Thân là cô gái đến từ hiện đại, nàng không ngại, cũng không quan tâm những điều này, nhưng quả thật là chúng có ảnh hưởng và gây áp lực lên tình cảm của nàng, nàng phải cẩn thận.
Không được quang minh chính đại đi vào trấn gặp ý trung nhân của mình, nàng chỉ đành tạo ra một vụ tai nạn, điều kiện tiên quyết là không được tổn hại đến ai, chỉ lẫn vào đó mà không ai hay biết.
Thêm nữa, nếu nàng cứ vậy hùng hổ đi vào thì bên lục sư huynh cũng khó mà lừa gạt được.
Để lại ngựa ngoài đèo, hai người cũng mặc kệ dùng kiếm bay sẽ bị Ma đạo phát hiện, cứ bay đến một bên sườn núi phía xa trước, sau đó mới lên đỉnh núi để nhìn xuống.
“Lạ nhỉ!” Nhìn một lúc, hàng mày Ôn Đạo Ất càng nhíu càng chặt, “Sao trong trấn còn có Yêu khí bao quanh nữa?”
“Hả? Huynh không phải nói có Ma khí sao?”
Đừng chứ! Nếu lục sư phụ nhìn nhầm, vậy thì nàng đã uổng công bay cao như vậy, lại uổng phí biết bao tâm cơ rồi!
Nàng không hề quen biết ai trong Yêu đạo, gặp để làm gì chứ? Nếu không phải Hoa Tứ Hải ở bên dưới, vậy đương nhiên là nàng đi đưa thư trước rồi, không cần mạo hiểm nữa.
Ôn Đạo Ất dồn toàn bộ pháp lực vào thất khiếu, cố gắng dò xét hơi thở bên dưới, hồi lâu mới lầm bầm: “Lúc nãy chúng ta ở dưới đất bằng, nhìn không rõ tình huống, bây giờ ở trên cao nhìn xuống thì đã có thể cảm nhận được. Đây là một thôn trấn chết, không có chút nhân khí nào, có thể là bị bỏ hoang rất lâu rồi. Nhìn từ trên cao, Yêu khí rất mạnh, nhưng đã bị ép xuống và giấu đi, song có một luồng Ma khí càng mạnh hơn, nên đã ép tới Yêu khí phải hiện hình. Điều này chứng tỏ trong trấn có cao thủ của Yêu đạo và Ma đạo tụ hợp, quả nhiên là bọn chúng đang vạch bày âm mưu chuyện lớn! May mà nghe lời sư muội, không thì đã bỏ mất cơ hội thăm dò rồi!”
“Sao muội không nhìn thấy vậy?” Trùng Trùng có chút sốt ruột, híp đôi mắt có chút cận thị lại nhìn, chỉ nhìn thấy một đống nhà cửa lụp xụp không có khói lửa, một con đường chính xuyên qua mọi nơi trong chốn to bằng bàn tay này, ở trung tâm của con đường có một tòa nhà khá cao lớn và sạch sẽ.
“Sư muội, dùng tâm pháp nhập môn và thần khí bẩm sinh của muội.” Ôn Đạo Ất thấy Trùng Trùng nhìn đăm đăm dưới núi, có chút vất vả, bèn nhắc nhở.
Trùng Trùng trở thành kiếm tiên chỉ bởi hiểu lầm, khi gặp phải chuyện, nếu không nguy hại đến tính mạng, nàng luôn quen đường quen lối dùng tư tưởng và hành động thời hiện đại để giải quyết, lúc này được Ôn Đạo Ất nhắc nhở, nàng mới nhớ tốt xấu gì mình cũng tu luyện được một khoảng thời gian, tuy không quá lành nghề trong việc đánh nhau, nhưng bỏ chạy và rình mò vẫn có chút tiến bộ.
Hơn nữa lần trước qua sự chỉ dẫn của đại ma đầu kia, nàng đã dần dần có thể dẫn dắt luồng chân khí trong cơ thể mình rồi. Người quái lạ ấy cho nàng luồng chân khí này, cái gì cũng không nói, thật không biết là phúc hay là họa đây.
Nhưng bây giờ không có thời gian lo lắng đến nó, cứ dùng trước rồi nói sau.
Dồn chân khí vào hai mắt, nương theo ánh trăng sáng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ chút tình hình trong thôn trấn nhỏ tối đen.
Hai bên lối ra khỏi trấn đều có người trông giữ, nhưng hình như thủ vệ không phải người của Ma đạo.
Đôi mắt của những kẻ đó đều lóe sáng, nhìn từ xa giống từng chiếc đèn lóe ánh sáng xanh lục biếc, làm Trùng Trùng nhớ tới chương trình Thế Giới Động Vật đã từng xem qua, nghe nói mắt của dã thú trong đêm tối sẽ phát sáng như vậy.
Lẽ nào đúng là người của Yêu đạo? Chúng luôn ẩn cư ở Yêu giới, một nơi vừa gắn kết lại vừa ngăn cách với mười châu ba đảo, sao lại đột nhiên chạy ra đây?
Lục sư huynh nói, vốn là Yêu khí đang được che đậy, kết quả bị Ma khí mạnh mẽ ép cho hiện hình, có nghĩa là Ma khí vô cùng lớn mạnh.
Vậy thì, là chàng chứ?
Nếu không phải là chàng, vậy thì ai lại có thực lực dũng mãnh đến như vậy? Nhưng vì sao chàng ở đây mà người trông giữ lại thuộc Yêu đạo? Không phải là chàng mắc bẫy nào đó, bị bắt rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Trùng Trùng trở nên sợ hãi, chân khí phân tán, lập tức không còn nhìn thấy gì. Mà bởi do nóng lòng, nên nàng có làm sao cũng không dồn khí lại được nữa.
Nhưng nàng cũng nhìn rõ rồi, trừ hai bên của trấn có thủ vệ ra thì cả trấn đều vô cùng yên tĩnh, tòa nhà khá cao lớn trong trấn có ánh đèn mờ mờ ảo ảo.
“Vẫn là để huynh đi giúp sư muội.” Hoàn cảnh hiểm ác, Ôn Đạo Ất không yên tâm để Trùng Trùng mạo hiểm.
Trùng Trùng kiên quyết phản đối.
Đi gặp gỡ Hoa Tứ Hải, làm sao có thể để người khác đi thay nàng được. Hơn nữa tình huống hiện giờ đã thay đổi, không biết Ma đạo và Yêu đạo đang giở trò quái gì. Nhìn vẻ ngoài thì có khả năng đại ma đầu đó sẽ gặp nguy hiểm, nàng càng phải đích thân đi cứu hắn.
Hắn từng nói, nếu nàng cứu hắn ba lần, hắn sẽ tiết lộ thân thế của mình. Mà vào khoảnh khắc này, Trùng Trùng bỗng nhiên phát hiện so với sự an toàn của hắn thì nàng hoàn toàn không quan tâm đến thân thế gì đó, bí mật nội tâm gì đó của hắn nữa, chỉ cần hắn bình an là được rồi.
Nàng hoàn toàn không hy vọng có cơ hội cứu hắn lần thứ hai, thứ ba.
“Sư huynh, huynh gầy trơ xương như vậy, có đẩy được tảng đá to kia không?” Tranh nhau hồi lâu, Ôn Đạo Ất vẫn nghe theo Trùng Trùng, mà Trùng Trùng cũng nghĩ ra được một cách không được xem là mưu kế cho lắm.
Sườn núi này hơi dốc, cũng không có cây cỏ, mà lại có rất nhiều đá, có thể thấy sinh thái nơi này không quá tốt, cũng có thể là về sau mới biến thành như vậy, cho nên thôn trấn dưới chân núi mới không có ai sinh sống, mà lại tan hoang đến mức như bây giờ, quả thật là hệt như mộ phần bị bỏ hoang.
Nhưng nếu trong trấn đã không có người, vậy thì đá lăn của nàng cũng không có quá nhiều kiêng kị.
Nàng muốn nhờ lục sư huynh dùng pháp lực đẩy những tảng đá này xuống dưới, sau đó nàng lẫn vào trong đó, lăn theo xuống dưới. Nếu khéo sử dụng lực, những tảng đá này có thể đáp xuống cửa tòa nhà to lớn đó, tám chín phần là Hoa Tứ Hải ở trong ấy.
Chẳng phải là nàng biết biến thành đá hay sao!
“Sư muội, huynh dùng pháp thuật đẩy, muội không cần lo cho sức lực của huynh.” Một người vững chải như Ôn Đạo Ất, lúc này cũng không khỏi căng thẳng, bởi vì người phải xông pha trận địa không phải bản thân y, mà là thất sư muội với pháp thuật lơ mơ đó.
“Nhưng mà, muội biến thành đá lăn xuống, e là ―― sẽ bị thương mất.” Y đánh giá Trùng Trùng từ trên xuống dưới, gương mặt nàng đầy vẻ khỏe khoắn hoạt bát và kiên quyết cùng lòng tin, nhưng chắc chắn một chốc lát thôi sẽ biến thành vẻ đáng thương kêu khóc hãi hùng cho xem.
Sẽ bị thương?
Trùng Trùng giật mình, nàng hoàn toàn không nghĩ đến điểm này. Nhưng cân nhắc giữa tính mạng của tình lang và mình xem bên nào nặng bên nào nhẹ, tuy nàng rất sợ đau, sợ chảy máu, sợ bẩn, sợ tất cả những gì mà các cô gái thành phố yểu điệu sợ, nhưng nàng vẫn cắn răng, quyết liều!
Một bên là tình yêu, một bên là tính mạng, từ bỏ -- nhưng đó cũng không được xem là từ bỏ -- là dùng tính mạng đi chịu chút uy hiếp, nhưng đổi lại được tình yêu, cũng đáng. Hơn nữa, nàng rất lớn mạng, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tính ra cũng không phải là nàng bị thiệt, nếu nàng chật vật liều mình cứu đại ma đầu đó, kiêm bị thương chút đỉnh, nói không chừng hắn sẽ cảm động, trực tiếp lấy thân báo đáp chăng.
Đây gọi là: Quân liều lôi Ma Vương về nhà[1]! Oh yeah, cược một phen đi!
[1] Quân liều lôi Ma Vương về nhà: vốn câu gốc là “Quân liều lôi vua xuống khỏi ngựa (舍得一身剐,敢把皇帝拉下马), được Phượng Thư trong Hồng Lâu Mộng nói, ý chỉ việc có khó đến đâu, liều chết cũng phải làm cho bằng được. Về sau câu tục ngữ này được dùng để chỉ việc không tiếc hy sinh thân mình để đấu tranh với thế lực ác.
“Huynh nghĩ ra cách rồi.” Ở bên này, Trùng Trùng không ngừng chuẩn bị tâm lý bằng những cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, ở bên kia Ôn Đạo Ất chậm rãi nói ra cách giải quyết, làm Trùng Trùng thật muốn đá y một phát.
Có cách sao không nói sớm? Làm nàng vừa chảy mồ hôi lạnh vừa dùng trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình diễn tập sự đau khổ mà mình phải chịu khi lăn trên bàn chông lúc lên kinh cáo trạng[2].
[2] Lăn bàn chông: là một cơ hội chống án (kháng án) cho những người có oan khuất cực lớn, nhưng phải lõa thể lăn qua bàn chông, hậu quả sẽ là da rách thịt bong, đau đớn khôn cùng. Vậy nên không phải là người có oan khuất cực lớn thì sẽ không có can đảm và quyết tâm để làm việc này, cho nên chỉ cần lăn qua bàn chông, quan phủ sẽ chấp nhận xét lại án. Kỳ án xét oan nổi tiếng thời Thanh là Dương Nãi Võ và Tiểu Bạch Thái (tên gọi khác: Kỳ án Triết Giang), chính là chị của Dương Nãi Võ phải lăn qua bàn chông để cáo trạng rồi mới được quan phủ tiếp án, cuối cùng được Từ Hi thái hậu đích thân xét xử mới được phán lại án. Ở Thượng Hải, “lăn bàn chông” được dùng để chỉ việc chịu nỗi khổ đau rất lớn.
“Huynh dùng pháp thuật biến một tảng đá ra, muội giấu thân vào trong ấy, sau đó dùng chân khí màu vàng kim bảo vệ mình, như vậy thì khi lăn xuống tuy vẫn sẽ chóng mặt, nhưng ít nhất không bị tổn thương đến da thịt.” Ôn Đạo Ất nói chậm rãi, vẻ mặt có chút tự trách, “Nhưng pháp lực của vi huynh thấp, thời gian biến ra tảng đá không được dài, vừa xuống tới chân núi, muội phải lập tức tự biến hình, nhất định phải nắm bắt thời gian cho tốt, nếu không thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Trùng Trùng gật đầu liên tục, chóng mặt thì chóng mặt đi, còn tốt hơn là cả người bị trầy xước, thậm chí là bị đá vụn đâm tới nội thương. Mà nói cũng phải, ở hiện đại nàng thích chơi nhất là các trò chơi giống như xe điện đụng, cuộc phiêu lưu của chú chuột[3] vân vân, chắc là sẽ thích ứng được với chóng mặt.
[3] Cuộc phiêu lưu của chú chuột: Có đường ray giống Tàu Lượn Siêu Tốc, nhưng không có quá dốc hoặc lộn vòng, cũng không có nhiều toa, chủ yếu là đường ray khá bằng phẳng hoặc hơi nghiêng, nhưng rất ngoằng nghoèo, tạo cảm giác chóng mặt nhiều hơn là cảm giác mạnh, và chỉ có một toa mang hình dáng chú chuột. (xem hình cuối bài)
“Còn nữa, đá lăn xuống núi, các cao thủ Yêu đạo và Ma đạo ở phía dưới chắc chắn sẽ chú ý thấy, họ sẽ tạo kết giới để ngăn đá lăn vào trong trấn, nói không chừng sẽ còn ra tay hủy đá, nên hành động này của sư muội rất nguy hiểm. Muội phải lăn nhanh, xông đến trước nhất, đợi những thủ vệ kia phát hiện thì muội đã lăn vào trong trấn rồi, như vậy thì họ sẽ không phí sức chú ý tới muội nữa.”
Hả, điểm này nàng cũng không nghĩ tới, nhưng mặc kệ đi, nếu đại ma đầu đúng thật là gặp nguy hiểm, vậy cho dù có phải nghĩ ra âm mưu kế sách gì, phải trả giá như thế nào thì nàng cũng phải vào trấn cho bằng được.
Hai sư huynh muội lại bàn bạc cách tiếp ứng, quyết định khi đá vừa lăn tới nơi, Ôn Đạo Ất sẽ rời khỏi đỉnh núi, phòng ngừa người của Yêu đạo và Ma đạo lên kiểm tra, xong rồi thì hành động đá lăn chính thức bắt đầu.