỉ đơn giản như là đắc tội con nhà quan, Thái Tử đảng mà thôi.

Tìm thấy Tam Hương? Đánh bại Quỷ Phong?

Đơn Phi không cho rằng Triệu Đạt thật sự dự định để hắn đánh bại Quỷ Phong, Triệu Đạt không có khờ dại như vậy đâu, điều này rõ ràng cho thấy những thủ đoạn mà cơ quan bí mật quốc gia trăm ngàn năm nay quen dùng, giao nhiệm vụ tối cao cho ngươi để ngươi đi bán mạng, chỉ có những thanh niên nhiệt huyết mới có thể bị những lời nói này cổ động.

Lão tử không có ngu như vậy.

Chẳng qua nếu như tam hương thật sự tồn tại, vậy thì tính chất hoàn toàn khác biệt. Đơn Phi đang rảo bước trên đường trở về Tào phủ, trong lòng cảm xúc mênh mang.

Đối với nhiệm vụ này hắn rất có hứng thú.

Cố gắng đem tất cả nghi vấn làm cho rõ ràng một lần, Đơn Phi không khỏi nhíu mày, bất luận sự việc có phức tạp đến đâu, nhưng hắn nhất định phải luôn duy trì sự tỉnh táo, đây là thói quen mà hắn luôn nuôi dưỡng gần ấy năm nay.

Cái đầu u mê chỉ còn kém chút nữa là nổ tung, nếu muốn thành công trừ phi ông trời mở mắt.

Sự việc xem ra rất phức tạp, nhưng nếu như dùng suy nghĩ của Đơn Phi đơn giản tổng kết lại mà nói – đơn giản là một quái nhân khoa học tên Quỷ Phong bắt đầu bất mãn đối với thế cục, tạo ra lực lượng đối kháng để bày tỏ sự bất mãn với thế cục, thậm chí muốn mượn việc này hoàn thành một bí mật không thể nói cho người khác.

Một quái nhân khoa học không những có những phát minh cao siêu, điều đáng sợ nhất là còn có võ công cao minh, những thủ đoạn lập dị. Chả trách bọn Triệu Đạt biến đổi sắc mặt, quân vương bài thì thế nào? Hổ Báo Kỵ thì thế nào? Quỷ Phong thống lĩnh lại là đội X-men!

Đơn Phi nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một tiếng.

Giả thiết này nghe ra thật không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng hắn lại tin như vậy, nguyên nhân hoàn toàn không hẳn do hắn tận mắt nhìn thấy những chuyện kỳ lạ, mà còn là bởi vì kiến thức và não bộ của hắn không giống như người khác.

Hắn khảo cổ nhiều năm, gặp qua bao nhiêu việc lạ, càng biết giới khảo cổ sớm phát hiện ra quá nhiều việc không thể nào, rất nhiều vấn đề căn bản đều là sự tồn tại khó giải thích.

Ngay vào niên đại đó của hắn, có một lần nhà địa chất học Russia ở núi Ural tiến hành thăm dò vàng, kết quả lại phát hiện một loại tơ thuộc kim hình xoắn ốc ở trong địa tầng, có đường kính không quá 0.03 mm.

Những sản phẩm nhân tạo dễ thấy như vậy ở thời đương đại làm ra không thành vấn đề gì.

Nhưng điểm đòi mạng chính là những loại tơ thuộc kim hình xoắn ốc phát hiện ở những địa tầng từ xưa cách nay vài vạn năm, còn có cái được chôn ở dưới tầng dung nham, điều này cho thấy cái gì? Nó nói lên những loại tơ này có thể đã tồn tại qua cả hàng triệu năm.

Nhân loại vào thời một triệu năm trước, căn cứ vào định luật tiến hóa của Darwin, đây còn là sự tồn tại vô tri.

Rất nhiều người đều rất thích đem những thứ cố định mà đặt vào lĩnh vực mình biết để suy diễn, nhưng lại không biết cái thứ suy diễn này nó cũng giống như ếch ngồi đáy giếng mà đi tính toán diện tích ở bên ngoài bầu trời.

