Tác giả có chuyện muốn nói:
Bởi vì chuyện ngày hôm nay khá quan trọng, sợ mọi người không xem ở phía cuối nên chỉ đành nói trên này.
Trước tiên, bởi vì tình tiết thay đổi, rất nhiều bạn không quen, hôm nay còn có bạn nói với tôi rằng họ xem mà sắp bệnh tim rồi, hô hô.
Tôi muốn nói rằng tình tiết cao trào sẽ kéo dài một thời gian, kết quả thế nào tôi không nói trước được, nhưng tôi muốn nhắc mọi người rằng nếu muốn drop hoặc nghỉ đọc một thời gian, vậy thì những chuyện có liên quan đến đẩy ngã này, ăn sạch này, các bạn sẽ bỏ lỡ mất, đến lúc ấy đừng trách tôi không có nhắc trước ha.
Một quyển tiểu thuyết không chỉ có mỗi ngọt ngào được, tình yêu cũng không phải lúc nào cũng thuận lợi, phải nhịn được thì mới có kết cục. Nếu về sau có trông thấy những gì ghê rợn thì xin hãy bảo vệ cho trái tim, he he.
Kiên quyết không bật mí, có đánh chết cũng không nói.
_____
Trùng Trùng nhào qua, từ cảm thụ sâu sắc chuyển đến khủng hoảng. Nàng chưa từng thấy hắn gục ngã, khoảnh khắc ấy cứ như sắp phải mất đi hắn vậy.
Nhưng Tây Bối phản ứng cũng rất nhanh, hắn vốn đang đứng ở sau lưng Hoa Tứ Hải chỉ huy tình hình trận chiến, thấy Ma Vương bị thương thì lập tức lao qua đây đỡ ngay đúng bả vai của Hoa Tứ Hải, “Hẹn ngày gặp lại.” Hắn quả quyết dứt khoát, không cho Trùng Trùng cơ hội khóc lóc và quyến luyến.
Ma đạo chống lại bốn đạo khác hoàn toàn đều dựa vào sự vô địch thiên hạ của Ma Vương, bây giờ hắn đã bị thương, tình hình cực kỳ bất lợi cho Ma đạo. Nếu chần chừ do dự thêm một chút thôi thì sẽ bị Bắc Sơn Thuần nắm được cơ hội, đến lúc ấy cả phe họ đều sẽ gặp nguy. Huống chi, trước mắt Trùng Trùng còn đang khiếp sợ chưa phản ứng lại được, sau khi tỉnh táo thì chắc chắn sẽ quyến luyến Ma Vương, đến lúc ấy muốn đi cũng đi không xong, chẳng thà bây giờ giải quyết dứt khoát.
Kết giới giếng bị Ma Vương cưỡng ép mở ra khiến hắn thấy hơi quen thuộc, hình như thuở bé lúc bị ca ca uy hiếp đã từng đến qua rồi, nhưng lại cảm thấy như đó là giấc mơ. Song bây giờ hắn không có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề này, hắn cõng Ma Vương trên lưng, tay phải vung lên, sau cơn mưa hoa ngập tràn, hắn phi người lên trên không.
”Rút về Tu La Vi Mang.” Hắn dặn dò.
Mã Tiểu Giáp không trả lời nhưng đã làm theo lời nói của Tây Bối, dưới sự chỉ huy của hắn, Ma binh tiến lui chỉnh tề, mặc dù rút lui song cũng không rối loạn, và mặc dù nhân số ít nhưng có công có thủ, hơn nữa đánh được rút được, đại quân liên hợp từ bốn đạo mà lại chẳng hề cản nổi.
”Bắc Sơn Ý, ngươi dám giúp đỡ Ma đạo phá hủy cơ nghiệp của Vương tộc Bắc Sơn sao?” Bắc Sơn Thuần thân mặc áo giáp trắng chỉ lên bầu trời.
Trơ mắt nhìn Ma Vương sắp bị bắt đột nhiên bỏ chạy, rất nhiều người trong bốn đạo muốn bay lên đuổi theo, nhưng trên không bỗng hoa rơi lả tả, trong Bắc Sơn Vương cung lại hoa cỏ sum xuê nên càng gia tăng uy lực cho pháp thuật của Tây Bối Liễu Ty hơn, những cánh hoa đẹp đẽ ấy nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lại là chiếc lưới đan chắc, ngăn cản bất kỳ kẻ nào muốn bay bằng vũ khí.
”Ta không cho hắn giết huynh, đó là vì huynh là huynh trưởng của ta.” Tây Bối không quay đầu lại, “Nhưng ta cũng không cho phép huynh giết người bạn duy nhất này của ta.” Lời dứt thì người cũng mất tăm, Mã Tiểu Giáp dẫn dắt cả đám người của Ma đạo cũng tức tốc rời khỏi.
Chỉ trong chớp mắt, chiến trường vẫn chiến đấu kịch liệt, máu thịt rải rác bỗng chốc trở thành một nơi hoang tàn vách nát tường xiêu, thương vong khắp chốn, tất cả đều tựa như nước lũ vậy, đến nhanh mà rút cũng nhanh. Hơn nữa, ai ai cũng nhìn thấy được nơi cửa vào cung điện dưới lòng đất có một Trùng Trùng đang quỳ khóc rất đau khổ.
”Mã Nghị, đừng sợ, có vi sư đây.” Bạch Trầm Hương bay qua ôm Trùng Trùng vào người.
Đầu tiên là ông ta nhận được thư truyền của Tây Bối Liễu Ty, nói rằng kẻ đánh lén phái Thiên Môn là tên phản bội Ma đạo thông đồng với người ngoài, Ma Vương không hề hay biết gì, hắn bày tỏ sự thương tiếc cho những tổn thất mà phái Thiên Môn phải chịu, sau đó nói Vương của Nhân đạo là Bắc Sơn Thuần đang tạm giam thất đệ tử của ông ta.
Từ lúc Trùng Trùng bỏ chạy, không một ngày nào là ông ta không nơm nớp lo sợ, lúc này nghe được tin thì làm gì có thể không lập tức chạy tới Bắc Sơn Vương cung chứ. Huống chi người đến đưa thư của Ma đạo còn dâng lên Khước Tà Song Kiếm và một con chó bệnh, một con gà bệnh, đây xác thực là vật Trùng Trùng vẫn luôn mang theo bên mình, trên thân thể chúng hiện rõ dấu vết Âm công của Quỷ đạo, ông ta không thể không tin lời của Tây Bối quân sư.
Nhưng về sau khi chuyện bất ngờ biến động, Bắc Sơn Thuần lại nói là Hoa Tứ Hải khống chế liệt đồ của ông ta, kiêm yêu cầu ông ta chung sức chống lại Ma đạo. Ông ta nửa tin nửa ngờ, mặc dù ông ta đã đồng ý nhưng mãi vẫn không dốc toàn lực, cho đến khi thấy Hoa Tứ Hải như phát điên mà lật hết đất đai của Bắc Sơn Vương cung lên thì ông ta cảm thấy như hắn đang tìm ai đó, và tám phần người đó chính là liệt đồ của ông ta thì quả cân trong tim đã ngả về phía Ma đạo, ra tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Càng về sau nữa, thấy Hoa Tứ Hải đánh sập cửa vào cung điện dưới lòng đất kiêm xông vào bên trong, miệng còn kêu tên liệt đồ của mình rồi sau đó bất ngờ hôn mê, ông ta đoán có thể là trúng phải bẫy pháp thuật nào đó trong cung điện rồi, nhưng lại không đoán được Hoa Tứ Hải anh minh hiển hách mà lần này lại quan tâm quá hóa rối loạn, dẫn đến việc trúng phải bẫy.
Lúc này thấy Bắc Sơn Thuần vừa chỉ huy người đuổi theo đám người Ma Vương mà chắc chắn sẽ đuổi không kịp ấy, vừa chỉ huy người canh phòng cửa vào cung điện dưới lòng đất đột ngột xuất hiện này thì ông ta vội vàng tiến lên trước đưa Trùng Trùng vào khu vực mình có thể bảo vệ nổi, lòng tin dành cho tên Bắc Sơn Vương này hoàn toàn sụp đổ.
Mà Trùng Trùng bởi do đọc Thủy Thư không ngủ nghỉ suốt ba ngày ba đêm, thể lực đã sớm hao mòn, lại bị kích thích bởi đủ chuyện bất ngờ, khoảnh khắc trông thấy Hoa Tứ Hải bị thương nặng ấy đã là dấu mốc chạm đến rìa gục ngã của nàng, chờ khi Bạch Trầm Hương đến cứu nàng, nàng chỉ gọi được một tiếng “sư phụ” thì đã ngất đi bất tỉnh nhân sự, phải để Thương Đế Ất đi theo sư phụ đến cõng.
”Bạch chưởng môn xin dừng bước.” Quỷ Vương cứ mãi che mặt chợt cản bước muốn đi của Bạch Trầm Hương, “Hôm nay đại chiến với Ma đạo xem như đã trở mặt rồi, về sau phải làm thế nào thì còn phải bàn bạc kỹ lưỡng lại.”
Bạch Trầm Hương nhíu mày.
Trước nay ông ta luôn minh bạch rõ ràng, không thích che giấu lấp liếm, hơn nữa, Quỷ Đạo vốn là minh hữu với Ma đạo, đến lúc sắp chiến lại trở giáo đâm lại, thật là đáng khinh. Ông ta không hiểu vì sao Bắc Sơn Thuần lại tin tưởng Quỷ Đạo, nhưng ông ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với chúng.
Huống chi mặc dù không thấy rõ gương mặt của người này, nhưng ông ta cứ luôn cảm thấy ác cảm một cách khó hiểu, không hề muốn giao lưu thêm câu nào nữa.
”Tiểu đồ bị thương, thứ cho ta không thể nán lại lâu, xin được cáo từ.” Ông ta chắp nắm tay, “Trong một thời gian ngắn Ma đạo sẽ không phản công lại được, Bắc Sơn Vương cung cũng cần sửa sang lại, phái Thiên Môn không quấy rầy nữa, cáo từ.” Nói rồi cất bước đi đến bên Bắc Sơn Thuần nói vài câu khách sáo, sau đó vội vã rời khỏi.
Bắc Sơn Thuần vốn định giữ lại, nhưng một là Bắc Sơn Vương cung của y đã nhà tan cửa nát, không có chỗ để tiếp đãi khách khứa, minh hữu; hai là Bạch Trầm Hương đã không tin Bắc Sơn Thuần thì tất nhiên sẽ không thể ở lại địa bàn của người ta; ba là các kiếm tiên bay qua bay cũng tiện, vì vậy cả đám người Tiên đạo cứ mãi đi suốt mấy trăm dặm rồi mới nghỉ chân trong một ngôi làng nhỏ.
Trùng Trùng vừa tỉnh dậy đã khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi đều bôi hết lên tay áo của Bạch Trầm Hương. Bạch Trầm Hương thấy vẻ mặt nàng tiều tụy nên không đành lòng, đành nén cảm giác thắc mắc trong lòng xuống, để nàng khóc một trận cho xong rồi mới vừa thút thít vừa kể lại mọi chuyện, bao gồm cả chuyện nàng bị Dương Bá Lý ném xuống Biển Chết, rồi làm sao vào được Bắc Sơn Vương cung và cả bí mật của đại chiến lục đạo.
Bạch Trầm Hương cũng là người có tu vi ngàn năm, hơn nữa còn là tông sư một phái phong thái ung dung, nhưng những chuyện dù to dù nhỏ này vẫn khiến ông ta phải há hốc mồm, trên mặt hiện vẻ ngỡ ngàng mà bình thường hay xuất hiện trên mặt Tiểu Bát.
Ông ta muốn không tin lời Trùng Trùng nói, bởi vì mọi chuyện quá kì diệu, nhưng mặc dù Thủy Thư bị hủy rồi, song nhân chứng vẫn còn, sự xuất hiện của sư tổ Hoa Hiển Tử khiến ông ta không thể không tin. Dù lúc ông ta nhập môn thì Hoa Hiển Tử đã không còn ở trong phái Thiên Môn nữa, nhưng ông ta vẫn thường hay nghe sư phụ Vân Thâm nói về vị cao thủ chế tác vũ khí này, vì vậy rất nhanh sau đó mặc cho có khó khăn đến đâu, ông ta cũng đã chấp nhận sự thật rồi.
Còn về chuyện Dương Bá Lý, Trùng Trùng nói có sách mách có chứng, ông ta cũng không còn đường để không tin.
Thì ra chính và tà trong lòng ông ta không hoàn toàn là tuyệt đối, ở một phương diện nào đó thì phái Thiên Môn đến cả Tiên đạo đều nợ Ma Vương Hoa Tứ Hải, hoặc nói thẳng ra là Minh Vương Tín Đô Ly Nan. Nhưng dẫu cho thế này thì bây giờ ông ta cũng phải lãnh đạo Tiên đạo đối địch với Ma đạo, bởi vì nếu La Sát Nữ được cứu ra ngoài thì mười châu ba đảo sẽ bị đảo lộn, bá tánh sẽ đại nạn ngập đầu.
Suy cho cùng thì chuyện sẽ đi tìm mảnh đất Lạc Lối của “ái đồ” của ông ta chưa thực hiện được một bước nào, lục đạo cũng không có phương pháp giải quyết triệt để mối nguy của mười châu ba đảo, mặc dù làm như vậy là có lỗi với La Sát Nữ vừa lương thiện vừa kiên trung, nhưng cũng chỉ xin nàng chịu khó nhẫn nhịn thêm một thời gian thôi. Và trước đó thì nếu Ma Vương Hoa Tứ Hải có nhớ lại chuyện quá khứ thì cũng tuyệt đối không được để hắn ra tay trước.
Nghe thấy quyết định này, Trùng Trùng cực kỳ bất mãn, nhưng nàng cũng biết trong chuyện này, ai cũng không được phép cố chấp, nếu không thì những đau đớn và hi sinh của La Sát Nữ trong ngàn năm qua sẽ trở thành công cốc. Lòng dạ nàng tốt như vậy, nếu được giải thoát khỏi cực hình mà vẫn phải đối mặt với tiếng kêu than dậy khắp trời đất thì e rằng nàng cũng không dễ chịu gì cho cam.
”Con đi thuyết phục Hoa Tứ Hải.” Nàng đề nghị với một chút động cơ riêng.
”Không được!” Bạch Trầm Hương quả quyết phản đối.
Người khác không biết nhưng ông ta biết đồ đệ của mình và Hoa Tứ Hải có tình ý với nhau, nếu nói trước đây còn nghi ngờ thì từ lúc Trùng Trùng chạy khỏi núi Vân Mộng, liều mạng muốn trả lại công bằng cho Hoa Tứ Hải, và cả hành động Hoa Tứ Hải điên cuồng tìm kiếm Trùng Trùng trong Bắc Sơn Vương cung, tất cả đã rõ rành rành rồi.
Ông ta cứ luôn đề phòng chuyện tình yêu Tiên Ma xảy ra, không phải không tin ma đầu của Ma đạo cũng sẽ dấn thân vào một chữ “tình”, cũng không phải vì chủ nghĩa giáo phái, mà là tình yêu Tiên Ma sẽ dẫn Thiên kiếp đến đây.
Lão Hắc và Điệp Dực chính là ví dụ, trước đây ông ta từng mất đi một tiểu sư muội mình yêu thương nhất, bây giờ sao có thể giẫm lên vết xe đổ để lại mất thêm một đệ tử mình cưng chiều nhất?
