• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Tàn - Kiếm

Biên: Coc2Coc

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Đan Phi đã đoán trước Tào Phức kêu mình đến đây cũng chẳng phải tử tế gì, ở thời đại của hắn, nhiều người cũng như thế khi tìm gặp hắn, đều là mang theo ý đồ khác, tên Tào Phức này cũng không ngoại lệ.

Nhưng Đan Phi cũng thấy hơi kỳ quái, Tào Hồng gia có thể nói là gia đại nghiệp đại, sản nghiệp rất nhiều, tên đại công tử Tào Phức này xem ra cũng không phải là kẻ thiếu tiền, tại sao nhất định phải có bằng được khế đất hiệu thuốc làm gì?

Tạm thời ngăn lại nghi hoặc trong lòng, Đan Phi giả vờ cười khổ nói:

- Đại công tử đã có lời, tại hạ nếu không nghe, thì thật là kẻ không biết suy xét.

Tào Phức nở nụ cười, rất là thoả mãn với biểu hiện của Đan Phi.

- Chỉ là tại hạ có tài cán gì, mà có thể thám thính được tin tức của khế đất từ chỗ của đại tiểu thư?

Đan Phi khổ sở nói:

- Tại hạ không phải không muốn làm việc cho đại công tử, mà thật sự không thể làm được việc này.

- Ta đã nói ngươi làm được, thì chắc chắn là ngươi có thể làm được!

Tào Phức không biết gì về Đan Phi, nhưng hắn hiểu khá rõ muội muội của mình

- Tào Ninh Nhi mắt cao hơn đầu, đừng nói là gia nô, kể cả khi gặp con cháu thế gia ở Hứa Đô thì thái độ của nàng đều là không mặn không nhạt, ngươi được nàng chú ý đến, điều này nói rõ nàng rất coi trọng ngươi. Ngươi là người có cơ hội lớn nhất có thể lấy được khế đất.

Vừa vỗ vỗ vai Đan Phi mấy cái, Tào Phức vừa cầm khối vàng kia nhét mạnh vào trong lồng ngực của hắn

- Ngươi lấy được khế đất là tốt nhất, nếu như không lấy được khế đất, chỉ cần tìm được chỗ giấu của khế đất kia, bổn công tử cũng sẽ trọng thưởng cho ngươi!

Đan Phi chần chờ chốc lát rồi nói:

- Vậy tại hạ sẽ cố hết sức.

Tào Phức cười không ngậm mồm vào được, dường như hắn đã nhìn thấy viễn cảnh khế đất bay tới tay, lập tức đứng lên nói:

- Tốt, ngươi cố gắng đi làm việc, khi nào có tin tức gì, lập tức thông báo cho ta. Ngươi nhớ kỹ, không được cho ai biết những việc mà ta và ngươi nói hôm nay, còn nữa... Giữa hai chúng ta, không được tỏ ra thân thiết gì hết, trong lòng biết rõ là tốt rồi, để tránh khỏi khiến cho người khác hoài nghi.

Cho ta xin, ta chỉ là một tên hạ nhân, sao cứ như đang đóng phim "Nhiệm Vụ Bất Khả Thi" vậy, ta đến Tào phủ lại còn phải đi hoàn thành cái nhiệm vụ không thể hoàn thành này nữa?

Đan Phi âm thầm cau mày, hắn biết có cứng rắn chống lại cũng vô ích, bây giờ bày ra khí khái thì cuối năm cũng chả được Tào phủ bầu thành chiến sĩ thi đua, nói không chừng còn có nguy cơ ăn no đòn.

Trước tiên cứ ứng phó tạm cái đã, nói không chừng qua mấy ngày nữa Tào Phức có khi đã quên mất chuyện này.

Đan Phi cứ ôm cái tinh thần AQ, nghe Tào Phức nghìn lần căn dặn, vạn lần dặn dò mà đi ra gian phòng, vừa mới tới gần hoa viên, Đặng Nghĩa liền nhảy ra nói:

- Đan Phi, đại công tử nói với ngươi việc gì thế?

Rồi, vừa mới đi ra đã đụng phải thử thách.

Tiểu tử này không phải nằm vùng ở đây chứ?

Đan Phi cảm thấy trong nháy mắt mình đã biến thành âm mưu chủ nghĩa giả, hắn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên ở phía trước, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đổng quản gia đang đi tới, khuôn mặt của Đổng quản gia cứ như quả bí đao chín rục, vừa cười vừa nói:

- Đan Phi, khi ngươi vừa vào phủ ta đã rất coi trọng tiểu tử ngươi rồi.

Ngươi xem trọng ta cái gì? Trực tiếp đem ta chôn sống, còn không thèm cứu giúp.

Với những lời khách sáo này Đan Phi từ trước đến giờ đều cho vào tai này chui ra tai kia, hắn biết Đổng quản gia chắc chắn không phải cố ý lại đây chỉ để nói coi trọng hắn, vừa định hỏi thì nghe Đổng quản gia nói:

- Đại tiểu thư bảo ngươi tới gặp nàng một chuyến.

Đặng Nghĩa hít một hơi, nuốt nước miếng, hắn có thể thấy được Đổng quản gia tựa hồ không có ý định mời hắn đi cùng, chỉ có thể ngượng ngùng xin cáo lui với Đổng quản gia, nhiệt tình cáo từ với Đan Phi, giống như sợ Đan Phi trong nháy mắt mắc phải bệnh mất trí nhớ tuổi già quên luôn khuôn mặt của hắn.

Đan Phi thở dài, nghĩ thầm hai tháng trước ta thật sung sướng, cả ngày ở trên giường hết ăn lại nằm, con người vừa có một tí danh tiếng, khó tránh được việc có fans đến tìm.

Đổng quản gia xem ra không giống fans, mà giống như bánh bí đao, lúc mang Đan Phi đi qua ngọn giả sơn, hắn lơ đãng hỏi:

- Lúc nãy đại công tử tìm ngươi có việc gì thế?

Lão hồ ly này, so với Đặng Nghĩa nham hiểm gấp trăm lần, đây mới là lời nói giấu diếm sát cơ.

Đan Phi mặt không đỏ tim không loạn, đã chuẩn bị kỹ càng câu trả lời rồi

- Hắn hỏi ta biết cách diệt trừ ong rừng không.

- Chỉ thế thôi à?

Đổng quản gia quay đầu lại liếc nhìn Đan Phi.

Đan Phi bất động thanh sắc nói:

- Không biết Đổng quản gia cho rằng đại công tử tìm ta còn có thể có việc gì khác nữa?

Đổng quản gia sửng sốt, ngay lập tức cười nói

- Thì ta không nghĩ ra được mới hỏi ngươi mà. Được rồi, phía trước là phòng của đại tiểu thư, ngươi nhớ đến gần phải gõ cửa, không được quên lễ nghi của hạ nhân.

Đan Phi cảm thấy trong bụng của tên quản gia toàn là lời nói thừa, dáng vẻ cứ như đang nhắc hắn phải đúng mực không được tán tỉnh đại tiểu thư ấy, nghĩ thầm ta đi đến thư phòng, không phải nhà tắm, còn có thể vượt qua cái gì?

Trả lời một tiếng, Đan Phi đến trước cửa thư phòng, nghe đúng lời dặn, gõ gõ cửa, liền nghe thấy giọng Tào Ninh Nhi:

- Vào đi.

Đan Phi quy quy củ củ mở cửa, xong đứng ở bên cạnh, hạ nhân đều như vậy.

Tào Ninh Nhi lúc này đang nhìn đồ vật có dáng dấp như quyển sách, mày ngài nhíu lại, tay vỗ trán ngọc, thấy dáng vẻ của Đan Phi, khẽ lộ ra mỉm cười, hỏi:

- Vụ bánh bao xử lý đến đâu rồi?

- Ô Đại Nương nói sáng sớm ngày mai bọn họ có thể đến tửu lâu bán bánh bao rồi.

