• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Ninh Nhi ngẩn ra, giờ mới phát hiện có một người đàn ông mang nón tre chẳng biết lúc nào đứng giữa đám người, cẩn thận nhìn lại, nàng cũng nhận ra người nọ chính là Trương Liêu, chỉ là người này xưa nay trầm mặc ít lời, không biết tại sao lại tham dự việc này.

Đơn Phi con ngươi cũng là sáng ngời lên.

Trước lúc quát bảo Liên Hoa ngưng lại, hắn đã thấy được Trương Liêu yên lặng đứng giữa đám người, nhưng hắn cũng không nói gì thêm. Có đôi khi, bạn bè muốn ra tay, cũng không cần ngươi nói cái gì cả.

Trương Liêu chậm rãi đi ra từ trong đám người, cũng không nhìn Đơn Phi, chỉ là liếc nhìn Hạ Hầu Hành một cái, nhìn sang Tuân Uẩn nói:

-Khi Đơn Phi bóp chết chó điên, Trương mỗ tận mắt nhìn thấy, Tuân Uẩn, Trương Liêu là nhân chứng của Đơn Phi, có thể bảo đảm việc này không giả, chuyện này... cho dù là bẩm báo Tào Công, Trương mỗ cũng sẽ trả lời như thế.

Mọi người ồ lên.

Tào Ninh Nhi khó tin nhìn Đơn Phi, khó hiểu hắn làm sao lại không tiếng động kết được người bạn như thế này, nhưng bất kể như thế nào, có Trương Liêu làm nhân chứng mà nói, đương nhiên so với mấy tên gia nô còn đáng tin hơn rất nhiều.

Nàng cũng không biết được, Trương Liêu đang nói dối, nếu không chỉ sợ sẽ té xỉu tại chỗ.

Hạ Hầu Hành mặt đỏ tai hồng, oán hận nhìn Trương Liêu, Tuân Uẩn hơi nhíu mày, còn có thể lạnh nhạt nói: -Trương Liêu, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ lại mới nói nha.

Trương Liêu tuy là võ tướng, nhưng ở trong mắt Tuân Uẩn, cũng không tính là cái gì, thủ hạ của Lã Bố chính là hàng tướng, sau này có bao nhiêu năng lực làm nên chuyện lớn đây?

Tuân Uẩn duy nhất đau đầu chính là —— Lời nói của nhân chứng Trương Liêu này hiển nhiên so với mấy tên gia nô kia càng khiến cho người ta tin tưởng hơn.

Bây giờ không phải vấn đề đúng hay sai, mà là ai có thể làm cho người ta tin tưởng.

Tuân Uẩn rất là nghi ngờ—— Trương Liêu lại trùng hợp nhìn thấy việc này? Hay là trong đó có huyền cơ khác?

Trương Liêu thản nhiên cười: -Ta nghĩ thật lâu, cảm thấy Đơn huynh đệ nói không sai. Thành Hứa Đô có Tư Không đại nhân ở đây, không chấp nhận được ăn nói bừa bãi, lẫn lộn đen trắng đó. Tuân Uẩn, ngươi nói Trương mỗ nghĩ vậy có đúng hay không?

Tuân Uẩn sắc mặt biến thành lạnh băng, không đợi nói cái gì thêm, chợt nghe phía bên ngoài lại có người thở dài nói: -Trương Liêu, Tuân Uẩn, các ngươi nói đều có lý quá, lời nói có lý như vậy, ta thật lâu chưa từng nghe qua rồi. Nhưng... Đạo lý cũng không vội ở đây nói nữa, có thể cho ta cùng với Đơn Phi nói vài lời chứ.

Người nọ giọng điệu lười biếng, trong đám người đi ra khi thoạt nhìn bộ dáng cười tủm tỉm, chỉ là trên mặt có một vết sẹo từ trên trán tới bên tai luôn, cắt đến một con mắt tựa như cũng có phần trợn trắng lên, bởi vậy cho dù là đang cười, nhìn kỹ lại cũng có chút làm cho người ta phát lạnh.

Đơn Phi nhìn thấy bộ dáng người nọ, trong lòng hơi run, thầm nghĩ hắn chưa bao giờ thấy qua người này, sao người này thoạt nhìn cái kiểu như là rất quen thuộc với hắn vậy?

Nhưng hắn lập tức phát hiện, người nọ không chỉ quen thuộc với hắn, cùng với con nhà quan ở đây đều rất quen thuộc.

Người nọ ánh mắt đảo qua một vòng, Hạ Hầu Hành xanh cả mặt, Tuân Uẩn tươi cười cứng ngắc, cho dù là Trương Liêu cũng là có chút bất an, Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng giật ống tay áo Đơn Phi một cái, trong ánh mắt tựa như có nhiều lời muốn nói.

Lời cảnh cáo nghiêm trọng!

Không được đắc tội với người này!

Cho dù đắc tội Tào Phi cũng không thể đắc tội người này!

Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, chợt nghe Tuân Uẩn cười lớn nói: -Triệu đại nhân muốn tìm Đơn Phi, không biết muốn nói gì vậy? Đơn Phi ngẩn ra, tâm tư bay lộn không ngừng.

Nhìn Tuân Uẩn mới vừa rồi chảnh chọe gạch chéo như trời muốn nổ vậy, đừng nói là Tào Phi đến vậy, cho dù là Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng đích thân tới đây, chỉ sợ cũng sẽ không khiến cho Tuân Uẩn sợ hãi như thế. Một khi đã như vậy, Triệu đại nhân lại là người nào?

Đơn Phi trong lúc nhất thời thật đúng là nghĩ không ra được Triệu đại nhân là người nào.

Trong Tam Quốc họ Triệu, nổi tiếng, lúc này có năng lực tạo thành sát thương như thế này, theo Đơn Phi, hẳn là chỉ có Triệu Vân Triệu Tử Long một người này thôi.

Nhưng chuyện này đương nhiên không thể xảy ra.

Triệu Vân lúc này hình như là đi theo Lưu Bị đang lăn lộn, chắc chắn sẽ không đến Hứa Đô làm quan. Bất luận Triệu đại nhân là người nào, ở thành Hứa Đô thực lực không cần nói cũng biết.

Chỉ cần thấy cái kiểu như cháu của Tuân Uẩn, Đơn Phi dùng gót chân cũng có thể hiểu được vấn đề này, hắn không hiểu là —— Một nhân vật nặng ký như vậy tìm hắn làm cái gì?

Triệu đại nhân nghe Tuân Uẩn hỏi, cười ha hả nói: -Xem ra ta muốn nói chuyện gì với Đơn Phi, còn phải xin qua sự đồng ý của Tuân công tử.

Trong lòng Tuân Uẩn phát lạnh, cúi đầu nói: -Không dám, không dám. Triệu đại nhân nói đùa.

Triệu đại nhân nhìn Tuân Uẩn một lúc lâu: -Vậy Tuân công tử ở trong này còn có chuyện sao? Thấy Tuân Uẩn chần chừ xuống, Triệu đại nhân ha hả nói: -Nếu Tuân công tử cảm thấy trong chuyện này cần để cho Tư Không đại nhân biết được mà nói, ta thật ra cũng vui lòng cống hiến sức lực đấy.

Tuân Uẩn thấy Triệu đại nhân khóe miệng đang cười, nhưng ánh mắt như kim vậy đóng trên người của anh ta, vội nói: -Triệu đại nhân lại nói đùa rồi, chúng ta... chúng ta... đây chỉ là một việc nhỏ, sao dám làm phiền đại nhân ra mặt? Nếu đại nhân không còn chuyện gì nữa, tại hạ xin cáo lui.

Thấy Triệu đại nhân chỉ làcười cười, xoay người sang chỗ khác nhìn phía Đơn Phi, Tuân Uẩn lặng yên kéo Hạ Hầu Hành một cái, mang theo vài tên gia nô xám xịt rút lui.

Ánh mắt Triệu đại nhân từ trên người Đơn Phi dời đi, dừng ở trên người của Trương Liêu:

-Ngươi còn có việc?

Trương Liêu im lặng một lát, rốt cục nói: -Ta lại đây dùng cơm.

-Vậy ngươi cứ ăn từ từ.

Triệu đại nhân gật gật đầu, nhìn sang Đơn Phi nói: -Có thể tìm một chỗ... nói vài câu được không?

Ông ta nói rất khách sáo, Đơn Phi thấy như vậy, biết không có đường cự tuyệt, cũng là khách sáo nói: -Xin mời đại nhân lên trên lầu nhã gian...

Triệu đại nhân gật gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.

Tào Ninh Nhi đột nhiên kêu lên: -Giáo Sự đại nhân...

Triệu đại nhân ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn sang: -Chuyện gì?

Tào Ninh Nhi có chút bất an nhìn Triệu đại nhân nói: -Đại nhân dùng cơm chưa? Có muốn ăn chút đồ ăn không?

Triệu đại nhân cười: -Vẫn là con gái cẩn thận, nghe nói nơi này gần đây kinh doanh rất tốt, lên vài món ăn ngon ngon là được rồi.

Tào Ninh Nhi lập tức gật đầu, vội vàng đi tới phòng bếp, khi đi ngang qua Đơn Phi, lại nhìn hắn một cái.

Đơn Phi nhìn thấy ánh mắt khẩn trương và quan tâm của nàng, trong một khắc này, hắn chỉ cảm thấy ngực hơi rét run, hắn nghe được Tào Ninh Nhi gọi ra, rốt cuộc hiểu rõ Triệu đại nhân là người nào!

Giáo Sự đại nhân lại họ Triệu đấy...

Là Triệu Đạt!

Nhất định là Giáo sự Triệu Đạt!

Đây là nhân vật trong diễn nghĩa không có đề cập qua, nhưng Đơn Phi lại rành mạch nhớ rõ, bởi vì người này vốn chính là cùng với Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng giống nhau —— thần bí, nhưng thật sự tồn tại!

Không sợ Tào Công, nhưng sợ Lư Hồng, Lư Hồng còn có thể, Triệu Đạt giết ta!

Những lời này ở Hứa Đô lặng lẽ lưu truyền, thậm chí sách sử đều ghi lại, ý nói là —— Ngươi đang ở thành Hứa Đô này có thể không sợ Tào Tháo, nhưng ngươi không thể không sợ Lư Hồng, ngươi có lẽ cảm thấy Lư Hồng là nhân vật nặng ký, nhưng so với Triệu Đạt mà nói, Lư Hồng lại xem như Bồ Tát vậy.

Triệu Đạt tại sao có thể so với Tào Tháo còn có quyền lợi lớn hơn nữa? Chuyện này thoạt nghe không thể tin nổi, nhưng nói toạc ra rất đơn giản, Triệu Đạt là Giáo Sự, một loại quan giai đặc thù mà Tào Tháo thiết lập ở Hứa Đô!

Chức trách tác dụng của Giáo Sự có lẽ những người này không biết là gì, nhưng nếu nhắc tới Cẩm Y Vệ mà nói, như vậy người không biết khẳng định ít càng thêm ít.

Giáo Sự ở thời kì Tam Quốc, vốn chính là tồn tại như Cẩm Y Vệ vậy.

Nhưng bất kể Giáo Sự hay là Cẩm Y Vệ, nói toạc ra đều là một loại tồn tại màu xám trong cơ quan quốc gia, đại biểu cho mặt tàn khốc nhất trong cơ quan quốc gia, chẳng những ở Tam Quốc, Đại Minh, qua nhiều thế hệ vương triều thật ra vẫn còn tồn tại.

Những người này giống như Cục An Ninh Quốc Gia của Uncle Sam đương đại vậy, khẩu hiệu đều là giữ gìn hòa bình thế giới, nhưng cái giả phải trả của hòa bình xưa nay đều là không từ thủ đoạn, tiến hành mua bán không cho người ngoài biết.

Triệu Đạt chính là thủ lĩnh Giáo Sự, trách không được ngay cả Tuân Uẩn, Trương Liêu nhìn ông ta cũng có phần không được tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK