Dịch giả: Tàn Kiếm.
Biên: Kì ngộ.
– Cái gì?
Lập tức ai nấy đều trợn tròn con mắt, không nói đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Đại Chuy, Liên Hoa, mà ngay cả Doãn lão đại vẻ mặt cũng tràn đầy hai chữ không tin, phải biết thời bấy giờ cuộc sống của dân chúng rất khó khăn, một gia đình trung lưu bình thường cũng rất khó lấy ra được hai mươi quan tiền tích trữ.
Doãn lão đại lăn lộn trong thành nam, tính tình cực kì xảo trá, lợi dụng Vương Đại Chùy mang tâm lý tuổi trẻ dễ dàng xung động, nên thiết kế một cái bẫy để hắn rơi vào. Doãn lão đại đương nhiên biết Vương Đại Chùy móc đâu ra hai mươi quan tiền, nhưng hắn biết đem hai người này bán đi vẫn có thể kiếm được không ít tiền.
Từ xưa tới nay, việc lấy mạng người đổi lấy lợi nhuận không có gì là lạ cả.
Doãn lão đại vốn vừa ý vị trí của cửa hàng rèn này, cộng thêm có người để bán vào gia đình giàu có làm hạ nhân và một con chim non để bán vào lầu xanh, gã không muốn Đan Phi chõ mũi vào truyện này, chứ đừng nói còn muốn trả nợ thay cho Vương Đại Chuy huynh muội.
Tiểu tử này trên người còn mặc trang phục của một gia nô, có tài cán gì mà đòi trả nợ cho người khác?
Đan Phi nhìn ra ánh mắt hoài nghi của Doãn lão đại, mỉm cười nói:
– Tại hạ Đan Phi, hiện đang là gia nô của Tào phủ.
– Gia nô của cái nào Tào phủ?
Doãn lão đại rốt cục nhìn thấy một chỗ không bắt mắt lắm trên xiêm y của tiểu tử này thêu một cái chữ “Tào” , khóe mắt gã nhảy lên vài cái.
Đan Phi nhìn thấy vẻ mặt của Doãn lão đại, thì biết lời dạo đầu của mình coi như là hợp lệ.
Tuy tên gia nô này là một kẻ hạ đẳng, nhưng ở tại cái thành Hứa Đô này, gia nô Tào gia tuyệt không phải một tên côn đồ phố chợ như chúng có tư cách đắc tội được, bọn chúng không phải sợ tên gia nô này, mà là sợ Tào gia ở phía sau hắn.
– Là hạ nhân trong phủ của Tào tướng quân.
Đan Phi mỉm cười đáp.
Doãn lão đại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không phải Tào Tư Không gia còn nói được, lại nói ở Hứa Đô này có mấy vị Tào tướng quân liền, Doãn lão đại cũng không nghe thấy Đan Phi nhắc đến là vị nào, gã cũng không có hỏi lại, bởi vì dù là ai gã đều không dám đắc tội.
Hắn thấy tiểu tử đứng trước mắt này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cử chỉ lại rất thong dong, không có một tí dáng vẻ nóng vội nào của người tuổi trẻ, Doãn lão đại đúng thật không dám coi khinh người này.
Sắc mặt hơi dịu lại , Doãn lão đại cười to nói:
– Đã có người trong phủ của Tào tướng quân đứng ra bảo đảm, vậy còn có cái gì không tin được, chỉ cần ngươi lấy ra hai mươi quan tiền, bọn ta liền phủi mông một cái rời đi, chắc chắn sẽ không đến tìm Vương Đại Chùy đòi nợ nữa.
Đan Phi nghe ra ý tứ chịu thua của Doãn lão đại, hắn không hề nghĩ tới một cái gia nô của Tào phủ lại lực uy hiếp lớn như vậy, bèn mỉm cười nói:
– Doãn lão đại ngươi đương nhiên có thể thấy, trên người ta một quan tiền cũng không có.
Sắc mặt của Doãn lão đại cực kỳ khó coi.
Hai gã đàn ông một cao một thấp kia lập tức vây quanh, nhìn Doãn lão đại một chút, bàn tay khoát lên chuôi đao ở bên hông.
Liên Hoa thấy thế trong lòng run rẩy, không nhịn được vô thức nắm lấy cánh tay của Đan Phi.
Nàng không nghĩ tới người trẻ tuổi này sẽ vì bọn họ mà ra mặt, nhìn dáng vẻ gầy yếu của hắn, xem ra tuyệt không phải là người biết đánh nhau giống như đại ca, không nhịn được lại lo lắng cho Đan Phi.