Đàn Phi tuy an phận, nhưng đôi mắt vẫn theo thói quen quan sát bố trí của gian phòng.

Thư phòng bố trí khá là trang nhã, màu lam nhạt cách điệu, có một lư hương trông rất tinh xảo bày biện trên án, toả ra mùi đàn hương nhàn nhạt. Trong phòng bố trí một tấm bình phong vẽ hình Bạch Vân Xuất Tụ, trên giá sách có rất nhiều thư tịch, thẻ tre, văn kiện đều đặt ở đó.

Đan Phi nghĩ thầm, kể từ thời Đông Hán Thái Luân chế tạo ra giấy, tuy giấy Thái Hầu khá là tinh xảo, nhưng tờ giấy cũng không được sử dụng quy mô lớn, không phải gia đình đại phú đại quý thì khó có thể sử dụng, những thứ này nếu ở thời hiện đại bị khai quật ra, chỉ sợ sẽ là một khoản của cải rất lớn, cho dù đặt ở thời này, những gia đình bình thường cũng khó mà với tới được.

Tào Ninh Nhi không biết trong đầu của Đan Phi đang miên man nghĩ về khảo cổ, cuối cùng thả xuống sổ sách nói:

- Ngươi không cảm thấy nên cùng ta nói điều gì sao?

Đan Phi bị dọa cho sợ hết hồn, không biết Tào Ninh Nhi đã biết những gì, từ đầu đến chân của hắn đều là bí mật, gần nhất còn liên quan đến cả án mạng, nếu để lộ ra việc gì không bị giết thì cũng bị tóm. Cũng may hắn còn giữ được bình tĩnh, chỉ là giả vờ không hiểu nói:

- Tại hạ không hiểu ý của đại tiểu thư lắm?

Đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi nhìn chăm chú, ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu tràn ra, nàng lạnh nhạt nói:

- Đại công tử nói với ngươi cái gì?

Đan Phi ngược lại thở phào nhẹ nhõm

- Hắn bảo ta chỉ cho hắn cách diệt trừ ong rừng.

Hắn chuẩn bị lấy cái cớ vừa ứng phó với Đổng quản gia ra dùng lại, liền nghe Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói:

- Ngươi nói dối!

Mịa nó.

Sao tình huống lại ra thế này?

Người ta nói nữ nhân trời sinh đã có tố chất làm gián điệp, lới ấy càng ngày càng đúng, nàng nhìn ra ta nói láo ở chỗ nào?

Đan Phi trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi:

- Không biết tại hạ nói dối ở chỗ nào?Tào Ninh Nhi "Hừ" nhẹ một tiếng

- Ngươi cho rằng có thể lừa dối được ta sao? Tào Phức tâm chí không kiên, xưa nay làm việc đều đến giữa đường là bỏ, hắn bị ong vò vẽ đốt, tuy nói muốn báo thù, thế nhưng lăn qua lăn lại mất nửa ngày, chỉ khiến cho người ta chê cười, không hề được cái tích sự gì, chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục kiên trì. Đã như vậy, hắn tìm ngươi học cách diệt trừ ong rừng làm cái gì?

Đan Phi âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ nữ nhân này thật sự có thể đoán trước được việc này, biết huynh muội hai người này hiểu rất rõ lẫn nhau, tâm tư Đan Phi hơi thay đổi, lập tức nói:

- Đại tiểu thư thật sự thông minh.

- Ngươi đã thừa nhận là mình nói dối sao?

Tào Ninh Nhi cũng không có tức giận, chỉ hơi chút lộ ra nụ cười đắc ý.

- Sự thật là như vầy, đại công tử đúng là nói với ta về việc diệt ong rừng, chẳng qua hứng thú của hắn không lớn, sau đó hắn lôi kéo ta nói về việc của đại tiểu thư.

Tào Ninh Nhi lập tức quên thái độ vừa rồi, hơi chút khẩn trương nói:

- Hắn lúc nào cũng nói hươu nói vượn, ngươi đừng có tin hắn.