Muốn tính toán cho diện tích trên không trung, thì ngươi ít nhất cũng phải nhảy ra ngoài mà xem thử.

Đơn Phi rất muốn nhảy ra ngoài xem xem. Đối với giả thiết của bản thân hoàn toàn không lạ chút nào, cái mà hắn thấy có chút kỳ lạ đó là – Quách Gia, Triệu Đạt hình như cũng đồng ý với suy nghĩ này.

Xem ra đầu óc của người xưa có lúc vượt xa hơn nhiều so với người hiện đại.

Đơn Phi tự giễu rồi lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Tào phủ cách hắn không xa, nhìn thấy một người đang đi về phía hắn, bước chân nhanh chào đón, không ngờ là Đổng quản gia.

Đổng quản gia đương nhiên không đợi hắn.

Đơn Phi mới nghĩ đến đây, thì liền nghe Đổng quản gia nói: - Đơn Phi, sao ngươi bây giờ mới về…ta luôn chờ ngươi.

Trong lòng kinh ngạc, Đơn Phi khó hiểu nói: - Đổng quản gia người có dăn dò gì?

- Là Tam gia muốn tìm ngươi, ông ta kêu ta chờ ngươi, nhìn thấy ngươi trở về thì kêu ngươi đến chỗ ngài ấy. Đổng quản gia giải thích nói.

Đơn Phi biết rằng Tào Quan tin tức luôn linh thông, chắc cũng đã biết được phân nửa chuyện xảy ra ở Bạch Mã Tự, đến gặp ông ta chắc chắn là vì tam hương.

Đối với chuyện của tam hương, Tào Quan e rằng còn biết rõ hơn cả Quách Gia, Đơn Phi vừa nghĩ đến đây lập tức gật đầu đi đến chỗ lầu của Tào Quan.

Đi đến trước cửa lầu, Đơn Phi không kìm nổi quay đầu nhìn lại, Đổng quản gia luôn đi phía sau hắn, chỉ cho là Đổng quản gia nhất định phải hoàn thành lời nhắc nhở của Tào quan. Đơn Phi cười nói: - Được rồi, ta sẽ vào trong, Đổng quản gia yên tâm đi.

Hắn mới định đi vào lầu thì nghe Đổng quản gia thấp giọng nói gì đó: - Đơn Phi…

- Sao?

Đơn Phi quay đầu lại, có phần khó hiểu, không biết Đổng quản gia còn có lời gì muốn nói với hắn, Đổng quản gia ngước lên Đơn Phi, như đang do dự cái gì, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: - Trong khoảng thời gian đại tiểu thư được đưa về, tỉnh lại mấy lần, nàng ta…

- Nàng ta…không sao chứ? Đơn Phi hỏi. Hắn nhớ sau khi bị Quỷ Phong đưa lên tường cao, nhìn thấy có mấy cái đầu bay vào trong viện, nếu như đại tiểu thư nhìn thấy, muốn không kinh hãi cũng khó.

- Tình hình nàng ta hiện giờ không tốt lắm, đầu vô cùng nhức, uống một ít thuốc xong là ngủ ngay. Nhưng chẳng qua nàng ta…trước lúc ngủ, luôn hỏi ngươi có chuyện gì hay không? Đổng quản gia nói.

Đơn Phi trầm ngâm một lúc rồi nói: - Ta không có chuyện gì.

Hắn thật sự là nói nhảm, nhưng hắn thật sự cũng không biết phải nói cái gì, Đổng quản gia tại sao phải nói với hắn những lời đó chứ? Hắn không muốn phải nghĩ nữa.

Đổng quản gia nhìn Đơn Phi một hồi lâu rồi nói: - Đơn Phi, ta nhìn thấy công tử và đại tiểu thư khôn lớn... Mấy nắm gần đây, ta chưa bao giờ nhìn thấy đại tiểu thư quan tâm lo lắng cho ai nhiều đến thế.

