Dịch: Bùm Bùm
Tây Bối có cốt cách của các quý công tử, đi đến đâu cũng có tùy tùng vây trước sau, việc vặt chưa từng tiếp tay, cơm ăn áo mặc ngủ nghỉ đi lại đều phải là đồ tốt, cho nên tuy Phượng Hoàng thấy lo lắng nhưng sau khi vào trấn rồi vẫn giúp đỡ Mã Tiểu Giáp sắp xếp đâu vào đấy cho mọi người, còn đặc biệt dành riêng căn phòng thượng hạng yên tĩnh sạch sẽ tại tầng lầu duy nhất trong hậu viện cho Tây Bối, sau đó bản thân mới có thời gian tắm rửa dùng bữa tối.
Đêm xuống, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, lồng ngực thấy trống trải, trong đầu nhớ lại trăm ngàn cảnh tượng tiếp xúc với Ma Vương, lại có vô số hình ảnh ảo tưởng hiện ra, đều là những ước ao sâu trong nội tâm nàng, cũng có những cảnh tượng đáng sợ lúc Vương ở bên cạnh những nữ nhân khác.
Nàng phát hiện mình có thể chấp nhận được việc Vương sở hữu thân thể của rất nhiều nữ nhân, nhưng lại không cho phép trong tim Vương có tên của một nữ nhân khác, đặc biệt là Diêu Trùng Trùng ấy.
Càng nghĩ càng thấy buồn bực nên nàng dứt khoát ngồi dậy, nhân lúc không có ai mà nhảy lên nóc nhà hứng gió đêm.
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi xuống con đường nhỏ trước cửa quán trọ, bóng đêm yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, chỉ có tiếng kêu của côn trùng về đêm, đây ắt hẳn là buổi đêm tốt đẹp nhất, nhưng nàng lại cảm thấy hoang mang khó hiểu, hình như có gì đó đang ngày càng đến gần nàng.
Mà ngay vào lúc này, nàng bỗng sinh lòng cảnh giác, vì nàng nhìn thấy ở đầu đường có một nam nhân đang từ từ đi về phía này.
Nam nhân này có thân hình cao gầy, vóc dáng phong lưu, dáng vẻ như một công tử tài năng xuất chúng, nhưng một người như vậy mà đi lại một mình giữa đêm khuya đã rất kỳ cục rồi, vậy mà khi bước chân của y dẫm xuống nền đá xanh của thị trấn còn vang lên tiếng “lộc cộc” nữa, có hơi giống một con ngựa!
Nhưng dáng đi của hắn rõ ràng lại nhẹ giống như dẫm lên lông vậy mà.
“Đứng lại, ngươi là ai?” Phượng Hoàng đứng dậy, từ trên cao chỉ xuống.
Hiện giờ là thời kỳ bất thường, nàng phải cảnh giác, việc hợp tác với Yêu đạo đã không thành, Quỷ đạo đang rục rịch, thân là nữ quân sư của Ma đạo, nàng càng phải cẩn thận hơn.
Tay áo của người đó bị gió đêm thổi phật lên rồi nở bung ra từng lớp tựa như cánh hoa, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại có một luồng yêu khí xâm nhập vào mũi nàng.
Phượng Hoàng cau mày lại, không hiểu người của Yêu đạo đến đây để làm gì.
Người này quấy phá như vậy, hình như là cố tình đến tìm nàng, nhưng vì sao bước chân của yêu quái này lớn như vậy mà không một ai phát hiện ra y?
Trước tiên đừng nói đến việc pháp lực của Tây Bối cao đến đâu, không gì giấu được hắn, chỉ riêng tính cảnh giác của Ám Xử cũng đã rất mạnh rồi.
Xem ra chắc chắn đối phương đã nhân lúc nàng mất hồn khi nãy mà thi triển yêu chướng, nhốt nàng vào trong rồi, cho nên những người khác không phát hiện ra. Nhưng trông người này hình như không có ác ý, lẽ nào y có bí mật gì muốn nói ư?
Vả lại, yêu chướng chỉ ngăn cản nàng liên hệ với những người khác chứ không thể nhốt nàng lại được.
“Phượng Hoàng cô nương, tại hạ có một chuyện muốn hỏi.” Yêu nam kia ngẩng đầu lên để lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ, bị che đi một nửa dưới mái tóc đen là đôi mắt như nước thu lồng khói biếc, một nam nhân ấy mà lại đẹp hơn cả nàng.
Tiếc rằng, y chỉ có một tay.
“Ngươi biết tên của ta? Muốn hỏi gì?” Phượng Hoàng nói lớn tiếng, định hành động tùy theo thời cơ nên vươn tay chạm vào vũ khí ở eo mình. Có yêu chướng cũng không cần phải lo, tuy pháp lực của nàng không sánh được với mấy người có máu mặt khác trong Ma đạo, nhưng tự vệ hoặc là cảnh báo thì nàng vẫn có thể làm được.
“Tên của nữ quân sư Ma đạo có ai lại không biết?” Yêu nam cười, “Thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như hoa, nhưng tiếc rằng một giai nhân tuyệt thế như vậy lại không lọt được vào mắt của Ma Vương điện hạ, lại để một nha đầu đanh đá dung tục cướp mất, chiếm lấy trái tim của Ma Vương điện hạ, thật đáng tiếc.”
“Ý của ngươi là gì?” Trong lòng Phượng Hoàng “bựt” một tiếng, như có một sơi dây đàn bị đứt vậy, sự hoảng hốt không tên lan ra tận mỗi một lỗ chân lông trên người.
“Chính là ý trong lòng cô đấy thôi.” Y bật cười, vừa như là thương hại, lại như là nhạo báng, “Hiện giờ Ma Vương điện hạ đang tình chàng ý thiếp với nha đầu ti tiện đó đấy, lẽ nào cô không muốn biết hay sao?”
“Nói xằng nói bậy! Vương là ai mà để cho người như ngươi thêu dệt bậy bạ?”
Phượng Hoàng nổi giận, khẽ nhảy lên rồi đáp xuống đất, soạt một tiếng rút nhuyễn kiếm trong eo ra, trực tiếp nhắm vào cổ họng của nam yêu nọ, “Vương có chuyện lớn phải làm, ngươi có bêu xấu thì cũng phải tìm một lý do tốt một chút.” Bản năng của nàng từ chối tin tưởng những lời nam yêu này vừa nói.
Gã nam yêu đó không tránh cũng không né, chỉ nở nụ cười rất đẹp, “Đúng vậy, Ma Vương điện hạ có chuyện lớn phải làm, theo lý thì nên trở về tổng đàn Ma đạo mới phải, cớ sao lại bỗng dưng mất tích thế này? Mặc kệ Phượng Hoàng tỷ tỷ có tin hay không, nhưng ta biết hiện giờ Ma Vương điện hạ đang ở đâu.”
“Ở đâu?”
“Trấn Thù Du.”
“Nực cười, Vương đi rồi lại quay về ư?”
“Phượng Hoàng tỷ tỷ, chắc là tỷ cũng biết lúc ấy có xảy ra nạn đá lăn, và có một tảng đá đã lăn vào trong trấn chứ nhỉ. Không giấu tỷ làm chi, tảng đá đó chính là thất đệ tử Diêu Trùng Trùng của Bạch Trầm Hương phái Thiên Môn!”
Phượng Hoàng kinh ngạc hít vào một hơi, đủ các hành vi đáng nghi của Ma Vương và Tây Bối bây giờ đã được giải đáp.
Nghĩ kỹ lại, lúc ấy bản thân mình cũng cảm thấy lạ, nhưng trong một phút khó lòng làm rõ, bây giờ bỗng nhớ lại tảng đá đó có vài cọng cỏ màu đỏ, lại liên tưởng đến màu tóc quái lạ của nha đầu ti tiện đó thì cái gì cũng đã rõ ràng rồi.
Thảo nào Vương bỗng trở nên mất kiên nhẫn, muốn rời khỏi trấn Thù Du, thậm chí nói chuyện với Long lão đại cũng không còn khách sáo nữa; thảo nào vừa tới trấn Thanh La thì ngài lại lập tức đi khỏi; thảo nào Tây Bối lại giấu giấu diếm diếm khi nói chuyện; thảo nào trong lòng nàng lại cảm thấy một nỗi bất an rất mãnh liệt.
“Ả là người do Tiên đạo cử tới phá hoại hai đạo Ma, Yêu chúng ta hợp tác phải không?” Nàng cố gắng bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Yêu Vương Long lão đại của bọn ta cũng nghi ngờ như vậy, cho nên sau khi Ma Vương điện hạ đi khỏi, ngài ấy đã dùng Tinh Nguyệt trận của riêng Yêu đạo để nhốt nha đầu ti tiện đó lại, nhưng còn chưa kịp bắt lấy ả xét hỏi thì Ma Vương điện hạ đã không màng sống chết mà xông vào trong trận rồi.”
Gã nam yêu nọ nói rất thoải mái tao nhã, phảng phất đang kể chuyện cho người khác nghe vậy, nhưng y cố ý nhấn mạnh bốn chữ “không màng sống chết”, như là bốn chiếc đinh đóng chặt vào mảnh đất tuyệt vọng trong tim Phượng Hoàng.
“Thì ra Long lão đại không có lòng tốt, đã sớm muốn bức hiếp Vương đi vào khuôn khổ, đã thế còn đặt sẵn bẫy.” Mặt Phượng Hoàng trắng bệch, máu toàn thân như tập trung lại ép ngay tim nàng, khiến nàng hít thở không thông nữa.
Nhưng nàng không thể để lộ vẻ mặt bất lực trước mặt gã yêu quái này để y bắt được nhược điểm, vậy nên chỉ đành chỉ ra mưu mô dụng ý của Yêu đạo, mượn cớ để chiếm thế thượng phong trong lần đối đáp này.
Có lẽ bọn chúng muốn quấy rối sự đoàn kết trong nội bộ của Ma đạo; có lẽ bọn chúng nói ra chuyện Vương và nha đầu ti tiện đó cũng là cố ý muốn ly gián chăng?
Sở dĩ nàng được gọi là nữ quân sư, không phải vì nàng đa mưu túc trí, mà là bởi nàng quản lý Tu La Vi Mang rất nề nếp ngay ngắn, càng bởi nàng am hiểu đủ loại trận pháp, cho nên gã nam yêu này vừa nói thì nàng đã lập tức ý thức được tất cả những chuyện không ổn trước đây.
Nhưng Tinh Nguyệt trận là loại tiềm ẩn, trước khi nó được khởi động thì pháp lực của nàng hoàn toàn không đủ để phát hiện ra, nên mới để xảy ra sai sót.
Bây giờ gã nam yêu này nói Vương và nha đầu ti tiện đó đang ở trong trận, rốt cuộc là thật hay giả đây?
Nếu như là thật, vậy thì nàng phải đi cứu Vương, hay là phải gián tiếp giết chết tình địch của nàng đây? Với bản lĩnh của Ma Vương thì Tinh Nguyệt trận gì đó không đáng để lo, nhưng nếu thật sự đến ranh giới giữa sống và chết, liệu Vương có nỡ vứt bỏ nha đầu ti tiện đó không?
Vương có chuyện lớn cần làm, việc có chút thiện cảm với nha đầu ti tiện đó e là cũng chỉ trong một phút mà thôi, đến lúc quyết định sống chết rồi thì chắc sẽ lo cho bản thân mình trước nhỉ?
Như vậy thì, có lẽ nàng cũng nên giúp Yêu đạo một tay, làm trận pháp đó càng thêm nguy hiểm, khiến cho Diêu Trùng Trùng đó chết đến hồn phách cũng không còn.
Vương sẽ làm sao? Loại nữ nhân vô dụng đó, có lẽ Vương cũng chỉ là tò mò mà thôi, chắc chắn ngài sẽ cho qua.
Đây không phải là phản bội Ma đạo, nàng cũng vì muốn tốt cho Vương, ngài là người làm chuyện lớn, phải hủy thiên diệt địa, lật đổ Càn Khôn, sao có thể lãng phí chỉ vì một nữ nhân thấp hèn được?
“Hai phái tranh nhau, Ma Vương lớn mạnh, Yêu đạo ta cũng chỉ là phòng bị sẵn mà thôi, không hề hai lòng. Lúc Ma Vương điện hạ và các đạo huynh ở trong trấn, chẳng phải là Long lão đại của ta không hề khởi động trận pháp hay sao?” Gã nam yêu nói, “Bây giờ nói nhiều vô ích, chỉ muốn hỏi Phượng Hoàng tỷ tỷ có muốn xem tình hình của Ma Vương điện hạ và nha đầu ti tiện đó ở trong trận hay không?”
“Vì sao phải cho ta xem?” Phượng Hoàng ngờ vực cau mày lại, “Vương không ở đây, chuyện trong Ma đạo đều do Tây Bối đại nhân giải quyết.”
Gã nam yêu bật cười ha ha, “Long lão đại của bọn ta là nữ nhân, tất nhiên là sẽ thấy thân mật hơn khi nói chuyện với nữ nhân rồi, huống chi Phượng Hoàng quân sư có tình ý với Ma Vương, sao lão đại bọn ta lại không biết được chứ, chẳng qua chỉ là muốn tặng một ân tình cho tỷ tỷ để tiện cho việc hợp tác sau này, nếu có điểm này đắc tội Ma Vương điện hạ, cũng có người có thể nói giúp một tiếng mà thôi. Vả lại Ma, Yêu vốn là một nhà, lão đại bọn ta cũng không muốn nhìn thấy Ma Vương nhầm đường lạc lối, dính líu với Tiên đạo. Song nếu Phượng Hoàng quân sư kiên quyết muốn nói rõ với Tây Bối đại nhân, vậy thì ta đành giải trừ yêu chướng, tìm Tây Bối đại nhân bẩm báo thôi.”
“Chờ đã.” Thấy gã nam yêu đó muốn giải yêu chướng, lòng nghi ngờ của Phượng Hoàng cuối cùng đã chiến thắng sự phòng bị Yêu đạo, “Cho ta xem trước.”
“Xin Phượng Hoàng tỷ tỷ thu kiếm lại.”
“Ngươi là ai? Khai báo danh tính đi.”
“Để tỷ tỷ chê cười rồi, ta là một kẻ vô danh tiểu tốt trong Yêu đạo, ta tên là Khổng Tước.”