Trong lòng của Đan Phi lúc này cũng rất căng thẳng, nhìn thấy Doãn lão đại chậm rãi lắc đầu, Đan Phi biết rõ ý nghĩ của hắn, bèn nhẹ giọng nói:
– Nơi này là chợ, người đến người đi, lỡ có xảy ra chuyện gì chắc Doãn lão đại cũng không muốn nhìn thấy.
Doãn lão đại hừ lạnh một tiếng, hắn kiêng kỵ không phải Đan Phi, mà là Tào phủ, bất luận Đan Phi ở Tào phủ thấp kém ra sao, ở chợ đừng nói là giết Đan Phi, coi như chỉ là một tí va chạm, chỉ sợ Tào gia đều sẽ đem địa bàn của hắn nhổ tận gốc.
Ở thành Hứa Đô, to lớn nhất không phải thiên tử, mà là Tào gia, đây là việc mà ai cũng biết!
– Ngươi nói như vậy là đang gây khó dễ cho bọn ta.
Doãn lão đại thở dài nói:
– Dù là dưới chân thiên tử, cũng không có cái đạo lý nợ tiền mà không trả.
– Đó là lẽ đương nhiên.
Đan Phi hòa khí nói:
– Muốn nói để cho Doãn lão đại cứ như thế mà bỏ qua, đến ta đều không chịu được.
Doãn lão đại ngẩn ra, liền nghe Đan Phi hỏi:
– Vương Đại Chuy, ngươi cùng bọn họ chơi trò đánh cược gì?
– Là đổ xúc sắc.
Vương Đại Chuy thấp giọng nói, hắn đến hiện tại đều không hiểu Đan Phi tại sao lại muốn trả nợ giúp hắn.
– Xúc xắc là cái gì?
Đan Phi giả vờ không hiểu hỏi.
Gã đàn ông cao to kia không nhịn được cười lên:
– Tiểu tử ngươi liền xúc xắc là cái gì cũng không biết?
– Ta thật sự đúng là không biết.
Đan Phi cười cười nói:
– Các ngươi cá cược như thế nào, có giở trò lừa bịp ra hay không?
Hắn vừa nói như thế, Doãn lão đại ba người sắc mặt bỗng thay đổi, gã thấp lùn từ trong lồng ngực móc ra ba viên xúc xắc, khua trên không trung rồi nói:
– Chúng ta là cùng so đổ xúc xắc với Vương Đại Chuy đổ, ba ván thắng hai, ai quăng điểm cao hơn người đấy thắng, hắn thua hai ván.
Tên đàn ông thấp lùn kia hiển nhiên sợ Đan Phi chống chế, hơi không kìm được mà nói ra.
Đan Phi nhíu mày lại nói:
– Ta có chút không tin.
Tên thấp lùn còn muốn nói gì, Doãn lão đại thấy vậy liền ngăn lại rồi nói:
– Ngươi không tin điều gì?
Nếu không phải vì nhãn hiệu Tào phủ ở trên y phục của Đan Phi, nắm đấm của Doãn lão đại đã sớm đi ra nói chuyện rồi, gã thấy Đan Phi không nhanh không chậm, không biết trong hồ lô của hắn có giấu thuốc gì, trong lòng âm thầm đề phòng.
– Vương Đại Chùy thua táng gia bại sản, hắn vì sao còn muốn đánh cược hai mươi quan tiền?
Đan Phi đối với điều này thật sự có chút không rõ.
Vương Đại Chùy mặt đỏ lên, nhưng vẫn không lên tiếng.
Doãn lão đại lạnh nhạt nói:
– Hắn vẫn chưa tạo ra được món đồ tốt nào, nên cảm giác có lỗi với lão tử. . .
Từ ‘lão tử’ mà gã nói ở đây tất nhiên là chỉ phụ thân của Vương Đại Chùy, dừng lại một hơi, Doãn lão đại lại nói:
– Bởi vậy ta nói có thể giới thiệu hắn đến làm việc tại Thiếu phủ của thành Hứa Đô, ở đó công việc rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng chỉ đánh vài cái binh khí thôi.
Thấy Đan Phi cau mày không nói, Doãn lão cười to nói:
– Ngươi chắc hẳn biết chỗ tốt của ăn hoàng lương, tuyệt đối giá trị hai mươi quan tiền.
Đan Phi thoáng nhìn đang cúi đầu Vương Đại Chùy, trong lòng thở dài, nghĩ thầm nếu ở thời đại của hắn, Doãn lão đại nói tương đương với đem việc làm ở hộp đêm thu nhập mấy trăm ngàn một tháng ra để lừa gạt, tên Vương Đại Chùy này sao lại có thể ngây thơ như thế được?
– Quả nhiên đáng giá hai mươi quan tiền đặt cược.
Câu nói của Đan Phi để Doãn lão đại hơi hơi đắc ý.
– Có điều là ta mặc dù không trả nổi tiền, nhưng vẫn muốn đánh cược cùng Doãn lão đại một lần.
– Cái gì?
Doãn lão đại ngớ ra.
– Đánh cuộc như thế nào?
Đan Phi cười nói:
– Tục ngữ có nói con rận nhiều hơn không ngứa, khoản nợ nhiều hơn không lo. Ta dù không tiền trả nợ cho Vương Đại Chùy, vẫn muốn đánh cược hai mươi quan tiền với Doãn lão đại, nếu ta thắng, khoản nợ của Vương Đại Chùy xóa bỏ.
– Nếu ngươi thua thì sao?
Doãn lão đại hỏi ngược lại.
Đan Phi không chút để ý đáp:
– Ta thua ngươi bốn mươi quan tiền.
Vương Đại Chuy, Liên Hoa nghẹn ngào nói:
– Không được.
Doãn lão đại ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, tên thấp lùn mừng tít mắt, không đợi Doãn lão đại dặn dò, lập tức nói:
– Được rồi, chúng ta đánh cược với ngươi, cược đổ xúc sắc, ai lớn hơn thì thắng, ba ván thắng hai!
Đan Phi lắc đầu một cái:
– Nếu đã đánh cược, lấy thân phận của Doãn lão đại, tất nhiên muốn hết sức truy cầu sự công bằng đúng hay không?
Doãn lão đại bị hắn tâng bốc một câu, nhưng gã vẫn cau mày hỏi:
– Ngươi cảm thấy đổ xúc sắc không công bằng?
– Ta không biết quăng thứ này.
Đan Phi lấy ba hạt xúc xắc từ trong tay tên thấp lùn, nhìn một lát, lẩm bẩm nói:
– Ta nghe nói thủy ngân đều từ bên trong xúc xắc mà ra, không biết có đúng hay không?
Doãn lão đại ba người sắc mặt khẽ biến.
Mười ván đánh cược chín ván gian lận, bọn họ nếu giữ vị trí là chủ ván cờ đương nhiên sẽ sở hữu phần thắng rất lớn. Bên trong ba viên xúc xắc này xác thực có đổ thủy ngân, khác biệt nhỏ bé này chỉ có cao thủ mới có thể nhận biết. Để gian lận trong việc đổ xúc xắc, bọn họ thường xuyên luyện tập phương diện này, khả năng ném ra điểm lớn đúng là cao.
Lúc nãy nghe Đan Phi ngay cả xúc xắc đều chưa từng nghe tới, mà bây giờ lại nói toạc ra bí mật của xúc xắc, Doãn lão đại trong lòng hơi lạnh lẽo, nghĩ thầm tiểu tử này nói không chừng đang giả vờ không biết. Phải cẩn thận một ít, đừng để lật thuyền trong mương.
– Nói như vậy, phương pháp đánh cược này cũng có chút vấn đề.
Đan Phi mỉm cười nói.
– Vậy tiểu tử ngươi muốn cá cược kiểu gì?
Tên thấp lùn liền hỏi. Hắn quanh năm trà trộn phố phường, cực kỳ tinh thông các loại đổ thuật, ngược lại không sợ mấy chiêu trò của Đan Phi.
Đan Phi cười nói:
– Ta có một phương pháp đánh cược công bằng nhất, không biết các ngươi có hứng thú hay không.
Hắn xoay người đi đến giỏ cơm bên cạnh lò nung, chỗ đó có hai cái bát, dùng để đựng thức ăn do Liên Hoa mang tới cho đại ca.
Đem hai bát cơm úp xuống cái khay, Đan Phi dùng nước sạch hơi rửa qua một chút.
Ai nấy nhìn thấy cũng đều là nghi hoặc không rõ, tên thấp lùn thấy thế cười hỏi:
– Ngươi chẳng lẽ muốn đánh cược đi xin cơm sao?
– Cũng không phải như vậy.
Đan Phi tiện tay cầm chiếc đũa, đem một viên xúc xắc đặt ở trên bàn, dùng một cái bát úp ở phía trên, rồi hắn lại khua chiếc đũa một cái, một cái bác khác cũng úp ở trên bàn như vậy.
– Các ngươi đoán xem, hạt xúc xắc vừa rồi đang ở trong cái bát nào, nếu đoán đúng, coi như ta thua cược.
Đan Phi cười nhạt nói.