Ông ta dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi, quay người bỏ đi.

Đơn Phi nhìn bóng lưng của Đổng quản gia dần dần chìm vào bóng tối, rồi mới xoay người bước vào lầu các, đi thẳng đến chỗ ngồi của Tào Quan.

Bóng đêm ảm đạm.

Bóng tối trong lầu các không thể nào phân biệt được là ban đêm hay ban ngày.

Đơn Phi vén rèm cửa lên đi vào trong, theo bản năng luôn nhìn về phía Tào Quan đang ngồi, chịu không được liền nói: - Tam gia, tam hương đó...

- Chúng ta ngày mai trời sáng xuất phát.

Giọng của Tào Quan vọng tới.

Đơn Phi kinh ngạc, không nói gì cả nghe Tào Quan nói tiếp: - Ngươi đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi, sáng sớm mai chúng ta lên đường.

xxx

Đơn Phi vừa mới tỉnh dậy, nhất thời chưa nhớ ra mình đang ở đâu, suy nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra mình đang ở trong lầu các.

Hắn nghe lời dặn dò của Tào Quan, rất là kỳ lạ, không hiểu vì sao Tào Quan lại muốn hắn ở lại đây, nhưng hắn lại không phản đối, vốn dĩ tưởng rằng hắn sẽ ngủ không được yên giấc, dù sao thì cũng ở bên kẻ giống quỷ như Tào Quan, rất ít người có thể an tĩnh. Nhưng những việc xảy ra gần đây thực sự quá nhiều và quá mệt, hắn vừa mới ngả lăn ra sàn, gần như không hề suy nghĩ gì mà ngủ thiếp đi.

Mới nhấc mình lên thì đã nghe thấy tiếng của Tào Quan vọng đến: - Được rồi, đi thôi Trong khi ông ta nói thì cuối cùng cũng đã đứng dậy, vén rèm cửa đi ra ngoài.

Mới sáng sớm, sắc trời tờ mờ, mặt trời vẫn còn nhàn hạ đàng sau phía chân trời, chim cũng không thèm kêu. Phía trong lầu các thì đã có một cỗ kiệu đã đợi sẵn, có hai người trước sau đang đứng quanh kiệu không nói tiếng nào.

Tào Quan bước vào ngồi trong cái kiệu, nói: - Cầm lấy cái rương đi là được rồi.

Đơn Phi cúi đầu nhìn xuống, ông ta đặt thùng dụng cụ kế bên, xoay người qua cầm cái rương lên. Đơn Phi cảm thấy mình đang trở về trước đây.

Tuy nhiên khả năng độc lập của hắn không tệ, nhưng lúc đó cấp trên kêu hắn đi khảo cổ, cơ bản không cần hắn phải chuẩn bị gì cả, cái mà hắn ta cần đem theo đó là cái đầu.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, kiệu dừng ngay trước cửa Tào phủ, phía trước còn có bốn con tuấn mã đặt bao đồ trên đó.

Giọng của Tào Quan từ trong kiệu vọng ra: - Trong bao có tất cả những thứ mà ngươi cần, cứ lên ngựa theo ta là được rồi.

Đơn Phi thở dài, không phải vì Tào Quan suy tính chu đáo mà yên tâm, ngược lại cảm thấy lo lắng – Tào Quan vì hắn tiết kiệm mỗi một phần sức lực, mục đích cũng giống như cấp trên trước đây, biết thứ hắn phải đối diện tuyệt đối là một thử thách rất khó khăn.

Chỉ là hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Kiệu vừa mới nhấc lên, Đơn Phi mới quay đi leo lên ngựa, đột nhiên nghe có người nói: - Đơn Phi, ngươi đứng lại cho ta. Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy Thúy Nhi đã bước đến ngay mặt hắn, và đột nhiên một cái tát vung tới.

Đơn Phi nhanh chóng chụp lấy tay.

Hắn nhìn thấy Thúy Nhi bộ dạng hùng hổ, là biết ngay không phải muốn đến mời hắn ăn cơm, nhưng hắn lại không nghĩ ra vì sao Thúy Nhi lại muốn cho hắn ăn bạt tay, may là hắn ta sớm đã có đề phòng, liền chụp lấy tay của Thúy Nhi, cau mày nói: - Cô làm gì vậy?

Thúy Nhi vùng vẫy muốn rút tay ra, Đơn Phi cuối cùng cũng thả lỏng tay, nhưng lùi về sau một bước, chợt nghe thấy Thúy Nhi quát lên: - Ngươi cứ vậy mà đi sao?

Đơn Phi nhìn thấy Thúy Nhi đỏ mặt, một lúc sau mới nói: - Là lời dặn của Tam gia.

- Chả trách ngươi là một gia nô. Thúy Nhi mắng chửi:

- Lẽ nào cả đời ngươi đều phải nghe theo sự sai bảo của người khác sao? Ngươi không biết là đại tiểu thư tối hôm qua nhắc đến tên ngươi bao nhiêu lần sao?

Trong mắt tự nhiên nước mắt dâng trào, Thúy Nhi bật khóc nói: - Đại tiểu thư bệnh đến như vậy, mà còn luôn nhắc đến ngươi, nếu như ngươi còn chút lương tâm, sao có thể bỏ đi như vậy chứ, trước khi đi ít ra cũng phải gặp đại tiểu thư một lần chứ?

Đơn Phi đột nhiên im lặng một hồi rồi nói: - Ta không biết đại tiểu thư bệnh nặng, phiền cô chuyển lời hỏi thăm giùm ta. Bất luận là ta có phải là gia nô hay không, thì trước mắt ta cũng phải làm theo lời dặn dò của Tam gia…Tam gia có chuyện quan trọng…

Hắn còn chưa nói hết, thật không ngờ Thúy Nhi lại làm việc ngoài ý muốn.

Thúy Nhi đột nhiên chạy đến trước kiệu của Tam gia, lớn tiếng nói: - Tam gia, Đơn Phi nói nghe theo lời ngài, ta cầu xin ngài hãy để cho hắn đi gặp đại tiểu thư có được không?

Đơn Phi kinh ngạc, thần sắc biến đổi xấu hơn.

Thúy Nhi yêu cầu Tào Quan mà vốn không cần quỳ xuống, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta bây giờ cho thấy Tào Ninh Nhi bệnh tình rất nghiêm trọng. Thúy Nhi vì lo lắng cho Tào Ninh Nhi? Hay còn cho thấy Ninh Nhi cũng biết rõ yêu cầu này rất khó khăn?

Thúy Nhi có thể tìm được hắn, đương nhiên không phải là ngẫu nhiên?

Thúy Nhi quỳ mãi không đứng dậy, chỉ luôn nhìn vào kiệu, thể hiện sự khẩn cầu.

Một hồi lâu kiệu cuối cùng cũng từ từ được đặt xuống, giọng nói của Tào Quan từ trong kiệu vọng ra: - Đơn Phi, ngươi hãy đi xem Ninh Nhi đi, ta ở đây đợi ngươi!

Thúy Nhi mừng rỡ, dập đầu lạy Tào Quan, đứng dậy nhìn sang Đơn Phi nói: - Ngươi đi theo ta! Cô ta kéo tay áo của Đơn Phi, lôi kéo nhanh như bay đến khuê phòng của Tào Ninh Nhi, nhỏ giọng nói: - Tối hôm qua ta đã đứng ở phía trước lầu các rất lâu, mà Tam gia không hề để ý tới. Hôm nay khó khăn lắm mới được, ngươi đừng có làm ta thất vọng đấy!

Cô ta không đợi Đơn Phi nói thêm gì, liền đẩy Đơn Phi vào khuê phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK