Trên đường đi, tính năng của một xe tốt hoàn toàn được thể hiện ra, sáng sớm xuất phát, buổi chiều đã đến biên giới Kiềm Châu.
Lúc này, ở ven đường của quốc lộ, bên phía Kiềm Châu, ngay dưới tấm bảng Nhân dân Kiềm Châu chào đón ngài, sớm đã đỗ bốn năm chiếc xe, đèn hiệu lóe sáng, một đám người đều đứng đợi ở bên cạnh.
Thấy cảnh tượng này, tài xế lái xe cũng chầm chậm đỗ lại bên đường, quay đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang và Trịnh Căn Sinh nói:
- Thủ trưởng, trước mặt là người của tỉnh Kiềm Châu đến đón tiếp.
Thời điểm này, đằng trước, xe mà Vu Thắng Lợi và Trương Mẫn ngồi đã đỗ lại, đám người Tào Quang Xuân và Vu Thắng Lợi đã mở cửa xe bước xuống. Nhìn thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang nói với Trịnh Căn Sinh ở bên cạnh:
- Lão Trịnh, chúng ta cũng xuống xe thôi, đừng để người dân tỉnh Kiềm Châu hiểu lầm, nói chúng ta phách lối.
Vừa xuống xe, Vu Thắng Lợi và Tào Quang Xuân liền dẫn mấy người có vẻ là lãnh đạo đi đến bên cạnh. Tào Quang Xuân người còn chưa đến mà tiếng đã vang lên:
- Trưởng phòng Nhiếp, giới thiệu với ngài một chút, vị này là Phó Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ thành phố Bá Châu tỉnh Kiềm Châu, Chủ tịch Hoàng Ủy ban nhân dân thành phố. Vị bên cạnh Chủ tịch Hoàng là đồng chí Lý Hướng Đông, Phó Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu.
Nghe thấy lời giới thiệu của Tào Quang Xuân, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, Phó Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy nghênh đón, Nhiếp Chấn Bang sau khi trải qua những chuyện trong tỉnh Thiên Phủ, sớm đã không còn thấy kỳ lạ nữa. Mặc dù sớm đã biết Kiềm Châu bên này sẽ động tâm tư, nhưng Nhiếp Chấn Bang không ngờ rằng tỉnh Kiềm Châu lại làm quy cách cao như vậy.
Phải biết rằng, đừng nhìn giữa Phó Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy và Chủ tịch thành phố Bá Châu chỉ kém nửa cấp bậc, trước một cấp Phó, sau một người chỉ là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng ai cũng đều rõ sự khác nhau giữa cán bộ Ủy ban Đoàn thanh niên và lãnh đạo chính Đảng địa phương.
Chủ tịch Hoàng tuổi khoảng năm mươi, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ, lập tức tiếp đón, đưa hai tay ra nói:
- Chủ tịch Hoàng, không ngờ lại kinh động đến đại giá phụ mẫu đại nhân, Chấn Bang thực không dám nhận.
Chủ tịch Hoàng thân cao khoảng một mét sáu nhăm, dáng người có chút hơi mập, nhưng cả người lại phát ra một khí chất. Thấy thái độ mà Nhiếp Chấn Bang biểu hiện, Chủ tịch Hoàng cũng mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Nhiếp quá lời rồi, cậu là lãnh đạo của Đoàn thanh niên trung ương, năm đó Bí thư Cổ trước khi đến tỉnh Kiềm Châu nhậm chức Bí thư đã là nhậm chức ở Đoàn thanh niên trung ương, người dân Kiềm Châu chúng tôi luôn có cảm tình với Ủy ban đoàn thanh niên.
Bên cạnh, Phó Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu Lý Hướng Đông cũng đến nghênh đón, cười nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, tôi thay mặt Ủy ban Đoàn thanh niên tỉnh Kiềm Châu, thay mặt Bí thư Nghiêm của chúng tôi, nhiệt liệt chào mừng Trưởng phòng Nhiếp đến Kiềm Châu.
