• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ nó!

Thì ra cái tên Tào Quan này cũng từng nghe canh gà tâm linh*, vậy ông ta có liên quan gì với Mã Vị Lai? Mã Vị Lai cái lão già chết tiệt này, tại sao lại cứ thích rót canh gà cho người khác chứ? (canh gà tâm linh là những câu nói hay về tri thức hay tình cảm)

Đơn Phi vừa nghĩ đến đây, ngược lại an tâm hơn.

Nếu Tào Quan và Mã Vị Lai quen biết nhau, vậy kiến thức của Tào Quan cũng không tầm thường, có thể ngay cả quần trong của Đơn Phi hắn là màu gì cũng điều tra rõ ràng rồi, thậm chí những bí mật hắn không thể nói với người khác, Tào Quan cũng biết được phần nào, nếu Tào Quan gây bất lợi cho hắn, vốn không cần phải đợi đến hôm nay, nếu đã như vậy, hắn còn lo lắng cái gì?

Vừa nghĩ thông suốt điểm này, Đơn Phi yên tâm hơn, chậm rãi ngồi xuống trên sàn nhà, hỏi ngược lại: - Sự lựa chọn của Tam gia là quyền lợi?

Tiểu trượng phu không thể một ngày không có tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền.

Tiền vốn chính là tượng trưng của quyền lợi.

Từ khi chế độ tư hữu bắt đầu, loại giá trị quan này đã in sâu vào tư tưởng của loài người, bất luận che giấu như thế nào, nhưng qua sự phát triển của nhiều thế hệ thương nhân sớm đã chứng minh điểm này.

Đơn Phi đối với điều này hiểu rất rõ, cũng hiểu được ý tứ của Tào Quan ---- lựa chọn tiền, chính là lựa chọn quyền.

Tào Quan trong bóng tối hồi lâu mới nói: - Có lẽ ngươi nói không sai, ta chính là lựa chọn quyền lực. Trước đây rất lâu, ta cũng trẻ như ngươi.

Cái ngươi nói đều là lời nói nhảm.

Nếu như trước đây rất lâu ngươi già như Mã Vị Lai, vậy là yêu quái rồi, Đơn Phi nghe ngôn từ của Tào Quan rất thản nhiên, không hiểu rốt cuộc ông ta có ý gì.

- Lúc đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Tào Quan nhớ lại nói:

- Lúc đó thiên hạ đều là trộm, kẻ làm Hoàng đế thì tham lam, kẻ nắm quyền thì tàn bạo, quân Hoàng Cân khởi nghĩa cũng như thế, không những người giết người, thậm chí việc người ăn người cũng nhìn đến quen mắt.

Đơn Phi biết Tào Quan nói nhất định là việc khởi nghĩa Hoàng Cân của Trương Giác cuối thời Đông Hán, trong lòng ít nhiều có phần ưu tư, nhưng trong lòng càng thêm hoang mang, thầm nghĩ Tào Quan và hắn cũng không tính là quen thân, đột nhiên kéo đến trước kia rốt cuộc có ý gì?

- Ta khi đó không biết trời cao đất dày... Dừng lại chút, Tào Quan nói thêm: - Có lẽ là bởi vì không biết, mới không sợ hãi, cùng với vài huynh đệ đồng tộc vì muốn sống, dấn thân vào nghề trộm mộ.

Đơn Phi rốt cuộc chen vào: - Phương pháp trộm mộ của Tam gia là tự mình lĩnh ngộ sao?

Tào Quan chỉ là cười cười: - Lúc đó còn nghĩ phương pháp gì nữa? Chỉ là nghe đồn đãi ở đâu trước kia có chôn cất nhà giàu, liền xách đồ đến đó đào, chính là vì thế, ta cùng và huynh đệ có một lần đụng phải mộ tích cát, không biết nặng nhẹ mà tiếp tục đào... Chắc là ngươi biết mộ tích cát chứ?

Đơn Phi “ừ” một tiếng, cũng có chút cảm giác như cùng tri kỷ nói chuyện phiếm.

Từ khi chế độ hậu táng của cổ đại nổi lên, chuyện trộm mộ chưa từng dừng lại, mà người xưa sau khi biết được vấn đề này, cũng sẽ sử dụng đủ loại thủ đoạn phòng trộm, mộ tích cát chính là một trong số đó.

Loại mộ táng này khi đặt quan tài vào sẽ thêm cát trên mộ, thậm chí có mấy lớp, khi có người đào động, cát chảy ra, sẽ đem người sống chôn cùng.

Về phần cách phá giải, Đơn Phi tất nhiên là biết, nhưng hắn biết bình thường người mới vào nghề chết thảm do loại cơ quan phòng trộm này tuyệt đối không ít, mà Tào Quan năm đó nếu đối với việc trộm không hiểu gì cả, chỉ dựa vào làm liều mà đối phó mộ tích cát, có thể biết được nguy hiểm đến đâu.

Tào Quan tiếp tục nói: - Ta cùng mấy huynh đệ bị mộ tích cát chôn vùi, mấy huynh đệ đó đều loạn hết cả lên, chỉ có ta liều mạng giãy giụa hướng lên trên, không biết qua bao lâu vẫn là ngất trong cát.

Đơn Phi nhíu mày, thầm nghĩ sau đó ngươi nhất định được cứu, nếu không thì thật kinh khủng.

Chỉ nghe Tào Quan buồn bã nói: - Đợi khi ta tỉnh lại, liền thấy Lưu Niên.

Đơn Phi trong lòng chấn động, thất thanh nói: - Mã Vị Lai tiên sinh đã cứu Tam gia?

- Không sai. Tào Quan lẩm bẩm nói: - Lúc đầu ta thấy Lưu Niên rất kỳ lạ, vốn không biết đó là gì, khi quay đầu nhìn lại, mới thấy mình đang ở gần hố cát chảy, ta liều mạng đi đào số cát chảy đó, vì ta biết mấy huynh đệ kia còn ở dưới đó.

Đơn Phi âm thầm lắc đầu.

Thực tế tàn khốc, nhưng từ góc độ chuyên nghiệp của hắn mà nói, cơ hội sống sót của mấy người đó một chút cũng không có.

Tào Quan trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: - Nhưng ta biết chắc sẽ không đào được số cát chảy đó, cho dù đào được, người bên dưới cũng không có hy vọng gì. Ta có thể được cứu, vì ta cách mặt đất gần hơn nhiều, lại là vì Mã Vị Lai tiên sinh đã cứu ta.

Đơn Phi nghe được từ trong lời nói của ông ta đối với Mã Vị Lai cực kỳ tôn kính, thầm nghĩ đừng thấy lão đầu này luôn làm khó người khác, ngược lại vẫn có chút bản lĩnh thật sự.

Không nghe thấy Tào Quan nói thêm gì nữa, Đơn Phi nhịn không được nói: - Sau đó thì sao?

Mã Vị Lai chắc chắn kể câu chuyện kia với ngươi.

Lão già này sao lại gặp một người kể một lần, còn cố chấp hơn người bán hàng đa cấp.

- Sau đó ta ở cạnh hố cát khóc rống một hồi, thấy bộ đang không nhiễm cát bụi của Mã tiên sinh, biết người là cao nhân. Tào Quan nói: - Ta dập đầu tạ ơn cứu mạng của Mã tiên sinh, sau đó xin người nhận ta làm đồ đệ.

Đơn Phi thầm thở dài, lúc đầu sao mình lại không thông minh như Tào Quan, mình vẫn là có chút ngông cuồng, nhưng Tào Quan vẫn luôn xưng hô Mã Vị Lai là tiên sinh chứ không phải sư phụ, chẳng lẽ Mã Vị Lai không nhận đồ đệ này?

Tào Quan trong bóng tối lẩm bẩm nói: - Mã tiên sinh không hề trả lời thỉnh cầu của ta, ngược lại kể cho ta câu chuyện của bốn người, ngươi chắc là cũng đã nghe qua?

Nghe Đơn Phi “ừ” một tiếng, Tào Quan chậm rãi nói: - Lúc đó người nói với ta... nếu là ta, phải chọn như thế nào?

Đơn Phi hứng thú nói: - Sự lựa chọn của Tam gia là quyền lợi?

Tuy là Tào Quan đã nói là chọn tiền vàng, nhưng trong câu hỏi lựa chọn không có tiền vàng, Đơn Phi chỉ là thông qua kết quả suy ra nguyên nhân.

- Ta chọn bái Mã Vị Lai tiên sinh làm sư, cầu người dạy ta phương pháp đạo mộ.

Mẹ nó!

Vẫn là ngươi thông minh.

Đơn Phi thầm nghĩ chuyện của ngươi giống như một câu chuyện cổ tích vậy ---- có một lão già đụng đá hoá vàng gặp được vài đứa trẻ, đụng mấy khối vàng đưa cho những đứa trẻ đó, rất nhiều đứa trẻ đều mãn nguyện, duy nhất chỉ có một đứa trẻ không cần vàng, thứ mà nó muốn chính là ngón tay đụng đá hoá vàng của ông già đó.

Người thông minh làm việc chính là khác thường.

Nếu hắn là lão già đó, chắc chắc sờ sờ đầu của đứa trẻ kia khen một câu ---- ngươi... đứa bé vàng này.

Trong lòng nhủ thầm, Đơn Phi cuối cùng nói: - Mã tiên sinh không nhận ông làm đồ đệ, nhưng vẫn truyền cho ông phương pháp trộm mộ?

- Không sai. Tào Quan thở dài.

Ngươi lão tiểu tử còn không biết đủ à, lão tử lúc đầu cũng giống như đứa trẻ tham lam đó, cho rằng đang làm đề có nhiều sự lựa chọn, kết quả chỉ đạt được cục đá nát.

Đơn Phi có chút căm phẫn.

- Ngươi có biết tại sao ta phải nói chuyện này với ngươi không? Tào Quan đột nhiên hỏi. Đơn Phi lắc đầu, liền nghe Tào Quan nói: - Bởi vì Mã Vị Lai tiên sinh nói với ta, suy nghĩ của ngươi khiến ông ấy bất ngờ...

Trong lòng Đơn Phi chấn động, lập tức hiểu một vấn đề hắn hoang mang rất lâu.

Tào Quan tại sao hiểu rõ hắn?

Tất cả đều là do Mã Vị Lai! Sau khi Mã Vị Lai gặp hắn trong mộ thất, chắc chắn đã gặp Tào Quan! Mã Vị Lai tại sao đề cập chuyện của Đơn Phi với Tào Quan?

Trong đầu Đơn Phi giống bột nhão, liền nghe Tào Quan thản nhiên nói: - Mã tiên sinh nói với ta, người chọn kể cho ta nghe câu chuyện của bốn người, không phải là vì sự khổ sở van nài của ta, mà là vì những giọt nước mắt ta chảy ở bên cạnh hố cát chảy.

Vậy tại sao hắn kể cho ta nghe câu chuyện kia?

Tào Quan dường như nhìn ra suy nghĩ của Đơn Phi, lập tức nói: - Người chọn kể cho ngươi nghe câu chuyện của bốn người kia, không phải vì ngươi có thể cầm cây que trúc giết Doãn lão đại, mà là vì ngươi có thể bỏ cây que trúc xuống nói chuyện với ông ấy.

Đơn Phi ngẩn ra, cẩn thận xem xét ý tứ của Mã Vị Lai, thầm nghĩ thấy lão già này được đấy, kể chuyện còn chọn người mà ra tay đấy.

- Nhưng Tam gia nói chuyện trước kia với ta, lại là vì sao?

Tào Quan trầm mặc hồi lâu: - Vì Mã tiên sinh đã từng nói, trên đời này có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ta không phải ông ấy, mà có thể là ngươi.

Lão già chết tiệt này đùa gì đấy? Nguyện vọng cuối cùng? Tào Quan sao lại giống như muốn chết vậy?

Trong lòng Đơn Phi đầy sự khó hiểu, vẫn là hỏi: - Tam gia có nguyện vọng gì?

- Tìm một loại hương. Tào Quan ngưng giọng nói.

- Hương gì? Đơn Phi không nhịn được cười, khó tin được là Tào Quan gióng trống khua chiêng chẳng qua chỉ vì tìm một loại hương!

Hoa hương? Hồi hương? Đàn hương? Phật hương?

Những hương này tất nhiên có thể quý giá hơn cả hoàng kim, nhưng chắc chắn Tào Quan sẽ không đi tìm, tìm để làm gì? Lầu các tối tăm làm người khác không thấy được chút ánh sáng, chỉ có thanh âm của Tào Quan giống như từ trên truyền xuống.

- Cái ta muốn tìm là... Trường Sinh Hương!

Trường Sinh Hương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK