Vừa nhìn thấy chỉ có một mình Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang trong lòng có chút nghi hoặc, lập tức đi đến. Lý Lệ Tuyết cũng bước lên nghênh đón cùng một cái ôm thật chặt, trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Nhiếp Chấn Bang tươi cười nói:
- Lệ Tuyết, sao lại chỉ có một mình em đến đây.
Lý Lệ Tuyết lúc này nhận lấy hành lý của Nhiếp Chấn Bang đồng thời kéo tay Nhiếp Chấn Bang đi về phía xe mình. Vừa lên xe, Lý Lệ Tuyết nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh đáp:
- Chấn Bang, nói cho anh một chuyện, nhất định đừng kích động nhé. Uyển Nhi bị ông nội con bé cấm túc rồi.
Nghe thấy tin này, Nhiếp Chấn Bang liền ngây ngẩn cả người. Sau khi suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu ra.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý...
Thể diện của Đổng gia bị mất hết, mà mình lại bỏ chạy như vậy, hơn nữa ông nội mình đã phong thanh nói muốn lựa chọn Dương gia rồi. Nếu Đổng lão còn có thể ngồi yên như núi Thái Sơn được thì mới thật là điều vô lý. Như vậy, kiểm soát Đổng Uyển chính là một cách tỏ thái độ. Con gái Đổng gia tôi không phải là không có ai theo đuổi, cũng không nhất định cứ phải gả cho Nhiếp Chấn Bang mới được.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết cũng trầm giọng nói:
- Chấn Bang, đôi khi em cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn Uyển Nhi, ít nhất là em còn có thể ở bên anh.
Lời nói của Lý Lệ Tuyết khiến Nhiếp Chấn Bang có chút chua xót trong lòng. Trong câu nói này, ý tứ sâu xa là, có khi thân phận bình dân như cô ấy lại tốt hơn. Dù có làm một người tình trong bóng tối, không danh không phận cũng sẽ không có người nhà phản đối. Ít nhất thì bản thân cũng sẽ không phải rơi vào tình cảnh vừa xấu hổ lại khó xử như Đổng Uyển.
Nhiếp Chấn Bang thần sắc cũng có chút hổ thẹn. Lập tức quay sang Lý Lệ Tuyết nói:
- Lệ Tuyết, xin lỗi! Nếu như...em bằng lòng, anh có thể ...
Nhiếp Chấn Bang trong lòng vô cùng áy náy. Cho dù là Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển hay Dương An Na cũng vậy, họ cũng như bao người con gái bình thường khác, đều là những cô gái rất nặng tình. Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang bản thân cảm thấy rất hối hận. Vì sao khi mình trọng sinh lại không tự chủ được để dây dưa nhiều mối cảm tình như thế. Nếu như, nếu như đơn thuần chỉ có một phần tình cảm thì thật tốt biết bao.
Lý Lệ Tuyết liền biến sắc, lắc đầu nói:
- Chấn Bang, có thể làm khó nước chỉ có núi Vu Sơn chứ không phải mây. Đời này, dù là em, Uyển Nhi, hay An Na, chỉ sợ đều không thể rời xa anh được nữa rồi. Ý của anh em hiểu, nhưng không có anh, chúng em có thể sống hạnh phúc được sao? Cái thân phận kia, cái tờ giấy chứng nhận đó, đối với em nó không quan trọng, em không để ý.
Trở lại Vương Triều, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang có chút áp lực và nặng nề. Đi vào phòng tắm, mở vòi nước để nước chảy đầy bồn tắm lớn. Sau khi tắm thật thoải mái, Nhiếp Chấn Bang mới đi ra.
Trong phòng, ánh đèn màu hồng có vẻ có chút mông lung. Hệ thống sưởi ấm trong phòng khiến toàn thân trở nên có cảm giác nóng dần lên. Trên chiếc giường tròn đỏ thẫm, như ẩn như hiện một thân hình tuyệt mỹ, ngay lập tức khiến cơ thể Nhiếp Chấn Bang nóng rực lên như có lửa đốt.
Ngồi lên trên giường, Lý Lệ Tuyết liền xoay người qua. Dưới lớp sa mỏng là lớp áo lót bằng tơ ren màu đen mềm mại càng làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác thèm thuồng ham muốn. Hai đôi môi nóng bỏng đã gắt gao ngậm chặt lấy nhau... Đêm xuân triền miên không dứt, tự nhiên là hạnh phúc cùng ngọt ngào, dường như đã hòa tan hết những phiền não trong lòng Nhiếp Chấn Bang.
Sáng hôm sau, Nhiếp Chấn Bang liền dậy từ sớm. Lúc này, Lý Lệ Tuyết còn đang rúc trong chăn cũng mơ màng mở mắt. Thấy Nhiếp Chấn Bang đã mặc quần áo chỉnh tề, cô có chút kỳ lạ hỏi:
- Chấn Bang, sớm như vậy anh đã dậy làm gì thế?
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này ánh mắt kiên định, trầm giọng đáp:
- Lệ Tuyết, anh nghĩ rồi, trốn tránh không phải là cách giải quyết. Hôm nay anh muốn đến Đổng gia nói chuyện rõ ràng. Xe của Uyển Nhi vẫn còn ở đây đi, chìa khóa ở chỗ nào?
Từ ngăn kéo lấy ra chìa khóa, Nhiếp Chấn Bang dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Lý Lệ Tuyết, sau đó ôn nhu cười nói:
- Lệ Tuyết, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt nhé, anh đi đến Đổng gia đây.
Vào thang máy đi thẳng xuống dưới lầu. Trong ga-ra để xe, chiếc Land-Rover của Đổng Uyển đang lặng lẽ đỗ tại bãi đỗ xe tư nhân dưới lòng đất. Không giống với sở thích của Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển chỉ thích chạy xe việt dã. Mở máy, xe điên cuồng gào thét lao ra khỏi bãi đỗ xe, theo hướng đông một đường phóng thẳng đến Đổng gia.
Nhờ có giấy thông hành đặc cách trên xe Đổng Uyển mà Nhiếp Chấn Bang không gặp bất cứ trở ngại nào, đi thẳng đến rồi đỗ ngay ngoài cổng biệt thự Đổng gia.
Nhìn thấy chiếc xe, Đổng lão gia đang tập Thái Cực Quyền cũng có chút nghi hoặc. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bước xuống xe, chòm râu của Đổng lão liền run lên. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, ông cụ liền tức giận đến không biết làm thế nào cho xuôi được.
Khuê nữ của Đổng gia cũng là báu vật nâng ở trong tay cả. Dựa vào cái gì mà phải gả cho Nhiếp Chấn Bang mi làm thiếp. Lập tức, ông cụ liền hừ lạnh một tiếng, đến cả Thái Cực Quyền cũng không đánh nữa, tức giận quay người đi vào biệt thự.
Đừng thấy ông cụ là một đại lão trên chính trường. Thật ra, dù là già hay trẻ, trong cuộc sống thường ngày cũng đều có chút tính tình. Đặc biệt là khi đã lui về sau, bỏ xuống gánh nặng quốc gia thì người ta lại càng trở nên như vậy.
Lúc này, không ít người nhà Đổng gia nghỉ ngơi ở bên cạnh đều đã bị đánh thức. Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào cửa, năm nam thanh niên đã vọt từ bên trong ra đứng chắn trước cánh cửa sắt nhìn Nhiếp Chấn Bang. Trong đó, người thanh niên cầm đầu nói:
- Cậu chính là Nhiếp Chấn Bang? Nhóc con, lá gan cũng lớn gớm nhỉ. Chúng tôi không tìm cậu mà cậu đã dám tìm tới cửa. Nếu không phải cô em gái của tôi khuyên nhủ, ông đây đã sớm chạy đến Tây Bắc dạy cho mi một bài học rồi.
- Anh Côn, đừng nhiều lời với tên nhãi này, cứ đánh luôn đi. Tên này lá gan không nhỏ, còn chạy đến tận đây giương oai, nghĩ rằng Nhiếp gia là đệ nhất thiên hạ rồi sao. Tao lại muốn xem xem, chúng tao đánh cho mày một trận thì nhà mày có thể làm gì được tao nào.
Một người con trai khác cũng nổi giận đùng đùng quát tháo.
Đối với những người anh trai đang sục sôi căm phẫn này của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì bản thân hắn cũng có một cô em gái. Nếu Nhiếp Tử Ngư gả cho người khác làm thiếp, lúc đấy chắc người đầu tiên đứng ra phản đối chính là mình. Từ bụng ta suy ra bụng người, mấy anh em nhà Đổng gia, như thế này coi như là đỡ rồi.
Nhìn mọi người, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất bình tĩnh nói:
- Các vị đại ca, hôm nay tôi đến đây không phải để khoe khoang, cũng không phải để cãi vã. Tôi đến thăm Uyển Nhi, thăm ông cụ. Có gì muốn nói, cứ để tôi vào nhà rồi nói được không?
Đúng lúc mấy anh em Đổng gia đang định nói chuyện thì đột nhiên Đổng Uyển đứng ở cửa can ngăn:
- Anh cả, các anh đừng cãi nhau nữa. Ông nội bảo để anh ấy vào.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mấy anh em nhà Đổng gia, Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt thản nhiên đi vào. Nhìn Đổng Uyển đứng trong phòng khách, sắc mặt có chút tiều tụy, cả người lộ rõ vẻ gầy yếu hơn rất nhiều. Lúc bước qua chỗ Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, thấp giọng nói:
- Uyển nhi, em gầy đi nhiều quá.
Một câu nói giản đơn như vậy nhưng lại khiến toàn thân Đổng Uyển run lên, dường như hết thảy kiên trì những ngày qua đều rất đáng giá.
Đi vào phòng khách, Đổng lão lúc này sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, âm trầm. Thấy Nhiếp Chấn Bang, ông lão mở lời:
- Cậu tới đây làm gì? Cậu hại Uyển Nhi nhà tôi còn chưa đủ hay sao? Có phải cậu thấy tôi đã già rồi, chỉ có thể để mặc cho các người khi dễ không? Uyển Nhi còn nhiều anh trai như vậy, không phải để mặc cậu muốn làm thế nào thì làm đâu.
Lời nói của ông coi như đã gạt bỏ địa vị và bối cảnh của hai nhà sang một bên. Như vậy cũng làm Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút may mắn, ít nhất thì đây cũng là một tín hiệu tốt.
Trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói:
- Ông nội Đổng. Cháu biết trong vấn đề hôn nhân, cháu chẳng những đã làm ông không hài lòng, làm Dương gia cũng bất mãn, mà thậm chí còn khiến cả ông nội cháu tức giận. Tại nơi này, cháu xin nhận tội với ông. Kính mong ông tha thứ cho cháu.
Đổng lão nghe Nhiếp Chấn Bang nói thành khẩn như vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một ít. Tình trạng của Đổng Uyển hơn nửa tháng qua ông đều nhìn ở trong mắt, vội ở trong lòng. Chỉ có điều, sự cố chấp và quật cường của Đổng Uyển cũng khiến ông cụ dần phải cố mà chống đỡ. Hôm nay Nhiếp Chấn Bang đến đây, vừa hay mở cho ông một lối thoát, cũng như một bậc thang để bước xuống.
Tuy nhiên, dịu thì có dịu đi nhưng không có nghĩa là ông cụ sẽ cho phép Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển cứ không rõ ràng như vậy mà ở với nhau. Lập tức ông liền trầm giọng nói:
- Vốn dĩ chuyện này ta cũng định đến tìm ông nội của cậu bàn bạc. Nhưng hôm nay cậu đã đến đây, hơn nữa, nhìn thằng nhóc cậu cũng có chút chủ kiến, tôi cũng sẽ nói một chút luôn vậy. Giữa Đổng Uyển và cô bé nhà Dương gia, cậu rốt cuộc là chọn ai. Đây cũng là chuyện không thể vẹn cả đôi đường. Cá và chân gấu, không thể đều có được (chân gấu: là một món ăn cao sang). Cậu cũng đừng nghĩ đến cái chuyện phải ôm trái ấp.
Dừng lại một chút, Đổng lão tiếp tục nói:
- Nếu cậu là một thương nhân hay là cái gì đại loại thế thì còn có thể có cách giải quyết uyển chuyển được. Nhưng nếu cậu đã muốn có được một thành công nhất định ở trong thể chế thì chuyện này, nhất định phải có một chọn lựa.
Lời nói của Đổng lão đã rất rõ ràng. Con cháu thế gia ở thủ đô có vợ lớn vợ bé cũng không phải chuyện lạ gì. Chẳng qua, bọn họ đều là tìm con cháu nhà bình dân. Mà Nhiếp Chấn Bang tìm đó, đều có hơi chút kinh thế hãi tục một tí. Nhưng nếu bọn nhỏ đều thấy không sao cả, đều kiên trì muốn đến với nhau, và nếu bản thân Nhiếp Chấn Bang không ở trong bộ máy chính quyền thì cũng có thể làm hai quốc tích song song, đây cũng không phải chuyện không thể làm. Tuy nhiên, nếu muốn lăn lộn trong thể chế, thì chuyện này tuyệt đối không thể được.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang liền ngẩng đầu nhìn Đổng lão, trầm giọng nói:
- Ông nội Đổng, lần này sở dĩ cháu không chọn, chính là vì cháu không muốn làm tổn thương Uyển Nhi hay An Na. Cháu thật sự không muốn tổn thương bất kỳ ai. Cho nên, cháu tình nguyện để hai cô ấy lựa chọn. Kết quả cuối cùng có như thế nào, cháu cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của hai cô ấy. Vì vậy, cháu mới bất chấp sự giận dữ của ông nội cháu mà liều lĩnh đào hôn.
Mọi người đều nói, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Một người dù có ngụy trang giỏi thế nào cũng không thể che dấu được ánh mắt. Đổng lão trong cuộc đời này cũng có thể tự nhận là đã từng gặp qua vô số người. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng lão cũng có chút buông lỏng. Trầm mặc một lúc lâu, lại thở dài một tiếng, nhìn Đổng Uyển bên cạnh rồi ông cụ nhẹ nhàng nói:
- Cháu gái, cháu đã trưởng thành rồi, chuyện của cháu, ông không quản được nữa. Mấy ngày nay nhìn vẻ thống khổ của cháu, trong lòng ông nội cũng đau đớn không thể chịu đựng thêm nữa. Thôi, hết thảy để chính cháu và cô bé An Na kia tự lựa chọn, tự thương lượng với nhau đi. Chuyện này, ông không quản nữa.