“Tiểu Ngư Nhi, nàng tránh ra, đây không phải là ân oán riêng tư, là chuyện của hai đạo tiên ma. Tuy lục đạo bình yên vô sự đã nhiều năm, nhưng cũng không thể để cho người khác tùy ý giẫm lên đầu mà mình lại cả hừ cũng không hừ một tiếng được.” Người Vượt Biển vung bàn tay to, muốn đẩy thê tử đang chắn phía trước ra, nhưng cuối cùng lại không làm nổi. Tiểu ―― Ngư Nhi?
Trùng Trùng rùng mình, da gà nổi đầy người. Phu thê người ta vô cùng ân ái, gọi nhau bằng tên thân mật không có gì đáng nói, nhưng mà một nữ nhân có phu quân có con cái, bộ mặt lại dữ dằn thì phải nên có cái tên trang trọng chút ở trước mặt người khác chứ?
“Ngươi cũng biết lục đạo bình yên vô sự, vậy nên ngươi mới kiếm chuyện đó sao?” Đào Hoa nói không nhanh không chậm.
“Tiên đạo các ngươi lấy đi đồ của ma đạo bọn ta, lẽ nào đó không phải là kiếm chuyện sao?” Ông chủ Uông nói.
“Há, ở đâu ra đồ của ma đạo bọn ngươi? Đệ tử Thiên Môn bọn ta là đột nhập vào tổng đàn hay là phân đà của ma đạo các ngươi? Là cướp bóc hay là lừa gạt? Rồi đồ lấy đi là cái gì? Nói nghe xem xem.”
“Đồ lấy trên núi Tiêu Dao của bọn ta, tất nhiên là của ma đạo rồi.”
“Buồn cười, vậy sản nghiệp của Tây Bối Liễu Ty ở Phụng Lân Châu cũng là thuộc về tiên đạo rồi sao?” Đào Hoa rất giỏi đấu võ mồm, chuyên xuống tay trên điểm yếu của người khác.
Trùng Trùng muốn xem gian tình chưa được, ngược lại nhìn thấy hai vị thúc thúc quái đản cộng lại đã ngàn tuổi cãi nhau, cứ như đang xem màn thẩm tra cuối trong phim “Đại Quan Bao Long Tinh” (Châu Tinh Trì) vậy.
Thật ra trong chuyện này dưới con mắt của Trùng Trùng thì ai cũng không đáng trách, tuy nói mười châu ba đảo ngoài mặt là do Bắc Sơn Vương thống trị, nhưng có rất nhiều châu nhiều đảo quan trọng ngầm là phạm vi thế lực của tiên đạo và ma đạo.
Yêu đạo và quỷ đạo chiếm cứ nơi núi sâu và địa phủ, không xen vào thế sự, thiên đạo thì đã không còn xuất hiện kể từ sau trận chiến lục đạo mấy ngàn năm trước, có lẽ là đã về Cửu Tiêu qua cuộc sống thư thái rồi, cho nên mâu thuẫn giữa hai đạo tiên ma mới là lớn nhất.
Đá Chân Hỏa được cất bên trong núi Tiêu Dao ở Tụ Quật Châu, đây là phạm vị thế lực của ma đạo, theo lý mà nói thì có thể miễn cưỡng xem như là đồ của ma đạo.
Nhưng nói theo một phương diện khác, suy cho cùng núi Tiêu Dao không phải là đạo trường của ma đạo, vậy thì trên núi có cái gì bị lấy đi thì cũng không liên quan đến chúng, huống chi lúc ấy Người Vượt Biển và ông chủ Uông xúi giúc ba người nàng lên núi Tiêu Dao đã không tốt lành gì rồi, muốn lửa trên núi thiêu chết bọn nàng.
Người Vượt Biển và ông chủ Uông không hề biết rằng lửa trên núi là do đá Chân Hỏa tạo ra, lấy đi đá Chân Hỏa, núi Tiêu Dao trở lại thành một ngọn núi thông thường, nói ở một trình độ khác thì đây cũng được xem là tạo phúc cho bá tính ở địa phương rồi.
Bây giờ là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, nếu đã tranh không xong, xem ra chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực.
Trùng Trùng xem nhẹ trận đấu võ mồm của ông chủ Uông và Đào Hoa sư thúc bên tai, đánh giá qua loa cục diện hiện tại.
Tuy nàng không biết pháp thuật, quyết pháp tiên kiếm gì đó, nhưng mà cân nhắc lại hai đại sư thúc và ba đại cao thủ ma đạo hẳn là ngang bằng nhau, huống chi Ngư tẩu và Thương Khung sư thúc còn có khả năng có một câu chuyện không thể không nói tới, nên lúc đánh nhau chưa chắc sẽ dốc toàn lực.
Mà trước khi hai đại sư thúc tới đây, Người Vượt Biển và ông chủ Uông còn có ưu thế mà không cần dùng người đông, bây giờ có lẽ sẽ không cần kiêng dè nữa, cho nên cục diện của chút nữa rất có thể sẽ là toàn bộ đám ma đạo cùng xông lên.
Dưới tình huống này, phái Thiên Môn bọn họ lại rơi vào thế hạ phong, kế sách thiết thực có thể nhất vẫn là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhưng phải làm sao để tránh khỏi sự vây đánh của bọn ma đạo mà chạy, đồng thời khiến bọn chúng không đuổi theo được mới là vấn đề.
Tin tốt duy nhất chính là: bọn họ đánh ở đây đã nửa ngày rồi, Hoa Tứ Hải vẫn chưa hiện thân. Đây chứng tỏ phân tích của sư tỷ là đúng, Hoa Tứ Hải có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm ở núi Vô Cùng, quan trọng tới mức hắn có thể bỏ qua sự mạo phạm của Trùng Trùng, quan trọng tới mức hắn không thể tự mình đến lấy lại đá Chân Hỏa, quan trọng tới mức hắn có thể tạm nhịn xuống hành vi phái Thiên Môn dám động thổ trên đầu thái tuế.
Suy nghĩ như vậy, nàng không yên tâm lại liếc liếc xung quanh, Hoa Tứ Hải thì không thấy, lại đụng phải một đôi mắt đen dịu dàng như ngọc, luôn như là mang theo ánh lệ. Đôi mắt đó trộn lẫn dã tính và ngây thơ, pha chút nóng bỏng, pha chút tò mò, cứ thẳng thừng như vậy mà nhìn chăm chăm nàng, như là đã nhìn nàng rất lâu rồi vậy. (BB: Chen vào chút, ta rất thích cậu nhóc này, tình yêu của cậu nhóc dành cho bạn sâu tuy không nói được bằng lời nhưng rất là chân thật)
Tim của Trùng Trùng không biết sao mà nhảy hụt mất một nhịp, nàng lại vì một con mèo con tu luyện chưa đủ, còn mang theo râu mà căng thẳng, trên mũi chỗ bị liếm bây giờ lại bắt đầu nóng lên.
Y có bệnh gì mà lại nhìn nàng như vậy? Cứ như nàng là con cá tươi sống, con chuột có thể đùa giỡn được, hoặc là nàng thiếu y rất nhiều tiền vậy. Cậu thiếu niên này một chút lễ phép cũng không có.
Còn nhìn! Còn nhìn! Thật là muốn giựt đứt hết râu y, mắt cũng móc luôn xuống!
Nhưng nói lại, đẹp đúng là cái tội, thảo nào giáo phái phương Tây muốn thiêu chết mỹ nữ, thảo nào Phật giáo có hồng phấn cô lâu[1], thứ quá xinh đẹp luôn khiến người khác phạm tội.
[1] Hồng phấn cô lâu: dùng ánh mắt vô thường để nhìn mỹ nữ, đánh tan cơn mộng mê trong mỹ sắc của con người, cảnh tỉnh con người rằng mỹ nữ đến cuối cùng cũng sẽ hóa thành bộ xương khô mà thôi.
Tiểu tử này xinh đẹp khác người cũng đã thôi rồi, đằng này trên khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh còn mọc vài sợi râu nữa, trong xinh đẹp xen lẫn một loại ngây ngô và nao núng không nhiễm bụi trần, trong mềm mỏng pha trộn hơi thở nam tính còn non nớt lại dương cương. Đúng là khiến người khác không phạm tội cũng khó, có lẽ là nữ nhân cũng sẽ muốn đùa bỡn y, giày vò y một phen.
“Đào Hoa, ngươi đây là đang nói gì, ma đạo bọn ta chẳng sợ ngươi đâu. Bớt lảm nhảm đi, ra tay chẳng phải là sẽ thấy rõ thực lực sao!”
Trùng Trùng đang thất thần, nghe một tiếng quát to của Người Vượt Biển, đồng thời đẩy mạnh Ngư tẩu, cũng mặc kệ có thương hoa tiếc ngọc hay không, rõ ràng là trận cãi vã này không thể nói rõ nguyên cớ đầu đuôi, cuối cùng vẫn phải đánh.
Không ngoài dự đoán, đám ma đạo cùng xông hết lên. Trong tiếng quát tháo và tiếng mắng chửi, tiếng vun vút của đủ các loại pháp bảo vũ khí bay lên trên không, dưới đất cuộn lên một luồng khí lạnh thấu xương, vô số đao kiếm vô hình quét qua bay lại, nhất thời tình thế vô cùng nguy hiểm.
Từ lúc Trùng Trùng tới thế giới kiếm tiên, những cái khác thì chưa học, bản lĩnh chạy thoát thân thì tiến bộ rõ, lúc này nàng biết mình không giúp được gì, chỉ sợ là sẽ làm vướng chân các sư thúc, cho nên nàng kéo cẩu cẩu lùi mãi về bên sư huynh sư tỷ.
Ba người họ đã nghỉ ngơi được một lúc, thể lực phục hồi được một nửa, ở cạnh bên nhau thì tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ nhau.
Lúc này, bỗng Trùng Trùng hiểu ra mưu đồ của Đào Hoa sư thúc, hắn cãi vã không ngừng nghỉ, không phải vì thích nói nhảm bẩm sinh, cũng không phải là vì đấu võ mồm, mà là vì để cho các sư điệt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tiện cho chút nữa chạy thoát thân!
Người Vượt Biển xuất mái chèo lên trên không, hai tay vung vẩy mãnh liệt ở phía trước, trên bầu trời lập tức xuất hiện một thứ trông như mây đen, bởi vì hắn dốc hết sức lực, cho nên lực ép của kết giới nước kia không còn là cái mà trước đó bọn Trùng Trùng gặp phải nữa.
Bàn tính của ông chủ Uông càng là ở trong kết giới nước, những hạt châu trên bàn tính cứ chuyển động không ngừng, phát ra tiếng bóc bóc như đậu bị vỡ, ánh sáng đen tiếp tục chớp lóe, chiếu xuyên qua tầng hơi nước, trông như là sấm chớp mỗi khi sắp có bão táp vậy.
Mà Ngư tẩu bị thương cộng thêm tình khiếp[2], cây lao kia vung lên không có chút uy lực nào.
[2]Tình khiếp: càng tiếp cận cái gì đó thì càng sợ.
Đào Hoa khẽ cười, phi thân lui thẳng về sau, bảo vệ trước mặt ba sư điệt, giao hết tất cả mối nguy hiểm ở phía trước cho Thương Khung.
Trùng Trùng chưa từng thấy qua cái loại cao thủ quyết đấu mà gió mây đổi sắc, cỏ cây ôm sầu hoành tráng như vậy, làm nàng trong sợ hãi còn dấy lên chút hưng phấn.
Thấy Thương Khung một tay chỉ về phía chân trời, tạo ra một kết giới bằng hơi đỡ lại sự tập kích của vô số binh khí pháp bảo, tay còn lại giơ bầu rượu lên, ngửa cổ uống một hơi dài.
Kết giới vang lên tiếng răng rắc, cứ như là một giây sau sẽ nứt ra vậy, vì dù sao hai đại cao thủ đối đầu với Thương Khung cũng chẳng phải là kẻ tôm tép bình thường.
Nhưng hắn chẳng chút hoang mang, buông bầu rượu xuống, ngửa đầu phun ra một hơi rượu, hóa thành vô số mũi tên rượu, bắn ra khắp trời, đụng phải bất cứ một thứ gì ngăn cản đều lập tức bùng lên ngọn lửa.
Trùng Trùng cúi đầu nhìn cẩu cẩu, khiển trách: “Đồ ngốc, nhìn thấy chưa? Như Thương Khung sư thúc mới gọi là phun lửa, lúc nãy mi phun cái đó là phun nước miếng.