”Nhưng vết thương của chàng ――” Trùng Trùng thốt ra, cũng để lộ mục đích thật của mình.
”Vết thương của hắn không sao, nghe con nói thì chắc chắn là ý thức của Thủy Thư muốn hắn nhớ lại chuyện quá khứ, nếu hắn nhớ lại ――” Bạch Trầm Hương thở dài, biết gượng ép chia rẽ hai người sẽ khiến Trùng Trùng đau thương bao nhiêu, nhưng ông ta không làm kẻ ác này thì còn ai làm nữa?
Trùng Trùng cúi đầu, nàng biết Bạch Trầm Hương muốn nói gì, nếu Hoa Tứ Hải khôi phục trí nhớ thì trong tim liệu có còn chỗ cho nàng không?
Hiện giờ Hoa Hiển Tử đã từ tạm trú trong Kim Vĩ Vũ chuyển sang một quyển sách khác, được Bạch Trầm Hương cung phụng ngày đêm, lão ở một bên nhìn cuộc trò chuyện giữa sư đồ Bạch Trầm Hương, lại nhớ tới thái độ của Trùng Trùng và Ma Vương thì cũng hiểu đại khái, bèn chen lời: “Tín Đô Ly Nan có thể cưới hai người ――”
Vừa thốt ra thì ngay tức khắc thu hút hai đôi mắt phi đao của hai kẻ hậu bối, làm lão sợ tới mức phải nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Bạch Trầm Hương không muốn Trùng Trùng chịu Thiên kiếp, còn Trùng Trùng thì tới từ hiện đại, nàng mang trong mình quan niệm tình yêu độc lập tự chủ, sao có thể chung chồng với người khác được? Một là không lấy, hai là phải lấy hết, nếu không thì nàng thà rằng mình đi thật xa, tan nát trái tim cả cõi đời. Tình yêu của nàng có tự tôn, phụ nữ cũng nên có tự tôn, như vậy mới đáng để đàn ông yêu.
”Con chỉ nhìn một chút là được, sau đó sẽ quay về, đảm bảo sẽ nghe lời.” Vì để gặp Hoa Tứ Hải mà lần đầu tiên nàng cầu xin người khác.
Bạch Trầm Hương kiên quyết không cho.
”Sư phụ, vì sao người không hiểu chứ?” Trùng Trùng nhẫn nại giải thích, lần này nàng không dùng thái độ phản nghịch, “Nếu chàng khôi phục trí nhớ, không phải là chàng sẽ thay đổi thái độ với con, mà là với tính cách ngang ngược của chàng, chàng sẽ không lập tức đi cứu La Sát Nữ sao? Lúc nãy người cũng có nói rồi, không được để chàng làm như vậy, ít nhất thì cũng phải chờ chúng ta tìm được cách giải nguy cho mười châu ba đảo trước. Nhưng người muốn chống lại chàng bằng võ lực sao? Phải liên lụy bao nhiêu sinh mạng đây? Vì sao không để con đi khuyên chàng chờ thêm một thời gian thử xem? Sư phụ, con thừa nhận mình có ý đồ riêng, con nhớ chàng tới sắp chết rồi, nhưng sao con có thể chỉ biết mãi lo cho bản thân mình mà không vì chàng, không vì người, không vì các sư huynh đệ của phái Thiên Môn, không vì bá tánh yếu đuối được? Sư phụ, người cho con đi đi! Người nghĩ mà xem, nếu chàng nhớ lại thì sẽ còn giữ con ở lại bên cạnh sao? Thiên kiếp gì chứ, vốn dĩ là sẽ không xuất hiện đâu.” Nàng không muốn khóc, muốn ép nước mắt xuống, nhưng nàng không làm được.
Bạch Trầm Hương im lặng một lúc lâu, cuối cùng đưa tay sờ mái tóc ngắn đỏ mềm mại của Trùng Trùng, “Nha đầu dại dột này!”