Muốn ẩn cư, sống thế giới hai người? Không dễ vậy! Hoa Tứ Hải vẫn không bỏ được trách nhiệm Minh Vương nặng nề, chỉ đành dọn ra khỏi bờ Tứ Hải với Trùng Trùng, bởi vì người Quỷ Đạo đến bẩm báo đều không vào được kết giới, lần nào cũng phải phiền Minh Vương đại nhận đích thân dẫn đường.
Những điều này có thể nhịn được, nhưng đáng sợ nhất là Minh Vương phu nhân thường hay lạc đường trong kết giới, báo hại Minh Vương điện hạ phải thường xuyên tiến hành tìm kiếm trên diện rộng mời tìm được phu nhân về.
Thậm chí có lúc hắn nghi ngờ Trùng Trùng cố ý bỏ chạy, nhưng lại bị lạc đường trong kết giới mà thôi.
Thế là họ chỉ đành dọn về sống dưới chân Tu La Vi Mang, nơi nhà cũ của Tây Bối Liễu Ty. Tây Bối làm Vương của Nhân đạo nên đã dọn đến Bắc Sơn Vương cung ở rồi, bèn xem ngôi nhà cũ như quà mà tặng cho Trùng Trùng.
”Bây giờ chàng xem như ở rể nhà họ Diêu ta rồi nhé.” Trùng Trùng ỷ ôi trong lòng Hoa Tứ Hải nói, “Bởi vì đây là nhà ta, chàng sống ở nhà gái thì phải khôn ngoan, phải làm ta vui vẻ hạnh phúc, biết không? Nếu không ――”
”Nếu không thì sao?” Hoa Tứ Hải ôm lấy phu nhân, có cảm giác nàng đúng là một điều kì diệu, ngày ngày không làm gì cả, chỉ ôm ấp nhau cũng rất vui vẻ.
”Nếu không thì SM chàng!”
Nàng nói với vẻ hung dữ, nhưng trải qua những ngày tháng hậu hôn ngọt ngào, Hoa Tứ Hải đã biết từ “ết sờ êm” này nghĩa là gì rồi, tuy nha đầu này cứ mãi thất bại, nhưng hắn cực kỳ vui lòng tiếp nhận.
Trước Trùng Trùng, hắn chưa từng chủ động với nữ nhân nào, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn thật cmn thích điều này!
”Con cái cũng phải theo họ ta, ở rể chính là thế này, chàng hoàn toàn không có địa vị.” Trùng Trùng càng ngày càng táo tợn, bàn tay nhỏ nhắn vô ý sờ soạng lồng ngực và cơ bụng rắn chắc của Hoa Tứ Hải, “Mà này, chúng ta sinh một đứa con nhé? Sớm muộn gì cũng phải sinh, nhân lúc ta còn gan, tránh cho ta càng nghĩ càng sợ, qua một thời gian thì không dám sinh nữa. Nghe nói sinh con đau chết đi được, nếu mà được quay về thế giới của ta để đến bệnh viện sinh thì tốt rồi. Ôi ôi, bàn tay háo sắc của chàng sờ đi đâu vậy?”
”Chẳng phải nàng bảo muốn sinh con sao?” Hoa Tứ Hải vừa thấp giọng nói vừa hôn lên trán, cổ và môi Trùng Trùng, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, thầm trách Trùng Trùng cứ dính dính cọ cọ làm khắp người hắn đều bén lửa.
Cho đến khi lấy nha đầu này, hắn vẫn còn nghi ngờ có phải nàng là gian tế Bạch Trầm Hương cử tới, dùng Tiên pháp để trị hắn hay không, nếu không thì vì sao hắn lại trở nên háo sắc như vậy, một đêm không có nàng cũng không được. Trước kia hắn có không ít nữ nhân, nhưng so với tuổi đời một ngàn năm thì quả thật hắn có thể được xem là không chút ham muốn, song từ lúc có nha đầu này rồi, hắn hoàn toàn biến thành sắc lang, đêm qua nóng bỏng rất lâu, sáng nay lại bị nàng khiêu khích đến mức đánh mất cả sức tự chủ.
