Mục lục
[Dịch]Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa chính mở ra không một tiếng động, một cơn gió mát rượi thổi vào trong Vương điện lạnh lẽo, sau đó Tây Bối Liễu Ty đi vào.  ”Tiểu Hoa, sao vậy?” Hắn trông thấy Hoa Tứ Hải quỳ một gối trên đất thì bất giác rét run, vội vã chạy lên trước, “Lúc dung hợp Ma công và Âm công xảy ra vấn đề sao?”

  Hoa Tứ Hải nhấc tay lên ngăn hắn đến gần rồi từ từ đứng dậy. Cơn đau như khoét tim ấy chỉ đến trong một chốc, bây giờ lại biến mất rồi, mà hắn không muốn bất kỳ ai nhận ra hắn đang nghĩ gì, bao gồm cả Tây Bối.

  Hắn đã kể hết mọi chuyện về kiếp trước của mình cho Tây Bối biết, mà Tây Bối cũng nói cho hắn nghe một bí mật, đó chính là chuyện Vương tộc Bắc Sơn vốn có trách nhiệm canh giữ sao Nam Đẩu, ai sở hữu hơi thở Nam Đẩu thì hắn sẽ phải trung thành với người đó, bây giờ rất có khả năng Trùng Trùng đang mang trong mình hơi thở này.

  Tây Bối nhớ lại tất cả mọi chuyện mà một linh hồn tên là Hoa Hiển Tử nói cho mình biết lúc bé từng rơi xuống giếng.

  Như vậy rất tốt, biết được địa điểm chính xác của người mình phải cứu, chỉ đợi thời hạn hai tháng đến là được, lại biết Trùng Trùng vốn có người bảo vệ của riêng mình, hắn cảm thấy nên từ bỏ được rồi, nhưng thật sự hắn lại không làm được.

  Nhưng làm sao Trùng Trùng lại biết được mọi chuyện vậy? Hắn đã thắc mắc từ hôm ấy nàng đến tìm hắn rồi, bây giờ ngẫm lại chắc chắn là Hoa Hiển Tử biết chuyện đã nói sự thật ra rồi. Thảo nào lúc hắn nói không nàng, lúc hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, nàng lại không tranh cãi cũng không ồn ào, bởi vì nàng biết rất rõ vì sao hắn phải phụ lòng nàng.

  Nghĩ đến đây, trái tim của hắn lại siết lại. Nếu Trùng Trùng tranh cãi như bình thường thì tốt biết mấy, nhưng nàng chịu đựng tất cả như vậy lại làm trái tim hắn như bị xé nát vậy.

  ”Ta cảm thấy ngươi nên cho lan truyền tin tức ngươi là Minh Vương kiếp trước ra.” Tây Bối cảm nhận được cơ thể Hoa Tứ Hải không có vấn đề gì, bèn đề nghị, “Theo tin tức từ tai mắt của ta đưa về, lão già Dương Bá Lý khốn ấy chỉ dùng vũ lực ép người thôi, hơn nửa số người trong Quỷ Đạo bất mãn với lão rồi. Hơn nữa ngàn năm qua lão đều điều khiển con rối làm Vương giả, chuyện bản thân mình nằm vùng phái Thiên Môn cũng bị tiết lộ rồi, rất nhiều đạo đồ vốn dĩ đã nghi lão không thể làm Minh Vương. Ngươi muốn cứu thê tử kiếp trước ra, giết chết Tuyên Vu Cẩn thì buộc phải có sự trợ giúp. Đây không giống với những trận chiến bình thường, đây là trận chiến thật sự, chỉ dựa vào sức của bản thân thì không thể nên chuyện được đâu. Mà ba đạo Thiên, Tiên, Nhân đã là minh hữu từ trước rồi, Dương Bá Lý phản bội đi dựa dẫm vào bọn họ, chúng ta lại không phất được cờ Tụ Yêu, vì vậy cái duy nhất có thể cướp đoạt chỉ có mỗi Quỷ Đạo thôi.”

  ”Làm theo lời ngươi nói.” Hoa Tứ Hải cân nhắc một lúc, “Nếu không được, bổn Vương sẽ dùng Ma công phục nhân.”

  Tây Bối mừng rỡ, “Ngươi hợp thành lưỡng công rồi sao? Đây đúng là tin mừng, lưỡng công Ma Minh hợp lại thành một, trên thế gian này ai thắng được ngươi?! Có một chủ soái như vậy thì chúng ta có nhiều cơ hội thắng hơn rồi. Nhưng lúc chiến thật rồi, sào rơi thì liệu trứng có còn nguyên vẹn ――”

  ”Yên tâm, ta sẽ giết Bắc Sơn Thuần vào lúc ngươi không có mặt.”

  Tây Bối cười khổ, “Giả tạo lắm đúng không? Nhưng ta cứ không thể nhìn huynh ấy chết trước mặt ta được, mặc dù huynh ấy đã giết người của cả tộc Bắc Sơn, thậm có thể bao gồm cả cha mẹ của ta. Ôi, lúc bé huynh ấy không phải vậy đâu, từ lúc biết Vương vị không phải của mình, từ lúc biết lời nguyền xuất hiện dị năng sẽ ngừng trưởng thành, huynh ấy đã thay đổi.”

  Tây Bối dừng lại, nghĩ đến việc mình bị huynh trưởng đẩy xuống giếng, nghĩ đến giấc mơ kéo dài trăm ngày, thậm chí trong giấc mơ còn xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc, nàng nhìn hắn bằng dáng vẻ vừa sầu khổ vừa dịu dàng. Bây giờ hắn mới biết, đó là vị hôn thê kiếp trước của Hoa Tứ Hải, nhưng Trùng Trùng phải làm sao đây?

  ”Ngươi muốn sắp xếp cho Trùng Trùng thế nào?” Hôm ấy hắn trông thấy Trùng Trùng bật khóc chạy xuống núi, trông thấy Tiểu Hoa từ sau khi tỉnh lại, mặc dù đã mạnh hơn, nhưng mang lại cho người khác cảm giác đôi mắt hắn không còn cảm xúc vui buồn gì nữa, dường như từ sau khi biết chuyện về kiếp trước thì cuộc sống của hắn đã biến thành một cái giếng khô, chỉ sống vì một mục tiêu vậy.

  ”Ngươi là người bảo vệ của nàng.” Hoa Tứ Hải khe khẽ nói ra kế hoạch mà hắn đã lập ra từ lâu, “Ta biết một nơi, ngươi đưa nàng đến đó, mãi mãi bảo vệ cho nàng đi.”

  ”Ha, rộng rãi quá.” Tây Bối thấy lòng tự trọng hơi bị tổn thương, cố tình nói, “Ngươi biết ta thích nàng mà, ngươi cho ta cơ hợi, nếu ta lấy nàng làm thê tử thì sao?”

  Nghe xong câu này, Hoa Tứ Hải đứng bất động, nhưng cơ thể lại hiếm có mà run lên một phát, rất lâu sau mới cắn răng nói, “Vậy thì ta sẽ giết hết tất cả nữ nhân của ngươi! Nàng từng nói nàng sẽ không chia sẻ nam nhân với bất kỳ ai, đó là sự sỉ nhục cho nữ nhân, nàng một là lấy hết, hai là không lấy, vì vậy nếu ngươi lấy nàng thì phải một lòng một dạ với nàng, đừng để nàng phải đau lòng, bắt buộc phải ―― đối xử tốt với nàng một chút.”

  Giọng điệu hắn rất lạnh lùng, nhưng lại hàm chứa sự si tình cực kỳ.

  Tây Bối thở dài, “Ngươi yên tâm về nàng sao? Có muốn gặp một lần không?”

  Hoa Tứ Hải rất muốn nói “muốn”, nhưng hắn không thể, đại ân của La Sát Nữ, hắn không thể không trả, hôn ước ấy cũng không thể không giữ. Mà trước mắt, hắn không cắt được tơ tình, lòng còn rối nữa, khó khăn lắm mới từ chối được, nếu gặp thật rồi, hắn không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đó.

  Vì vậy hắn lắc đầu một cách vô cùng gian nan.

  ”Được thôi, đây là chuyện của các ngươi, tội gì ta phải xen vào. Ta chỉ bảo vệ nàng, đó là trách nhiệm của ta, cũng là ước nguyện của ta.” Tây Bối cười tự giễu, “Nhưng nha đầu này có cho tín sứ đến tìm ngươi, gặp không?”

  Hoa Tứ Hải giật mình, có một khoảnh khắc trái tim trở nên trống rỗng, Tây Bối không chờ hắn quyết định đã vung tay mở cửa điện ra, một thứ lông lá lao vào, nhào vào chân của Hoa Tứ Hải, sau đó nhổ thứ ngậm trong miệng ra.

  Hắn nhớ đây là thần thú trên núi Tiêu Dao, sau đó đi theo Trùng Trùng, không ngờ tín sứ lại là nó. Con thú nhỏ ấy cứ mãi nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh, có lẽ là vì yêu ai yêu ai cả đường đi nên sự quý mến của nó dành cho hắn cũng không hề giả tạo chút nào.

  Trái tim hắn nóng lên, bèn cúi xuống nhặt lá thư lên, mở lớp giấy dầu dính đầy nước bọt, lấy xấp giấy viết thư ra.

  Từng bức ảnh lọt vào trong tầm mắt, những câu chuyện trước đó hắn đọc xong lướt qua, lòng đã biết phải làm gì, mấy trang sau là từng ly từng tí về câu chuyện hai người gặp nhau, những ngọt ngào và xót xa đều mượn từng bức vẽ này mà truyền đạt hết cả ra. Hắn xem rất lâu như đang ôn lại vậy, sau đó mới cẩn thận đặt vào trong lồng ngực, nơi gần với trái tim.

  Kiếp sau đi! Kiếp này hắn phải trả cho La Sát Nữ rồi. Kiếp sau, chắc chắn hắn sẽ giữ ký ức trống rỗng để chờ nàng, sẽ mãi đợi nàng, trước khi tìm được nàng, hắn tuyệt đối không trò chuyện với bất kỳ nữ nhân nào khác, cho dù người đó có là mẫu thân của hắn đi chăng nữa.

  Hắn, Tín Đô Ly Nan xin thề!

  Tây Bối ở bên cạnh thấy Hoa Tứ Hải cất vài tờ giấy vào trong ngực một cách trân trọng, số còn lại thì vứt xuống đất, bèn đi tới nhặt lên xem: “Lần này vui rồi, Thiên đế hạ giới, nhân vật to lớn tụ tập đông đủ rồi, trong Ma đạo còn có kẻ nằm vùng. Nhưng đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao, làm thịt kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này! Nhưng mà ――” Hắn chợt nhớ lại một chuyện, vẻ mặt hơi thay đổi, “Nếu tên bỉ ổi hèn hạ ấy biết quan hệ của ngươi và Trùng Trùng, lấy nàng làm con tin để uy hiếp ngươi thì sao?”

  Hoa Tứ Hải nghe rồi giật mình, những ngày qua lòng hắn rất rối, ấy vậy mà không nghĩ đến vấn đề này.

  Mặc dù Tuyên Vu Cẩn thân là Thiên đế, song đây quả thật là chuyện hắn có thể làm ra được. Nhưng nếu Trùng Trùng biết chuyện đại chiến lục đạo thì sao có thể không nói cho Bạch Trầm Hương biết được? Hoa Hiển Tử có địa vị cao quý trong phái Thiên Môn, lão và Trùng Trùng cùng nhau ra khỏi giếng, chắc chắn cũng sẽ kể lại chuyện năm xưa cho Bạch Trầm Hương nghe. Trùng Trùng cứ mãi nói muốn đến Bắc Sơn Vương cung tìm kiếm bảo bối, có thể nào là vì muốn tìm hiểu chuyện về đại chiến lục đạo hay không?

  Nếu Bạch Trầm Hương biết hết thì sao có thể không bảo vệ cho đệ tử mình cưng yêu, đề phòng Tuyên Vu Cẩn được?

  Nhưng mặc kệ ra sao, hắn bắt đầu thấy bất an rồi, bèn cho gọi Ám Xử, bảo hắn mai phục trên núi Vân Mộng, báo cáo tin tức về Trùng Trùng cho hắn bất cứ lúc nào.

  Hắn muốn chặt đứt mối tình này, nhưng hắn làm gì làm được?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK