Đó đã là chuyện rất lâu rất lâu về sau rồi, thật ra cũng không quá lâu, chẳng qua Tiểu Tiểu Hoa và Tiểu Tiểu Trùng đã có thể dùng kiếm bay khắp trời thôi. Ăn tối xong, thỏa mãn nhìn một lớn hai bé, Trùng Trùng vẫn cảm thấy hạnh phúc không thể tả, tuy vẫn thường có một số chuyện không như ý cho lắm.
Ví dụ như sáng nay nữ nhi hỏi một câu: “Nương, nương với cha thành thân thế nào vậy?”
Vì không muốn phá hỏng “ảo tưởng tình yêu thuần khiết” của thiếu nữ, Trùng Trùng hao hết tâm sức mới chuyển đề tài được, tình huống lung tung rối rắm ấy có nói thế nào cũng không sánh được với bản mẫu “Câu chuyện tình yêu”.
Bên Ma đạo ngược lại còn đỡ, ngoại trừ cực ít người “có âm mưu” ra, những người còn lại rõ ràng đều cho rằng loại chuyện “bỏ minh theo ám” này giúp tăng cường phong thái cho Ma môn, mức độ tôn sùng Hoa Tứ Hải đã thăng lên một bậc mới; Nhưng mà, vì sao nhận thức về thẩm mỹ của hắn lại giảm xuống mười bậc vậy? Đúng là không biết chọn!
Còn về phía phái Thiên Môn…
Mỗi lần nhớ lại là tâm trạng Trùng Trùng lại trở nên phức tạp: Sư phụ khi nghe tin thì cơ thể rung lên liên tục, rõ ràng là đã bị nội thương; Thương Khung sư thúc ngược lại không nói gì, nhưng ánh mắt mơ màng, cơ thể mất hồn, chắc chắn là có chuyện gì không nói được; Chu đáo nhất vẫn là Ha đại thúc, khi Trùng Trùng thấp thỏm nói quyết định của mình cho ông ấy nghe, hán tử trung niên này lại đỏ hồng đôi mắt, vừa lật rượng tìm “của hồi môn” vừa dặn dò đủ điều, tổng kết lại là thường xuyên về thăm nhà.
Trùng Trùng kích động đến mức cũng suýt nữa rơi lệ, chữ “mẹ~~” quanh quẩn bên miệng ba vòng, cuối cùng bị nuốt xuống lại.
Còn lại chỉ có Dung Thành sư tỷ muốn nói lại thôi, những người khác cứ như bị cắm sừng vậy, không nói cũng đành.
May mà chính phái cứ thích sỉ diện, bất kể nội tâm dậy sóng nhưng vẫn phải nói mấy câu khách sáo, đương nhiên quà cũng nhận không ít, nhưng mà… quà là cái quái gì thế này?! Một đống người rơm bị đóng đinh, song cũng khá giống hắn; người rơm tản ra làn khí đen nhìn thế nào cũng không giống chú ngữ mà chính phái hay dùng, còn về bình thuốc có ghi chú “Thấu xương khoét tim” ấy, nàng càng không dám dụng vào. Gì chứ, chả đáng nửa xu nữa là!
Nhưng mà liếc nhìn nam tử đang đọc sách cách đó không xa, nửa bên mặt đẹp tuyệt dưới ánh nến, thậm chí có thể trông thấy bóng của hàng mi thì tất cả của tất cả đều đáng giá! Đây là gương mặt có nhìn bao nhiêu cũng không chán, có khó khăn mười lần, trăm lần cũng đáng!
Như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, nam tử đắm chìm trong thế giới của mình khẽ khàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen không chút tạp chất lặng lẽ nhìn về phía Trùng Trùng.
Hắn thay đổi thật rồi, vẫn mạnh như cũ, vẫn khiến người ta say đắm như cũ, nhưng không còn xa cách với người ta nữa, không còn cô độc một mình nữa.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Trong đôi mắt đen vốn không phản chiếu bất kỳ sự vật nào đã xuất hiện bóng dáng của nàng, còn cả Tiểu Tiểu Hoa và Tiểu Tiểu Trùng nữa.
Trong phút chốc, cả hai người đều trầm mặc, cứ thế nhìn nhau trong lặng lẽ, dường như vạn vật trên thế gian đều không thể dung nhập vào họ, cho dù là cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng trớ trêu thay, lúc này lại có người không nể mặt: “Mãn Lâu ca ca xem đi, nương lại đang nhìn cha mà chảy nước miếng rồi.”
”Đúng rồi! Chảy nước miếng rồi.”
Vì sao, vì sao trẻ nhỏ có thể không đáng yêu đến thế này ~~~
Nội tâm Trùng Trùng đang kêu gào, không thấy cha nương hai đứa đang dạt dào tình cảm hay sao? Vào lúc này, chẳng phải đứa trẻ hiểu chuyện nên ngoan ngoãn lánh mặt hay sao?
”Đang nghĩ gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, chỉ một câu thế này thôi mà ánh dương và hoa cỏ lại trở về trong tim Trùng Trùng.
Sự thương cảm nhàm chán biết bao? Đây là con của nàng với hắn mà, tuy tinh nghịch nhưng có lẽ cách chúng bày tỏ tình yêu khác biệt so với người thường (Đừng nghi ngờ, tình yêu của chúng dành cho phụ thân tuyệt đối là bình thường), chứ giống đám đồ tử đồ tôn của phái Thiên Môn, đứa nào đứa nấy chán chết đi được.
Nhớ lại năm xưa, mình đã tăng thêm biết bao lạc thú cho cuộc sống nhàm chán của Bạch Trầm Hương chứ.
”Cha! Nương cảm thấy bọn con không ngoan, còn nữa, nương muốn làm chuyện háo sắc với cha, chê bọn con cản đường đó ~~”
”Hoa Mãn Lâu! Đã bảo con bao nhiêu lần rồi?! Không được dùng thuật Đọc Tâm với cha và nương! Còn nữa, cái gì gọi là chuyện háo sắc?! Âm rung đó của con có ý gì?!”
Sư phụ, đồ đệ đã hiểu tâm trạng khi xưa của người rồi, đồ đệ biết sai rồi, xin lỗi!
Rất rõ ràng là hai đứa nhỏ này kế thừa ưu điểm của cả cha và mẹ, ngoại hình và thực lực của Hoa Tứ Hải không cần phải bàn, bản lĩnh “gây họa xong thì chạy” ấy giống mẫu thân chúng như đúc. Nhìn bóng dáng lủi đi của hai đứa nhỏ, Trùng Trùng thấy rất đau đầu, đây lẽ nào là nhân quả luân hồi trong truyền thuyết?
Thở dài cam chịu, “Chàng nói xem phải làm sao đây? Hai tiểu ma đầu này càng ngày càng không chịu nghe lời rồi. Đúng rồi! Bọn chúng nghe lời chàng, nhưng không nghe lời ta!” Vừa nói vừa ai oán dụi vào lồng ngực của người nào đó.
Tuy ở bên nhau đã lâu, nhưng lòng nhiệt tình khi sàm sỡ của Trùng Trùng có thể là ngày càng gia tăng.
Ôi, có trời mới biết thân hình của nam nhân này tốt thế nào!
Nhìn Trùng Trùng than thở như mèo con, Hoa Tứ Hải không nói rõ được mình đang cảm nhận thế nào: Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ sống với nàng suốt đời, chưa từng nghĩ mình sẽ thành gia, càng chưa từng nghĩ sẽ ổn định, thỏa mãn thế này.
Trong phút chốc, hắn chợt muốn trêu nàng: “Muốn bọn chúng kính trọng nàng, e rằng cả đời này cũng không có hi vọng.”
Không ngoài dự đoán trông thấy một gương mặt biểu cảm phong phú, không cam lòng, phiền não, còn có một chút… nũng nịu? Véo gương mặt của Trùng Trùng, Hoa Tứ Hải nhịn cười, cố gắng giữ gương mặt không biểu cảm, “Thật ra con đường này không được, nàng vẫn còn cách khác để bù đắp lại.”
”Cách gì? Mau nói đi!” Quả nhiên ai đó đã mắc bẫy, thật là, bị hai Thiên Ma Tinh ấy giày vò, vừa nghe thấy có thể bù đắp, Trùng Trùng chẳng màng gì nữa, thậm chí cũng chẳng phát hiện ra mình đã bị Hoa Tứ Hải bế vào phòng.
”Rất đơn giản, sinh thêm một đứa.”
…
”Ca, đang nghĩ gì thế?”
”Huynh đang nghĩ nương sẽ đặt tên gì cho đệ đệ hoặc muội muội.”
”Mong rằng sẽ không là “Thanh niên tốt thân tàn chí vững”, “Mỹ thiếu nữ lưu lạc hồng trần” nữa, thật không có khiếu thẩm mỹ.”
”A, đúng rồi! Cha truyền âm bảo rằng tuy nương không ngại, nhưng ngày mai vẫn phải đi thỉnh an xin lỗi.”
”… . . .”
”… Nương sẽ không đau lòng thật đấy chứ?”
”… Nương có nói rồi, không có cha mẹ nào ghi thù con cái.”
”…”
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần lánh đi, chỉ có tiếng xào xạc khi gió lướt qua nhành cây vang lên không dứt.
Cái gì? Âm thanh khác? Các người đang nghĩ đến chuyện háo sắc gì đó ~~
______
Tác giả: Cám ơn mọi người đã ủng hộ và lưu luyến, tôi cũng thế, chỉ mong về sau các bạn độc giả đại nhân vẫn ủng hộ dài dài. Cám ơn.