”Chàng đồng ý sinh con rồi?” Giọng Trùng Trùng vỡ vụn pha lẫn tiếng rên rung động lòng người.
”Không.”
”Vậy chàng ―― A ――”
Hắn không nói nữa mà đắm say trong môi lưỡi nàng. Hắn không muốn có con, vì điều đó sẽ phân tán tình yêu của nàng, hắn không chịu nổi, hắn muốn trong mắt nàng chỉ có hắn, không chia cho bất kỳ ai, bao gồm con cái ruột thịt của hắn. Còn bây giờ, hắn chỉ thích quá trình của chuyện sinh con này.
”Chàng không nghe lời ―― Ta ―― Ta muốn bỏ chàng ―― Từ chàng ―― chàng ―― A ―― Ở rể không hợp lệ ―― Ôm chặt ta!”
Trong phòng, cảnh xuân vô hạn. Ngoài phòng, mấy nha hoàn phụ trách quét dọn nhìn nhau, che miệng cười.
Minh Vương điện hạ đẹp trai quá, quả thật còn chói chang hơn cả ánh mặt trời,tất cả nữ nhân trông thấy ngài đều say đắm, nhưng ngài không nhìn ai lấy một lần, trong mắt ngài chỉ có Minh Vương phu nhân, hai phu thê đằm thắm cực kỳ, như bây giờ vậy, mới sáng sớm đã ――
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong ngọt ngào, nhưng Trùng Trùng hạnh phúc quá đà, lại bắt đầu không ở yên ―― Nàng bắt đầu làm mai cho đủ mọi người, nhất là khi đại ma đầu bận xử lý chuyện trong đạo, nàng chán chường quá bèn se tơ hồng lung tung.
Yêu Vương Cửu Mạng đã đến tuổi lấy vợ, phải để y nếm thử hương vị của tình yêu; sư phụ Bạch Trầm Hương cũng không thể cứ độc thân mãi, như thế sẽ khiến con người âm dương không cân đối, tính tình nóng nảy; Thương Khung sư thúc và La Sát Nữ đã ở chung với nhau rồi, còn cởi mở hơn người hiện đại, không thèm cử hành nghi lễ; Ha đại thúc không thể cứ mãi chìm đắm trong đau thương, phải tìm mùa xuân thứ hai cho ông ấy; Đào Hoa sư thúc cũng già rồi, cứ mãi hành động quái gở thế này sẽ bị thần kinh mất, phải có một sư thẩm quản lý hắn mới được; còn các sư huynh đệ của nàng nữa, phải khiến họ như Yến nhị sư huynh, sớm ngày bế con; còn cả F4 Ma đạo, ông chủ Uông đáng thương, đại tài tử Mã Tiểu Giáp và Ám Xử thẹn thùng, Rồng Đen cứng đầu cứng cổ, ôi, nhiệm vụ cam go biết bao.
Tuy Tây Bối có một đàn vợ, nhưng không có ai là tri âm, hay là đóng gói Tặc Tiểu Tâm gửi cho hắn?
Vì vậy, nàng vui vẻ bắt đầu bận rộn, mang theo vài nha đầu đi tìm Mã Hữu Hỉ.
Mã Hữu Hỉ quản lý Khoái Hoạt Lâm cho nàng rất tốt, mà bởi vì thời thế yên bình nên Khoái Hoạt Lâm cũng được xây dựng ở các châu khác. Bây giờ Tây Bối đã là Vương của Nhân đạo, sản nghiệp của hắn từ từ rơi vào thế hạ phong, Trùng Trùng đã là người giàu nhất mười châu ba đảo rồi.
Mà chuyện hiếm thấy là nàng hoàn toàn không bận bịu mệt mỏi như các phú ông khác, mà có được tiền tài, địa vị một cách nhàn nhã, tất cả đều bởi vì nàng có chỗ dựa ―― Minh Vương của Quỷ Đạo là phu quân của nàng, Vương của Nhân đạo là người bảo vệ nàng, Yêu Vương của Yêu đạo là người yêu mến nàng, Vương phu của Ma đạo là sư thúc của nàng, Thiên đế Rồng Đen của Thiên đạo là tiểu đệ của nàng, lão đại của Tiên đạo là sư phụ của nàng.
Có mấy chỗ dựa này ở phía sau, nàng thuê người tài quản lý đế quốc thương mại của Trùng thị, còn có ai dám gài bẫy nàng? Nếu có người dám lừa nàng, vậy thì đồng nghĩa với việc tự ép mình đến bước đường bi thảm muốn chết không được, muốn sống không xong sao, có ai lại điên đến vậy cơ chứ.
Thế là Trùng Trùng chán chường không có gì làm đã nhiệt tình tiến hành sự nghiệp làm mai của mình, nàng sai Ám Xử với khả năng dịch chuyển tức thời mang theo các họa sĩ giỏi nhất mười châu ba đảo đi khắp nơi, vẽ lại gương mặt của các nam nhân được tuyển chọn, đồng thời ghi chép lại cuộc sống và trải nghiệm của họ rồi mang về đây.
Tất cả mọi người đều không biết nàng muốn làm gì, nhưng sợ nàng kiếm chuyện nên đều làm theo, không ngờ chưa tới một tháng, các bức vẽ và ghi chép của họ được tập trung lại in thành một thứ tên là Sách Hồng Nương, được các thiếu nữ chưa gả, các quý phụ góa chồng và cả các nữ nhân từ ba đến tám mươi tuổi truyền tay nhau đọc.
Trùng Trùng vốn muốn khiến các nam nhân trong Tiên, Ma, Quỷ, Yêu đạo được hâm mộ, không phải, được tiếng lành vang xa, như vậy thì sẽ có rất nhiều thiếu nữ chọn, tốt hơn là bà mai chọn từng người, không ngờ quyển Sách Hồng Nương này bán chạy đến vậy, phụ mẫu mua cho con gái; huynh đệ mua cho tỷ muội; tiểu thư khuê các bảo nha hoàn đi mua, kết quả nha hoàn cũng tự mua một quyển cho mình; tỷ muội trong thanh lâu mua, định sẽ hoàn lương; nữ binh trong quân đội cũng mua; oán phụ khuê phòng cũng mua, nhằm để bớt cô tịch; nữ Tiên, nữ Yêu, nữ Quỷ, nữ Thần, nữ Ma đầu cũng đến ủng hộ. Tóm lại là về sau, ở mười châu ba đảo gần như là mỗi người một quyển trên tay.
Mọi người tranh luận xem trong các nam nhân, ai tướng tá đẹp hơn, ai có địa vị hơn, ai đáng để phó thác cả đời hơn, tại mười châu ba đảo mà cuộc sống giải trí tiêu khiển cực kỳ nghèo nàn này đã dấy lên phong trào toàn dân tham dự, người dân còn lập nên một bảng xếp hạng, ván cược, xem trong họ, ai được lòng các nữ nhân nhất.
Tất nhiên, Mã Hữu Hỉ thích kiếm tiền nhất thì theo sát từng bước, chỉ xét lợi nhuận thu được từ in ấn đã cao đến khó lòng tưởng tượng rồi, còn cả các sản phẩm có liên quan khác nữa, ví dụ như quần áo, giày dép, phụ kiện, vũ khí của những nam nhân được tuyển chọn, kiêm cả thứ mà họ thích ăn, thích đọc vân vân, tất cả đều trở thành thứ để kiếm tiền, chỉ cần vừa cho lên thị trường thì đều bán sạch.
Trùng Trùng có ý muốn giúp người, không ngờ cuối cùng lại biến thành vụ mua bán, quả thật là cuộc tranh tài của các nam nhân mười châu ba đảo, tiền bạc cứ ào vào như nước, nàng còn mở buổi biện luận “Anh hùng thiên hạ, ai dám tranh phong” tại các sòng bạc lớn nhất ở các châu nữa, nội dung xoay quanh vấn đề giải thích cặn kẽ tình hình và sự tích của các nam nhân được tuyển chọn, ai cho rằng người nào tốt nhất thì có thể bỏ ra một số tiền bỏ phiếu cho người đó, ngoài ra có một đám thuyết thư cũng mượn cớ đó mà phát tài rồi.