Sau khi lần lượt bắt tay các vị lãnh đạo, Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu nói với Tào Quang Xuân của tỉnh Thiên Phủ:
- Chủ nhiệm Tào, anh xem, đồng chí ở tỉnh Kiềm Châu đã qua đây đón tiếp, vậy ngài trở về đi, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Mong Chủ nhiệm Tào thay tôi chuyển lời cảm ơn đến Bí thư Quách, Phó Bí thư Tăng, cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của Đoàn thanh niên tỉnh Thiên Phủ. Công việc về văn minh thanh niên tỉnh Thiên Phủ triển khai rất tốt. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ làm báo cáo tỉ mỉ với Chủ nhiệm Ngụy. Sau này, công việc của thanh niên văn minh tỉnh Thiên Phủ phải dựa vào Chủ nhiệm Tào rồi.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đặc biệt là khi nghe thấy Nhiếp Chấn Bang muốn báo cáo thành tích tốt với Ngụy Bân, trên mặt Tào Quang Xuân cũng nở nụ cười. Nói như vậy là Nhiếp Chấn Bang sẽ không nói ra chuyện đút lót ở tỉnh Thiên Phủ, hơn nữa, nhất định là báo chuyện tốt không báo chuyện xấu. Đây là một cơ hội tốt để nở mày nở mặt trước Trung ương Đoàn.
Lập tức, Tào Quang Xuân cũng gật gật đầu, cười nói:
- Trưởng phỏng Nhiếp, cảm tạ sự coi trọng của Trưởng phòng Nhiếp đối với tỉnh Thiên Phủ, tôi không tiễn xa nữa, các vị đi đường bình an.
Bên này, sau khi Nhiếp Chấn Bang và Chủ tịch Hoàng của thành phố Bá Châu cùng lên xe, Trịnh Căn Sinh cũng lên chiếc xe nhỏ thứ hai cùng với Lý Hướng Đông. Ngay bên cạnh, xe cảnh sát đợi lệnh bất cứ lúc nào cũng quay đầu đi trước, đèn hiệu lóe lên, cảnh báo phát ra, trên đường kêu ầm ĩ đi về hướng nội thành Bá Châu.
Khoảng bảy rưỡi tối.
Đoàn xe gần tới khu vực nội thành Bá Châu.
Lúc này, điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ là, ở chỗ lối vào nội thành Bá Châu, xe dẫn đường của cảnh sát giao thông Bá Châu đã đỗ bên đường, toàn bộ con đường tạm thời được quản chế. Dọc theo con đường, cách mỗi ba mươi mét là một cảnh sát giao thông, đứng nghiêm, đoàn xe rất nhanh chóng chạy qua, trên đường cảnh sát giao thông không ngừng kính lễ.
Thấy cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang vô cùng kinh ngạc, quy cách này sắp đuổi kịp quy cách đón tiếp Bí thư Tỉnh ủy thị sát rồi. Quay đầu nhìn Chủ tịch Hoàng ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Chủ tịch Hoàng, điều này thực sự không dám nhận, quy cách này quá cao rồi.
Điều này nếu đổi lại là kiếp trước, đổi lại là khi việc bình luận trên Internet đã rất rộng rãi, đổi thành thời đại lãnh đạo lớn đều ngồi xe thương vụ, thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không nhận quy cách này. Nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không tiện làm mất thể diện Chủ tịch Hoàng, dù sao đây cũng là tâm ý của chính quyền nơi đây. Thực sự nếu cự tuyệt, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy anh thanh cao, không thích sống chung. Trong quan trường, điều đáng sợ nhất chính là bị cô lập, bởi vì điều đó nói lên rằng tiền đồ đã không còn nữa.
Chủ tịch Hoàng nghe câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, cũng mỉm cười, thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến chủ tịch Hoàng rất vừa lòng. Người lãnh đạo trẻ tuổi từ trung ương tới này rất hiểu quy cách xử sự, không giống như một số người phía trên đến, cứ tưởng rằng mình là từ trên tới thì bất kể cấp bậc gì đều làm bộ dạng không coi ai ra gì, như thế Chủ tịch Hoàng cũng là dám quẳng gánh không tiếp đón.
- Trưởng phòng Nhiếp, lời này sai rồi, cậu là lãnh đạo từ trung ương đến, không làm như vậy làm sao có thể bày tỏ được sự hoan nghênh của sáu triệu người dân thành phố Bá Châu đối với lãnh đạo. Quy cách này, hoàn toàn là làm được.
Chủ tịch Hoàng nói xong, sau khi ngừng lại một lúc, tiếp tục nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, hôm nay hãy nghỉ ngơi một buổi tối ở Bá Châu chúng tôi đi. Bí thư Lâm của chúng tôi đã đặt một phòng ở khách sạn Bá Châu cho Trưởng phòng Nhiếp. Bí thư Lâm lúc này đang ở phòng yến hội khách sạn Bá Châu đợi trưởng phòng Nhiếp đại giá quang lâm.
Bí thư Lâm, từ địa vị của Chủ tịch Hoàng mà nói, có thể khiến ông ta nói như vậy, tuyệt đối không phải là Phó Bí thư gì, Bí thư Lâm nay có lẽ chính là Bí thư Thành ủy thành phố Bá Châu.
Tình thế này, quy cách này là không bỏ qua được rồi. Nếu đã như vậy, Nhiếp Chấn Bang trong lòng hơi trầm ngâm một chút, lập tức nói:
- Chủ tịch Hoàng, tôi thay mặt Tổ bình thẩm chúng tôi, cảm ơn sự nhiệt tình tiếp đón của lãnh đạo Bá Châu đối với chúng tôi. Tôi thấy, lần này đến Kiềm Châu không cần phiền phức đi tới trong tỉnh thành như vậy, chúng ta linh hoạt xử lý một chút, trực tiếp từ thành phố Bá Châu bắt đầu đi đường xuôi hướng nam xuống là được. Như vậy có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Lập tức, sau khi xuống xe Nhiếp Chấn Bang liền thảo luận một chút với Lý Hướng Đông, Phó Bí thư Đoàn thanh niên tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu. Lý Hướng Đông bên này đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Vốn dĩ, đây chính là việc của Tổ bình thẩm, Nhiếp Chấn Bang có thể thảo luận với mình cũng chỉ là hình thức mà thôi, bày tỏ sự tôn trọng với Đoàn thanh niên tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu, Lý Hướng Đông lúc này đương nhiên sẽ không phản đối.
Bá Châu, nơi này là nơi khởi nguồn của rượu Mao Đài nổi tiếng Hoa Hạ, cũng là thành phố công nghiệp lớn thứ hai của tỉnh Kiềm Châu.
Phòng riêng sảnh yến hội Khách sạn Bá Châu.
Trong căn phòng lớn như vậy, lúc này Nhiếp Chấn Bang ngồi ở giữa, bên trái là Bí thư Lâm của Thành ủy thành phố Bá Châu, bên phải là Chủ tịch Hoàng, Phó Bí thư Đoàn thanh niên tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu Lý Hướng Đông ngồi bên cạnh Bí thư Lâm, Trịnh Căn Sinh ngồi bên cạnh Chủ tịch Hoàng, còn lại đều là thành viên ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Bá Châu.
Bí thư Lâm khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã điểm hoa râm, xem ra sau nhiệm kỳ này là sẽ nghỉ hưu rồi. Vì vậy, Bí thư Lâm mới coi trọng như vậy đối với lần bình thẩm về văn minh thanh niên này. Nếu Bá Châu có thể độc chiếm vị trí đầu trong đợt kiểm tra đánh giá văn minh thanh niên cấp quốc gia lần này thì cũng coi như là một thành tích của Bí thư Lâm trước khi nghỉ hưu. Điều này ít nhất cũng nói lên là Bí thư Lâm trong thời gian chủ quản ở thành phố Bá Châu đã rất xuất sắc đối với việc giáo dục thanh niên Bá Châu và coi trọng công việc bồi dưỡng cán bộ thế hệ sau.
Lúc này, Bí thư Lâm cũng đứng lên, mỉm cười nói:
- Tỉnh Kiềm Châu nơi đây đồ ăn không có gì đặc sắc, ba tỉnh tây nam cũng chính là nơi nổi tiếng toàn quốc món ăn Thiên Phủ, lần này, tôi liền mượn hoa hiến Phật, dùng món ăn của Thiên Phủ để chiêu đãi các vị lãnh đạo.
Món ăn Thiên Phủ đầy bàn ăn, có đậu phụ Ma Bà nổi tiếng, có Phu thê phế phiến (tên như vậy nhưng trong món ăn không dùng tới phổi, chỉ gồm gầu bò, tim, lưỡi, dạ dày và thịt bò), ngư hương nhục ti (thịt băm có mùi cá thơm), mực Đông pha, mao huyết vượng (một món của Trùng Khánh với đồ chính là máu vịt), thịt luộc kiểu Tứ Xuyên, vẫn vân.
Rượu, đương nhiên là rượu nổi tiếng Bá Châu. Là quê hương của Mao Đài, lãnh đạo của thành phố Bá Châu đương nhiên là không kém cỏi rồi, trên bàn đặt lên đều là những chai Mao Đài đã được ủ ba mươi năm trở lên.
Đợi Bí thư Lâm nói xong, bên cạnh liền có người phục vụ bước đến, rót đầy rượu cho mọi người. Rượu trắng nồng độ cao với hương ủ vừa rót xuống lập tức mùi rượu bay bốn phía, cả căn phòng ngập tràn mùi thơm này.
Rượu Mao Đài này, Nhiếp Chấn Bang cũng uống không ít, trong nhà ông nội cất đầy rượu Mao Đào đặc cung, Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân cũng lấy trộm ra uống, thậm chí trong nhà còn có bình rượu Mao Đài trước thời kỳ xây dựng đất nước mà ông nội rất quý, đó là vật quý hiếm có vào thời điểm Hồng quân trường chinh mà ông nội cất giữ được.
Đối với rượu Mao Đài phi thiên ủ ba mươi năm này, Nhiếp Chấn Bang lại không quá ngạc nhiên. Thân là ở quê hương của rượu Mao Đài, nếu thành phố Bá Châu đến loại rượu này cũng không có được thì chính quyền Thành ủy thành phố Bá Châu cũng quá vô dụng.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, cầm ly rượu, nhìn hết một lượt mọi người, nói:
- Tôi thay mặt tất cả đồng chí của Tổ bình thẩm chúng tôi cảm ơn sự khoản đãi nhiệt tình mà Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu. Cảm ơn Bí thư Lâm của Thành ủy thành phố Bá Châu, Chủ tịch thành phố Hoàng và ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Bá Châu dành cho chúng tôi, tại đây, tôi xin mượn hoa hiến Phật, kính mọi người một ly.
Tiếp đó, Nhiếp Chấn Bang nói với đám người Bí thư Lâm:
- Bí thư Lâm, Chủ tịch Hoàng, Bí thư Lý, các vị lãnh đạo, tôi xin cạn trước, các vị xin cứ tự nhiên.
Từ đầu đến cuối, Nhiếp Chấn Bang luôn thể hiện một loại thái độ khiêm tốn, điều này đã tăng không ít điểm cho Nhiếp Chấn Bang. Đối phương khách khí đó chỉ là thấy thân phận anh từ trung ương đến thôi, coi trọng nhưng không phải là cá nhân anh mà là những thứ sau lưng anh đại diện, điểm này Nhiếp Chấn Bang nhận thức rất rõ ràng, cứ như vậy lại thể hiện chủ và khách đều hết sức vui mừng.
Một bữa tiệc rượu, Nhiếp Chấn Bang cũng uống hai chai Mao Đài vào bụng rồi, đầu cũng có cảm giác chếnh choáng. Đoàn người được bố trí ở phòng khách quý của Khách sạn Bá Châu.
Nhiếp Chấn Bang vừa ngồi xuống, Trịnh Căn Sinh từ bên ngoài liền bước vào, trong tay cầm tập tài liệu cười khổ nói:
- Chấn Bang, lần này quả nhiên là phiền phức hơn rồi, chỉ là thành phố Bá Châu bên này vì chúng ta mà sắp xếp ba đơn vị hậu tuyển.