Thấy Đan Phi không nói gì, cuối cùng Tào Ninh Nhi cũng không nhịn được, hỏi:

- Rốt cuộc hắn nói những điều gì về ta?

Đan Phi mỉm cười nói:

- Hắn nói đại tiểu thư rất coi trọng ta, lại còn chuẩn bị tiến cử ta.

Tào Ninh Nhi giật mình, một lúc sau mới nói:

- Hắn... Hắn... Nói hươu nói vượn.

Khẽ cắn nhẹ làn môi, Tào Ninh nhi giải thích:

- Ta không phải coi trọng ngươi, mà là... Mà là ở Tào phủ cứ hạ nhân nào lập công lao, đều sẽ được khen thưởng, đây mới là con đường đúng đắn để gia tộc ngày càng thịnh vượng, ngươi không cần lo lắng.

Sau khi nói xong nàng âm thầm hối hận, không biết mình cùng Đan Phi giải thích chuyện này để làm gì.

Đan Phi chỉ cười cười nói:

- Tại hạ cũng không để ý.

Tào Ninh nhi trong lòng khẽ nhúc nhích, đột nhiên nói:

- Con người của hắn từ trước tới giờ đều là vô lợi bất khởi tảo (không có lợi không dậy sớm), đột nhiên kéo ngươi nói những việc này, chắc chắn là muốn ngươi nhân cơ hội làm việc gì cho hắn?

Đan Phi thấy khâm phục tâm tư nhạy bén của đại tiểu thư, hắn mỉm cười nói:

- Đúng là đại công tử muốn ta nhân cơ hội thám thính khế đất hiệu thuốc để ở chỗ nào, còn cho ta một khối vàng làm tiền đặt cọc.

Tào Ninh nhi ngược lại cảm thấy bất ngờ.

Nàng không phải bất ngờ khi biết Tào Phức sẽ làm những việc này, mà là không hề ngờ tới Đan Phi lại nói ra một cách thoải mái như vậy, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, Tào Ninh Nhi lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Vì sao ngươi lại nói ra? Chắc chắn Tào Phức bảo ngươi phải giữ kín bí mật này?

- Ta biết không gạt được đại tiểu thư.

Đan Phi cười khổ nói:

- Đại tiểu thư huệ chất lan tâm, chắc chắn đã phát hiện chỗ không đúng, đã như vậy, không bằng nói thẳng ra càng tốt hơn.

- Ngươi không sợ Tào Phức sẽ tìm cách đối phó ngươi sao?

Tào Ninh Nhi sóng mắt chăm chú vào mặt của Đan Phi, nói cách khác nghĩa là —— ngươi làm như thế là vì cái gì?

Đan Phi chỉ biết cười khổ

- Ta chỉ nói với đại công tử sẽ cố gắng làm hết sức, nếu đã cố gắng mà vẫn không tìm hiểu được tin tức gì, ta nghĩ đại công tử cũng biết việc này rất khó khăn, cũng biết đại tiểu thư sẽ không đem khế đất giấu nơi nào nói cho ta. Đại tiểu thư, ngài nói có đúng hay không?

- Việc này cũng không nói trước được.

Câu nói của Tào Ninh Nhi quả thật làm cho Đan Phi nhảy dựng lên, Đan Phi giật mình nói:

- Đại tiểu thư thật sự nói cho ta khế đất giấu ở nơi nào?

Tào Ninh Nhi miệng hơi cười

- Nếu như qua mấy ngày nữa Tào Phức thúc dục ngươi, ngươi có thể nói với hắn như vậy.

Đan Phi hiểu được, âm thầm lo lắng cho tương lai của tên đại công tử này.

- Ngươi cứ yên tâm, ngươi vì Tào gia ta... Tào gia ta...

Tào Ninh nhi nhẹ giọng nói:

- Ta đương nhiên sẽ không gây khó xử cho ngươi.

Đan Phi không có cách nào yên tâm được, hắn nghĩ bụng từ xưa tới nay làm gián điệp hai mang có chỗ giống với băng dính hai mặt, đều có kết cục thê thảm như nhau, chưa bao giờ yên ổn ở cả hai phe, mà là bị hai phe xé rách. Tốt nhất là mau chóng tìm cách đi Nghiệp Thành càng nhanh càng tốt, tránh khỏi nguy cơ có ngày chết phơi xác ngoài đường.

Bỗng nhiên nghĩ tới một việc, Đan Phi cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở Tào Ninh Nhi

- Đại tiểu thư, đại công tử bức thiết muốn có được khế đất hiệu thuốc như thế để làm cái gì?

Mặt Tào Ninh Nhi đỏ lên, gắt một cái

- Còn không phải là vì mua lấy niềm vui của ả hồ ly ở lầu Như Tiên.

Dừng một lát, thấy dáng vẻ đăm chiêu của Đan Phi, Tào Ninh Nhi hơi hiểu ra:

- Ngươi chắc cũng đã gặp Như Tiên?

Đan Phi lắc đầu một cái, cảm thấy chuyện này còn hơi có vấn đề —-- một cô gái ở lầu xanh cần hiệu thuốc làm cái gì? Tìm đường chết sao?

Tào Ninh Nhi thấy dáng vẻ mất tập trung của Đan Phi, nàng cho rằng hắn đần mặt ra vì nghe thấy hai từ Như Tiên, trong lòng thấy không vui, cảnh cáo nói:

- Ngươi tốt nhất nên cách xa Như Tiên một chút, nàng nói chuyện với ngươi thì ngươi cũng đừng có nghe theo, để ý tới làm gì.

Ta nào có số hưởng như vậy?

Cô gái mà Tào Phức cầu còn không được, chắc chắn giá trị cao đến khủng khiếp, người như ta đâu phải muốn gặp là gặp được?

Đan Phi đành gật đầu, đang nghĩ bụng nữ nhân đều ưa thích gây khó dễ cho nữ nhân khác, cô đại tiểu thư này xem ra cũng không phải là ngoại lệ, thì nghe Tào Ninh Nhi nói:

- Ta hoài nghi Như Tiên đã bị Hạ Hầu Hành lén lút mua chuộc, muốn mượn việc của hiệu thuốc đến đả kích việc làm ăn của Tào gia, nếu không phải vậy coi như ta đặt khế đất hiệu thuốc trước mặt thì một ả hồ ly như nó có thêm một trăm lá gan cũng không dám thò tay ra.

Đan Phi âm thầm gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, thấy Tào Ninh Nhi cũng yên lặng không nói gì, hắn nhẹ giọng nói:

- Đại tiểu thư, nếu như không có việc gì khác, ta xin được cáo lui trước.

Thấy Tào Ninh Nhi đang cúi đầu, tựa hồ suy xét việc gì, Đan Phi xoay người muốn rời đi, thì nghe Tào Ninh Nhi đột nhiên hỏi:

- Đan Phi! Ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?

Đan Phi hơi ngạc nhiên, xoay người nhìn Tào Ninh Nhi, không hiểu sao tự nhiên nàng lại khách sáo như vậy?

Một lúc lâu sau, Tào Ninh Nhi mới nhỏ giọng hỏi:

- Ở trong lòng của ngươi, Chân Nhu cùng Như Tiên, gương mặt của ai đẹp hơn?

Đan Phi choáng váng, nghĩ thầm vấn đề của cô gái này thật sự thiên mã hành không, không thể đoán được, lúc lâu sau hắn mới nói:

- Chân Nhu là ai?

Về cơ bản hắn chả biết Chân Nhu là ai, cũng chưa từng nhìn thấy Như Tiên bao giờ, làm sao biết ai đẹp hơn ai? Lại nói, việc so sánh này có ý nghĩa gì?

Tào Ninh Nhi mấy giây sau đó sắc mặt cực kỳ quái lạ, một lát mới nói từng chữ một:

- Ngươi thật sự không biết Chân Nhu là ai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK