“Lão Hắc, sao đệ vẫn còn chưa hiểu?” Bạch Trầm Hương cau chặt mày, “Hủy bỏ mức phạt cho nó dễ như vậy thì nha đầu này sẽ ra sao? E là nó sẽ đắc ý dào dạt, càng ngày càng vô tích sự mà gây chuyện hơn, lẽ nào phải đợi đến lúc nó đâm thủng trời sao? Thêm nữa, miễn phạt nó thì nó sẽ muốn quay về núi Vân Mộng, Ngưu sư huynh và Vương Bình chưa nguôi cơn giận, chắc chắn sẽ cố ý làm khó nó. Nó bị ngầm thua thiệt, đệ không đau lòng sao? Nếu như nó không bị thiệt, e là sẽ gây chuyện càng lớn hơn nữa. Thế nên, tạm thời vẫn để nó ở bên ngoài đi.” Ha đại thúc nghĩ cũng đúng, cảm thấy vẫn là chưởng môn suy nghĩ chu đáo. Nha đầu này là người sẽ không chịu thiệt, cho về lại núi, ở dưới tình huống này, không quấy cho to mới lạ. Nhưng vừa nghĩ tới một mình Trùng Trùng ở bên ngoài, tình hình gần đây lại không quá bình yên, quả thật là không yên tâm được.
Bạch Trầm Hương nhận ra tấm lòng của sư đệ, vội nói: “Huynh sẽ cử đệ tử bát kiếm trông chừng nó, để tránh cho bảy đứa nhỏ ngoan hiền đó không bị nó làm hư, huynh sẽ luân phiên cử chúng nó đi. Tiểu Ất chỉ mới đi một chuyến với nó thôi, bây giờ nói dối cả mắt cũng không chớp nữa rồi. Hừ, liệt đồ này!”
Bạch Trầm Hương nhớ lại biểu cảm lúc nãy của nhị đệ tử của mình, rõ ràng là che giấu chuyện Mã Nghị kiếm được tiền mà không bẩm báo, vậy mà lại nói là quên, lúc nói ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, có thể thấy là Mã Nghị đã làm hư một đệ tử thuần khiết rồi.
Nha đầu này, sao có thể dễ dàng đến gần người khác, dễ dàng ảnh hưởng đến người khác như vậy? Đây cũng là một loại pháp thuật sao?
Ha đại thúc ở cạnh bên lại nghĩ tới dáng vẻ Trùng Trùng quỷ kế đa đoan, không khỏi mỉm cười, trong lòng lại hiện lên một bóng hình xinh đẹp nhàn nhạt khác.
“Đệ cũng đừng tưởng huynh cho nó ở bên ngoài chỉ để thanh vắng, nó còn phải kiếm được nhiều tiền hơn, đề phòng Bắc Sơn Vương lại đề ra danh mục gì nữa.” Bạch Trầm Hương lại nói, lần này bị Mã Hữu Hỉ ép mà lần đầu tiên biết được ích lợi của tiền.
Nếu thật sự ngoại lệ được thì thôi, vậy mà cố tình ba đạo Nhân, Tiên, Ma lại sống hỗn loạn ở mười châu ba đảo. Mặc cho ông ta tận lực tách khỏi thế tục, nhưng vẫn không thoát ly khỏi nhân gian.
Ông ta đè nén xuống nỗi ngờ vực trong lòng dành cho Vương của Nhân đạo, tiếp tục nói: “Để nó đi làm ba việc đó cũng là thật. Nha đầu này không chịu tu luyện cho đàng hoàng, luôn luôn ở vào lúc thoát thân mới bộc lộ được năng lực, cho nên dứt khoát để nó lấy hành động thay tu luyện, tiện thể cho nó nhìn ngắm mười châu ba đảo, đừng cứ mãi trẻ người non dạ, không biết chữ sầu viết làm sao.”
“Cô bé được chứ?” Ha đại thúc vẫn không quá yên tâm.
Bạch Trầm Hương cười lạnh, nhưng nhìn sao cũng thấy giống đang tức, “Được chứ? Hừ, đệ cứ chờ xem đi, đến thời khắc chạy thoát mạng, người của phái Thiên Môn cộng lại cũng không được bằng nó. Đúng rồi, đệ biết nó đi đâu không? Trong vòng một tháng phải tìm được nó.”
“Tụ Quật châu.” Ha đại thúc thành thật trả lời.
“Không phải là nó thật sự có gian tình với Hoa Tứ Hải, chạy đi tìm ma đầu đó rồi chứ?” Bạch Trầm Hương giật mình, cảm thấy lòng như bị gì đó hâm nóng lên.
Tình yêu Tiên Ma có kết cục thế nào, ông ta biết rất rõ, lẽ nào lão Hắc không biết sao?
Mã Nghị là một trong đệ tử bát kiếm, kiếm trong tay là Khước Tà Kiếm chuyên chém yêu trừ ma, càng là không được có chút dính dáng gì đến hai đạo Yêu, Ma.
Suy nghĩ của nha đầu này hoạt bát nhanh nhẹn, gần như là không biết chút chủ nghĩa giáo phái nào. Hơn nữa khách quan mà nhìn, hình như là nó có quan hệ không tầm thường với Hoa Tứ Hải, vậy làm sao đây?
Ha đại thúc xua hai tay, “Cô bé không phải là đi tìm Hoa Tứ Hải.”
Ông ấy không biết vì sao mình muốn che dấu cho Mã Nghị, “Cô bé chỉ cảm thấy huynh sẽ không đến đó tìm thôi. Sư huynh yên tâm, thảm kịch của năm ấy, dù thế nào đi nữa thì đệ cũng sẽ không để nó xảy ra lần nữa đâu.”
Trước nay Bạch Trầm Hương luôn tin tưởng Ha đại thúc, thế nên khẽ gật đầu, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn có chút bất an, nên nói: “Được, nếu nó đã ở Tụ Quật châu, ngày mai huynh sẽ đích thân đi bắt nó, xem xem nó chạy thế nào!”
Bạch Trầm Hương ở bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia Trùng Trùng vẫn khí thế ngất trời tiến hành kế lớn lập nghiệp của mình, không hề biết rằng tiền của nàng đã sớm bị người ta dòm ngó tới.
Mà Hoa Tứ Hải đã tới Lưu châu, đang ngồi một mình trên vách núi dốc cao, nhìn xuống thung lũng sâu không thấy đáy.
Màn đêm như một dải lụa màu xanh đậm không có tận cùng, trải rộng bao la, từng mảng lớn cứ đâm vào mắt người khác. Ánh trăng sáng trưng làm lu mờ đi ánh sao trên cao, nhưng lại rộng lượng mà chiếu tỏa lên thân thể nam nhân cô độc này, khiến người hắn như tản ra vầng sáng màu bạc nhàn nhạt vậy.
Hắn ngồi im bất động như đá, xem nhẹ đi từng chấm lửa sáng trên sườn núi phía sau lưng.
Đó là những giáo chúng Ma đạo theo hắn tới đây, đang dựng trại theo sự sắp xếp của Mã Tiểu Giáp, cả quân doanh được bày trận hợp lý, ra vào có mức độ. Người khác nhìn thì thấy người của Ma đạo là những kẻ thích tranh đấu tàn nhẫn, không phục quản giáo, nhưng Ma quân dưới trướng hắn lại còn có quân kỷ nghiêm minh hơn cả Thiết quân của Bắc Sơn Vương.
Hắn hơi cúi đầu xuống, những đỉnh núi sắc nhọn chập chùng như những thanh đao đột ngột vươn ra, cắt bầu trời đêm ra thành vô số mảnh.
Chỉ là góc độ hơi chút khác đi thôi thì cảnh đêm yên tĩnh hoàn toàn thay đổi, ngay cả ánh trăng cũng lạnh đi, hờ hững chiếu sáng thung lũng sâu thẳm dưới chân hắn, trước mắt không còn sắc xuân kiều diễm nữa, ngược lại tràn đầy hơi thở hung ác.
Ma đạo tổng công có ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, chiếm cứ hai mảnh đất bần hàn xơ xác ở Tụ Quật châu và Lưu châu.
Nhưng từ lúc hắn thống nhất ba mươi sáu Thiên Cương thì người đời chỉ biết có Tụ Quật châu mà không biết Lưu châu.
Những ngày đầu thống nhất Ma đạo, hắn chỉ thu phục ba mươi sáu Thiên Cương, bởi vì hắn khinh thường tác phong làm việc và võ lực yếu ớt của bảy mươi hai Địa Sát, nhưng lúc tháp Thông Thiên không được dựng thành, hắn quyết định đi một con đường gian nan hiểm hóc khác, tất cả mọi trợ giúp về sức lực hắn đều cần, cho dù là thấp kém cũng làm được đá gác chân.
Lưu châu nhiều núi, dễ thủ khó công, nếu người thông thuộc địa hình mà trốn trong những ngọn núi non trùng điệp, thì người ngoài khó mà tìm thấy.
Hắn không muốn giết người của đạo mình, cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên vừa đặt chân đến nơi này đã phát Ma Vương lệnh, cho bảy mươi hai Địa Sát hai con đường.
Một, từ bỏ phái đang theo, nhập nhất tông Ma đạo.
Hai, chết!
Trước khi làm Ma Vương, hắn chỉ là một người tu ma tự do bình thường bên ngoài các môn phái của Ma đạo, không có chút uy tín và danh vọng, cho nên phải từng đao từng kiếm một đánh thắng giành thiên hạ của mình về.
Đã từng, huyết chiến mười mấy ngày, không ngủ không nghỉ, giết tới cả bầu trời và đất đai đều nhiễm màu máu; Đã từng, một mình xuống Cửu U, đấu tranh với sự sống và cái chết, tiêu diệt quân phản loạn; Đã từng, dùng võ lực để chúng nhân phục tùng, dồn ép những kẻ hung hãn cậy mạnh không ngẩng đầu lên nổi.
Mà hiện tại, không cần nữa.
Tên của hắn chính là vũ khí khiến lòng người kinh hoàng nhất, làm trái ý hắn có nghĩa là chết không còn hồn phách, ngay cả cơ hội vào Quỷ đạo tu hành cũng không có, càng đáng sợ hơn Minh Vương (Vương của Quỷ đạo).
Thế nên Ma Vương vừa phát ra, bảy mươi hai Địa Sát đã đầu hàng hết năm mươi mốt, còn lại hai mươi mốt phái ngu xuẩn, bị thủ hạ của hắn dồn ép vào vùng núi non hoang dã gần như là trùng điệp vô tận này.
Tưởng rằng lợi dụng sự thông nhau của mạch núi ngầm là có thể trốn thoát sao?
Trò cười, chuyện mà Hoa Tứ Hải hắn muốn làm, không có chuyện nào làm không được!
Những người này thật là làm tổn hại mặt mũi của Ma đạo, nếu đã không đầu hàng thì chẳng thà tử trận, như vậy ít nhất hắn cũng xem trọng bọn chúng được chút ít, vậy mà lại giống chuột trốn bên trong hang lủi qua lủi lại.
Lần này hắn mang theo rất ít người, không có điều động Ma quân, một là không muốn rút dây động rừng, hai là ở vào vùng nhiều núi, ưu thế về người đông cũng không thể hiện được gì.
Nhưng hắn đã phát mật lệnh cho Phượng Hoàng, chỉ cần nàng vừa tới đây, toàn bộ đám Ma đạo đã mất đi liêm khiết lại ngu xuẩn này sẽ hoàn toàn không còn chỗ trốn.
Bây giờ hắn chỉ cần đứng trên đỉnh cao của mảnh đất không còn chút Ma khí này thì người phía dưới thung lũng sẽ không dám động đậy dù chỉ một bước.
Hú ――
Con sói hoang ở vách núi đối diện hướng về mặt trăng tru lên, kể lể những chuyện thê lương bằng ngôn ngữ mà ai cũng không hiểu, nhưng rất nhanh nó đã cảm nhận được Ma khí ngất trời trên người Hoa Tứ Hải, vì thế nên đã bỏ lại mặt trăng, chạy đến không còn tung tích.
Hoa Tứ Hải từ từ ngã ngược người về sau, nửa dựa nửa nằm trên vách đá, mặc cho gió đen thổi tung mái tóc dài được buộc lại của hắn, trông thì nhàn nhã, nhưng trong lòng lại thấy có gì đó đang dịch chuyển.
Trước khi chiến đấu, hắn luôn luôn bình tĩnh khác thường, tâm như hồ nước không gợn sóng. Nhưng lần này, chỉ cần hắn hơi thả lỏng chút thôi, trong lòng sẽ hiện ra một bóng dáng.
Hắn đã rất cố gắng để loại bỏ đi cảm xúc không cần thiết này rồi, nhưng đệ tử cấp thấp phái Thiên Môn này như một ngọn cỏ dại nho nhỏ, mặc cho hắn nhổ, đốt, đạp thế nào, nó vẫn cứ ngoan cường sinh trưởng trong tim hắn, làm hắn ngưa ngứa, làm hắnbỗng chốc chán ghét mục tiêu đã tồn tại từ khi hắn có trí nhớ này, sứ mạng bắt buộc phải hoàn thành này, muốn quay về những ngày tháng lười biếng bình yên song hơi chút buồn cười của khi xưa.
“Chết tiệt!”
Hắn thấp giọng mắng một câu, nhưng cảm nhận thấy lồng ngực rung một cái, một giọng nói ngọt ngào, quen thuộc, xấu xa vẫn luôn khiến hắn muốn mỉm cười truyền tới: “Gọi đại ma đầu, gọi đại ma đầu, kể cho chàng nghe một chuyện rất vui này. Ổ mòng biển[*].”
[*] Ổ mòng biển (鸥窝 – ōu wō) thật ra con sâu nhỏ đang nói chữ over (hết), vì cổ đại không có tiếng Anh nên Tiểu Hoa nghe thành ổ mòng biển. Mòng biển cũng có tên là mòng bể, mòng hoặc hải âu, là các loài chim có kích thước từ trung bình tới lớn, thường có màu xám hay trắng, với các đốm đen trên đầu hay cánh. Chúng có mỏ dài và khỏe, chân có màng bơi. (Chú thích “Mòng biển” trích từ wikipedia.org)