Trong quá trình rơi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, hắn rút Băng Ma Đao cắm vào vách đá ở bên cạnh. Từ trước đến nay hắn luôn chẳng nghe lệnh trời, chuyện gì cũng phải tự mình khống chế, tự mình quyết định, cho dù mà sống chết, cho dù là ở vào tình huống như bây giờ cũng vậy.
Thanh đao xẹt trên vách đá cứng rắn tạo ra một đường các tia lửa trông rất đáng sợ, đồng thời mũi dao sắc nhọn keng một tiếng cắm ngang vào trong vách đá, hắn cảm thấy tay mình rung lên, thân thể cuối cùng cũng không còn rơi xuống nữa. Tập trung nhìn kỹ, phát hiện thấy cái sơn động này có hình phễu, nơi rơi xuống tuy chật hẹp, nhưng càng xuống dưới thì càng rộng, chỗ hắn đang đứng chính là ở giữa động.
Trên vách núi, chỗ nào cũng khắc đầy thần chú thượng cổ, nét bút hùng hồn lẫm liệt, vô cùng có khí phách, thỉnh thoảng có ánh kim nhàn nhạt lóe qua, chỉ cần có bất kỳ một hành động bất thường nào thôi cũng sẽ bị lực thần chú công kích từ bốn phương tám hướng, chính là nguồn lực lượng này đã phong ấn pháp lực của tất cả những người lên núi.
Dưới đáy động, núi lửa phun trào tạo thành dòng chảy nham thạch, quả thật giống như biển lửa địa ngục vậy, dung nham đỏ rực vây đốt một khối nham thạch màu đen đang từ từ trôi nổi, từng đợt mùi gay mũi bốc lên. Khối nham thạch đó không biết vì sao không bị nóng chảy, mà đứng độc lập trong biển lửa, ở chính giữa của nó có một lỗ lõm nhân tạo vuông vức chừng hai thước, trong đó đặt một tảng đá màu đỏ sẫm to bằng bàn tay.
Hợp chân khí vào mắt, Hoa Tứ Hải nhìn thấy rất rõ, dòng chảy nham thạch cuồn cuộn này, sự nóng bức của ngọn núi này, bãi đất cháy trăm dặm không một cọng cỏ nào sống nổi này, tất cả đều bắt nguồn từ tảng đá to bằng bàn tay đó. Người của phái Thiên Môn chạy đến núi Tiêu Dao, có lẽ là vì nó.
Nhưng vì sao chứ? Tảng đá này ngoài sức nóng cùng cực ra thì không có tới một chút hơi bảo, cũng không thể điều khiển, lấy nó để làm gì?
“Đại ma đầu ngươi quả là cừ, ông trời của ta, nguy hiểm quá nguy hiểm quá! Mau kéo ta lên nào.” Đang suy nghĩ thì tiếng của một nữ nhân từ phía dưới truyền lên, đồng thời Tỏa Lân Long trong tay nặng xuống, hình như là cái vị ở dưới đó đang động đậy loạn xạ.
Trong nhất thời, Hoa Tứ Hải có một loại xúc động muốn buông Tỏa Lân Long ra, như,vậy thì lỗ tai được yên tĩnh rồi. Nhưng mà lại nghĩ, trên đời này mất đi một kẻ ngốc chuyên làm loạn khắp nơi này, chắc chắn sẽ rất vô vị, hơn nữa một đoạn pháp bảo của hắn còn bị nắm trong tay của nàng, cũng chỉ đành thôi.
“Đại ma đầu, cảm phiền ngươi nhanh một chút, vòng bảo hộ của ta sắp chảy rồi. Á, nóng chết ta rồi, ngươi mau lên.” Trùng Trùng tiếp tục kêu lên, muốn thử nắm Tỏa Lân Long nhích lên một chút, nhưng đáng tiếc là đã thất bại.
Hoa Tứ Hải khẽ cau mày, cũng cảm nhận được sức nóng trong động đá này càng ngày càng đáng sợ. Từ lúc bắt đầu đến giờ hắn chưa hề tạo vòng bảo hộ, chỉ bởi vì chân khí hộ thể của hắn đã dung nhập vào khắp cơ thể, nhưng ở lâu trong độmg này, pháp lực của hắn bị phong ấn đến ngày càng ít đi, kéo theo chân khí hộ thể cũng yếu đi. Còn không nghĩ cách thoát ra ngoài thì rất nhanh thôi hắn sẽ không khác gì các võ sư bình thường.
Từng tiếng kêu thét truyền vào tai, Hoa Tứ Hải biết chắc chắn nha đầu đó sắp không chịu nổi nữa rồi, ngay cả Tỏa Lân Long tâm ý tương thông với hắn cũng rung lên, như là đang kêu cứu. Đến nước này hắn cũng không do dự nữa, một tay dùng sức vẫy, phi thân đứng trên Băng Ma Đao đã cắm vào vách núi, đồng thời bức chân khí hộ thể ra, tạo thành một vòng bảo hộ quanh thân thể, tay còn lại thì giật mạnh, kéo Tỏa Lân Long lên.
Đương nhiên, còn treo theo một nữ nhân.
Vòng sáng cứu mạng của nàng đã sắp chảy rồi, tầng sáng vô cùng mỏng, ánh kim chảy từng giọt xuống như sáp nến, cánh tay, đôi chân, chiếc cổ và hai bàn tay lộ ra ngoài quần áo đều đỏ au, cả người đang trong một tư thế cong lại, tứ chi úp ra ngoài, trông như một con cua hấp chín.
“Mau đưa ta lên, đại ma đầu.” Nàng chỉ chỉ vòng bảo hộ của Hoa Tứ Hải. Cái vòng đó màu bạc, ở trong một mảng đỏ như lửa này, nó lại hiển lên vẻ mát mẻ.
Hoa Tứ Hải ngạc nhiên nhìn Trùng Trùng, không hiểu vì sao nàng lại có thể yêu cầu một cách thẳng thắn đầy lý lẽ như vậy. Đúng, pháp lực của hắn bị phong ấn, nhưng giết chết con sâu nhỏ là nàng thì vẫn dễ như trở tay. Nàng chết rồi thì còn có thể nắm chặt Tỏa Lân Long không buông sao? Nàng cũng biết gọi mình là đại ma đầu, nhưng vì sao trông nàng lại không sợ hắn?
“Trời ạ, nóng chết ta rồi.” Trùng Trùng liều mạng dùng luồng khí không biết đến từ đâu trong cơ thể mình duy trì cho vòng sáng không bị vỡ, “Ngươi mau đưa ta lên, không thì ta chết rồi, ngươi cũng không may mắn được đâu!” Cảm thấy vòng bảo hộ sắp chịu không nổi nữa rồi,Trùng Trùng không khỏi mắng to ra tiếng.
“Ma đầu chết tiệt, không phải là ta uy hiếp ngươi. Bây giờ nạn lớn ập đầu, cho dù là ta với ngươi có mối thù giết cha, mối hận cướp thê đi nữa thì cũng phải liên thủ đối mặt với tai họa của tự nhiên, giữ lại mạng sống trước rồi nói.” Trùng Trùng bị hơi nóng hun tới lửa ngập tim, nói chuyện cũng không khách sáo nữa.
Lúc mới rơi xuống, nàng vốn tưởng mình cùng Hoa Tứ Hải sẽ rơi vào biển mắc ma mà chết không còn xác, không ngờ Hoa Tứ Hải lại có thể cắm đao vào trong vách đá, giữ hai người lại. Tất nhiên là nàng biết mình phải ăn nhờ vào Tỏa Lân Long mới được kéo lên, nhưng trước mắt vẫn còn xa lắm mới thoát được khỏi nguy hiểm, không có sự giúp đỡ của Hoa Tứ Hải thì nàng chết chắc rồi.
“Bổn vương chưa bao giờ phải liên thủ cùng người khác.” Hoa Tứ Hải mặt không cảm xúc mà nhìn nàng, cứ như nàng là một tảng đá vậy.
Mà nói thì nói, quả thật nàng chỉ biết biến thành đá, lẽ nào là ý trời?
Trùng Trùng đang cân nhắc vấn đề sức người thắng trời thì nghe được một loạt tiếng răng rắc, vòng sáng cứu mạng của nàng không còn có thể duy trì nữa, nó nứt ra vô số đường, luồng hơi nóng bức như thanh đao lửa xẹt qua người nàng, đau đến nàng thét lên chảy cả nước mắt, lòng thầm nghĩ lần này chết chắc rồi. Nhưng chính vào lúc này, bỗng nàng cảm thấy có một cỗ năng lượng kéo mạnh nàng, luồng hơi nóng không thể hình dung kia lập tức bị ngăn lại.
Lần sau còn để cho nàng nghe thấy ai nói cua hấp đi, nhất định nàng sẽ khiến cho người đó thất bại thảm hại!
Giữ tâm trạng đồng cảm, nàng phẫn nộ mà suy nghĩ, chết cũng ôm lấy một cái vật thể có thật không buông. Rất mát, rất mềm, hình như toàn bộ hơi nóng trên người nàng đều bị đẩy hết ra, dính chặt thêm chút, để nàng mát mau một chút.
“Buông tay.” Giọng nói lạnh như băng truyền tới từ đỉnh đầu.
Buông tay cái gì cơ? Buông tay rơi xuống thì sao? Trùng Trùng mơ mơ màng màng nghĩ, không những không buông, mà còn dính chặt thêm, cho đến khi giọng nói đó lặp lại lần thứ hai, nghe có chút mất kiên nhẫn.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa đúng đối diện với một đôi mắt đen nhánh, vẻ ngoài thì yên bình không có sóng gió, nhưng lại giống như một cái đầm sâu tối đen nhất trên đời, muôn trùng sóng cả, che giấu vô số bí mật cùng những chuyện trong quá khứ. Chẳng qua chỉ là một đôi mắt mà thôi, nhưng phảng phất trong đó chứa đựng hết tất cả mọi cảm xúc.
“Buông tay.” Hoa Tứ Hải nói lần thứ ba.
Nhìn đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng kia của nữ tử trước mặt, cảm thấy chúng mang theo chút ít mị hoặc, chút ít mơ hồ, thần thái đó rất đặc biệt rất thích hợp với nàng, khiến cho nàng trông như có một loại quyến rũ rất tự nhiên, cực kỳ say lòng người. Chính vào lúc nàng sắp chết đến nơi, cuối cùng hắn vẫn ra tay kéo nàng vào vòng bảo hộ của mình. Chết một người với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một con số, còn nhỏ hơn so với con kiến con dế, nhưng không biết vì sao hắn không muốn trông thấy nha đầu này rơi xuống biển lửa trước mặt hắn.
“Ta tên Diêu Trùng Trùng.” Trùng Trùng bỗng chen vào một câu nhảm nhí.
“Ngươi đã sớm báo tên rồi, đệ tử thấp kém phái Thiên Môn.” Hoa Tứ Hải cau chặt mày, “Lẽ nào muốn ta đẩy ngươi vào biển lửa?”
Nghe thấy sinh mạng bị uy hiếp, còn bị giễu là đệ tử thấp kém, Trùng Trùng lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn mới phát hiện cả tứ chi mình đều đang quấn trên người Hoa Tứ Hải, như gấu túi ôm cây vậy.
Mặt nàng liền đỏ lên, nhưng bởi vì đã sớm bị hun đến đỏ au, cho nên cũng nhìn không ra, chỉ xấu hổ nói: “Đã có ai nói ngươi rất không có phong độ chưa? Ngươi tưởng ta thích ôm ngươi sao? Không thấy ta không có chỗ đặt chân à!” Băng Ma Đao là một thanh đao rộng lưỡi dài không tới hai thước, lúc này cắm vào vách đá hết một nửa, nơi có thể đặt chân chỉ chưa tới một thước, quả thật là không có chỗ cho Trùng Trùng đứng.
Hoa Tứ Hải triệt để lặng thinh, đây là lần đầu tiên trong đời hối hận chuyện mình đã làm. Vì sao lại đi cứu con sâu nhỏ này chứ? Hay là đẩy nàng xuống lại đi! Mà Trùng Trùng thì cứ quang minh chính đại quấn trên người hắn, một mưu kế không quá tế nhị xông lên đầu, trong bụng nàng cười gian mãi không thôi.