Thú vị nhất là những nam nhân được tuyển chọn này hoàn toàn không cần lộ mặt, chỉ cần mượn tư liệu bằng con chữ và cái miệng khéo léo của người giải thích thì đã có thể khiến cuộc tranh tài này trở thành phong trào nổi nhất mười châu ba đảo.
Bất ngờ là bận rộn thế này khiến rất vui, nhưng lại không mảy may biết đến sự khổ não của những nam nhân được gọi là người được tuyển chọn ấy, càng không ngờ là nàng tưởng người nổi bật sẽ là Cửu Mạng hoặc Tây Bối, nào ngờ đâu quán quân của trận đầu tiên lại là người đã đến tuổi trung niên – Bạch Trầm Hương, đúng là bất ngờ cực kỳ.
Theo tai mắt nàng cử ra ngoài nghe ngóng thì mọi người cho rằng tuy Cửu Mạng đẹp nhất, nhưng dẫu sao vẫn còn trẻ, thiếu mất một chút vững vàng; còn Tây Bối thì tuy phóng khoáng, lại là Vương của Nhân đạo, nhưng thê thiếp quá nhiều; F4 Ma đạo không tệ, nhưng e rằng tính cách không ổn; chỉ có Bạch Trầm Hương là tuổi tác không quá cao, lại từng trải, diện mạo tuấn tú nhã nhặn, là người đứng đầu Tiên đạo, hiếm có là chưa có thê tử, quan trọng là ông ấy là thần tiên, còn có một đồ đệ là người giàu nhất nữa.
Trùng Trùng rất kiêu ngạo, hậu quả rất nghiêm trọng.
Bạch Trầm Hương không vui vẻ gì cho cam, ngược lại còn nổi giận đùng đùng, tu hành cả ngàn năm mà suýt nữa chết vì tức, bởi vì chân núi Vân Mộng thanh tịnh ngày nào cũng có cả đám nữ nhân cầm cờ rực sắc màu đến tham quan, xem thử nơi quán quân cuộc tranh tài sinh sống, còn đứng dưới chân núi hét to: “Bạch Trầm Hương, người hiền bậc nhất!”
Tất nhiên, các chuyến tham quan kiểu này cũng là do thuộc hạ của Mã Hữu Hỉ tổ chức, và thật ra Trùng Trùng chính là bà chủ ở sau màn.
Hôm ấy, Trùng Trùng đang ngồi ngay ngắn trong phòng, vừa gõ hạt dựa vừa xem quyển sách “Phân tích tính cách mười người hiền tài bậc nhất đứng đầu danh sách” thì thấy một đụn mây từ trên trời đáp xuống, một nam tử trung niên nho nhã, trán bật gân xanh, mặt ửng đỏ như muốn phun máu, cầm kiếm xông vào đây, dường như sắp xảy ra thảm kịch sư giết đồ vậy.
Nàng rất tự nhiên dùng lại chiêu cũ, tiến lên trước ôm lấy cánh tay của sư phụ, lời ngon tiếng ngọt ào ào tuôn ra khỏi miệng, dỗ cho Bạch Trầm Hương suýt nữa quên mất mục địch của chuyến đi này trước, rồi mới hỏi xảy ra chuyện gì. Bấy giờ ngọn lửa giận trong Bạch Trầm Hương sắp dập tất rồi, chỉ đành kể lể trong khổ não, cuối cùng đe dọa nếu Trùng Trùng không giải quyết chuyện này, trả lại sự thanh tịnh cho ông ta, ông ta sẽ ―― sẽ ――
Ông ta sẽ đi kiếm chuyện với phu quân của nàng, liên hợp sáu đạo trên thế gian, tuyển chọn vô số thiếu nữ xinh đẹp, ngày ngày gửi cho Hoa Tứ Hải, cho dù nàng với hắn có tình vững như vàng thì ông ta cũng muốn khiến cho Hoa Tứ Hải không được yên tĩnh.
Mối đe dọa này đúng là mạnh, ai mà không biết Trùng Trùng cưng phu quân mình nhất, nàng chỉ không ngờ sư phụ mình học được cách tàn nhẫn như vậy từ bao giờ. Hừ, học chiêu thức của đồ đệ, sư phụ trên thế gian chỉ có ông ta là xấu nhất.
Nhưng đúng là nàng sợ mối đe dọa này, chỉ đành nghĩ cách giải quyết, vừa mới nghĩ ra thì nam nhân nàng yêu nhất đã quay về, cũng mang bộ mặt cau có. Thì ra ngoại trừ Bạch Trầm Hương trực tiếp tìm nàng tính sổ thì những người khác cũng đi kiếm chuyện với Hoa Tứ Hải, bắt hắn phải quản lý phu nhân của mình cho tốt, để chuyện này xảy ra tiếp thì họ không đảm bảo sẽ không làm ra những chuyện quá giới hạn, thậm chí là tung tin sẽ đến nhà hai người sống để lánh nạn.
Hoa Tứ Hải thích yên tĩnh nhất, vừa nghe nói vậy thì đúng là thấy phiền thật, tất cả đều là người giúp hắn vượt kiếp, cũng ngại một chưởng giết chết hết.
”Bây giờ làm thế nào?” Hắn than phiền, “Chuyện này lớn thế này, muốn kết thúc cũng không dễ.”
”Cho chút năng lượng.” Trùng Trùng ngoắc tay, Hoa Tứ Hải đã quen ý nghĩa của câu nói này từ trước rồi, bèn đi qua ôm lấy Trùng Trùng, hôn nàng một cách dịu dàng, sau đó càng hôn càng nóng, suýt nữa tiến hành sự nghiệp sinh con ngay tại chỗ. Nha đầu này, chỉ có bản lãnh làm hắn sinh dịu dàng và nhiệt tình với nàng bất cứ lúc nào.
”Thật ra chàng không cần phiền não như vậy, chuyện này giải quyết được.” Trùng Trùng thoải mái ỷ ôi trong lòng Hoa Tứ Hải, “Chỉ cần ta bịa rằng một phần ba trong số đó đã có người yêu, một phần ba yêu nam nhân, một phần ba còn lại mua danh trục lợi là được. Dân chúng mà, rất mù quáng, thuê vài người đồn đãi là được.”
”E rằng ―― có người không tin, và cũng không tốt cho danh tiếng của những nam nhân ấy.” Hoa Tứ Hải ôm người yêu trong lòng, tâm trạng cũng bất giác trở nên dịu dàng, phu nhân mình chơi thấy vui là được, cũng chẳng cần quan tâm đến danh tiếng và phiền não của những kẻ kia, có hắn ở đây, hắn không tin ai dám tổn hại đến một sợi tóc của Trùng Trùng, những người kia có tức thì cũng kệ là được.
”Không cần lo.” Trùng Trùng vẫn tràn trề lòng tin, “Đặc điểm mạnh nhất của con người là gì? Khỏe mạnh! Chỉ cần ta lập tức bắt đầu một cuộc bầu chọn tiểu thư khuê phòng xuất sắc nhất, hoặc là quan viên đẹp nhất thì sự chú ý của con người sẽ bị chuyển hướng thôi.” Trùng Trùng nói rất chắc chắn, “Chàng tưởng người dân tham gia đều bởi thích thật sao? Họ chỉ vì để mua vui thôi, sự nghiệp giải trí hoạt động chính vì mục đích này, vì dân phục vụ là vinh hạnh nhất.”
Trùng Trùng hô to khẩu hiệu, sau đó là âm thanh khác khiến người nghe phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Đúng là hạnh phúc! Gây ra chuyện lớn như vậy mà hắn cũng không trách nàng một câu, ngay cả chau mày với nàng cũng không. Có một người thương yêu mình đến vậy, cho dù là ở hiện đại hay mười châu ba đảo, cho dù có thành Ma hay Yêu thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nếu người trên thế gian đều hạnh phúc thế này thì tốt rồi. Ngày mai sẽ đi giải quyết chuyện cuộc tranh tài của các nam nhân.
Bây giờ, tiến hành sự nghiệp sinh con. Cố lên, Diêu Trùng Trùng!