Lý Quốc Hoa lập tức mỉm cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Nhiếp tam thiếu, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tôi nghĩ chúng ta sau này sẽ còn có cơ hội gặp lại. Tiểu Thần, đi thôi.
Lý Quốc Hoa cười rất tự nhiên, từ lúc gây rối đến lúc hạ màn, Lý Quốc Hoa đều khiến cho người ta có cảm giác là người mạnh mẽ quyết đoán. Người như thế, tác phong làm việc đương nhiên sẽ vô cùng phóng khoáng.
Mặc dù là gây rối nhưng vẫn có thể làm một cách quang minh chính đại, như vậy lại khiến những người vây xem xung quanh đều có chút tán thưởng. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười mà nói:
- Hoa thiếu gia có hứng thú, sau này tôi đương nhiên sẽ bồi tiếp.
Hai người, đều có cảm giác thưởng thức lẫn nhau. Đây mới đúng là một đối thủ đáng tôn trọng, là địch mà cũng là bạn. Cái này so với sự đối nghịch giữa Nhiếp Chấn Bang và Chu Thần lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu Chu Thần là kẻ thù, thì Lý Quốc Hoa là đối thủ cạnh tranh, là một đối thủ cạnh tranh trên con đường quan lộ mà thôi. Trong suy nghĩ, hai người đều biết rõ đối phương là chướng ngại lớn nhất ngăn cản mình bước tới đỉnh cao nhất, nhưng cũng không có nghĩa là hai người không có khả năng cùng hợp tác.
Đứng trên góc độ của Nhiếp Chấn Bang mà nói, ưu thế của bản thân là rất rõ ràng, nhưng nhược điểm cũng không phải ít. Ưu thế chính là ở chỗ, Nhiếp Chấn Bang trẻ hơn Lý Quốc Hoa sáu tuổi nhưng cấp bậc lại ngang hàng đều là cấp Phó giám đốc sở. Đợi đến sang năm sau khi điều lệ nhậm chức của cán bộ lãnh đạo Đảng, chính quyền được ban hành, dưới sự hạn chế tuổi tác tương đồng, ưu thế của Nhiếp Chấn Bang so với Lý Quốc Hoa càng lớn.
Điểm không thuận lợi là ở tuổi của Nhiếp Chấn Bang, vào lúc này mà muốn tiến thêm thì cũng không thực tế cho lắm. Dù sao, cán bộ cấp Phó giám đốc sở cho dù có ít tuổi thì cũng vẫn là chức vụ lãnh đạo Đảng, việc này đã phá kỉ lục cả nước rồi. Nếu như sau đó lại tiếp tục thăng tiến như hỏa tiễn, chuyện này nhất định là không thể có được.
Ngoài buổi tối ở nhà ông nội đón giao thừa cùng mọi người, thời gian còn lại, Nhiếp Chấn Bang hầu như đều ở câu lạc bộ Vương Triều. Chuyện ông cụ đề cập đến lần này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất khó xử. Bắt Nhiếp Chấn Bang phải lựa chọn, thật là không biết phải xử lý như thế nào. Vì vậy, ngay lúc này, Nhiếp Chấn Bang chỉ còn cách lựa chọn trốn tránh.
Hai ba ngày, nhoáng một cái đã qua đi. Buổi tối ngày mùng ba đầu tháng giêng, lúc này, sân nhà Nhiếp gia đã sớm lại được trang trí một lần nữa. Với vai trò là cháu trai trưởng của nhà họ Nhiếp, hôn lễ của Nhiếp Gia Lương đương nhiên là được lựa chọn cử hành ở ngay tại viện trong nhà (viện là sân trong tứ hợp viện).
Mặc dù là con cháu nhà phú quý, nhưng chuyện kết hôn đại sự của một đời người cũng không thể ngoại lệ. Trong sân đã treo những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, trên cửa sổ đều dán chữ hỷ đỏ thẫm.
Ngày này, mấy anh chị em nhà Nhiếp gia đều đã trở về. Chị cả Nhiếp Quốc Bình lúc này đang nói chuyện với bà cụ ở trong phòng.
Khác với những người phụ nữ khác trong Nhiếp gia, Nhiếp Quốc Bình bình thường rất ít khi tham gia vào các việc của gia đình. Gia tộc như Nhiếp gia rất chú ý đến thân phận và địa vị. Nhiếp Quốc Bình tuy rằng cũng đã lên đến chức thiếu tướng, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là chức vụ nhân viên kỹ thuật dân sự. Trong gia tộc cũng rất ít khi có người để ý tới.
Hoàng Duyệt Dung là một trong những nhân vật chính hôm nay, Diệp Thục Nhàn và Nhiếp Quốc Dung đều ở bên cạnh. Nhiếp Quốc Dung lúc này cũng cười nói:
- Chị dâu, lần này có thể coi như là yên tâm rồi. Nhiếp Gia Lương kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với một người tốt như vậy, sau này chị có thể hưởng phúc rồi.
Hoàng Duyệt Dung nghe xong, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười đắc ý. Tuy nhiên, nhìn sang Diệp Thục Nhàn bên cạnh, Hoàng Duyệt Dung vẫn là cười nói:
- Quốc Dung, em còn lo lắng chuyện gì chứ. Nhã Lệ và thằng bé thứ hai nhà Dương gia không phải yêu nhau sao? Em còn sợ cái gì. Tập đoàn Ốc gia hiện giờ dẫn đầu trong tất cả các doanh nghiệp bán lẻ trong nước, em mới là người được hưởng phúc.
Trưởng bối trong nhà lúc này đều đang bận rộn, Nhiếp Gia Lương lại bị đám người Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang kéo tới câu lạc bộ Vương Triều.
Tầng chín trong câu lạc bộ, đây là lần đầu tiên Nhiếp Gia Lương tới đây, nhìn nội thất trang hoàng xa hoa lộng lẫy, Nhiếp Gia Lương ngây ra tại chỗ.
Dương An Bang lúc này lại cười nói:
- Đại ca, anh chắc là không biết. Đây chính là chỗ kim ốc tàng kiều của Lão Tam đấy. Thấy thế nào? Trang hoàng như thế này, có thể sánh được với hoàng cung ấy chứ. Lần này kết hôn, dù thế nào cũng phải để cho Lão Tam lo liệu giúp anh làm thật xa hoa, long trọng.
Dương An Bang vốn dĩ chẳng qua chỉ là nói đùa một câu. Dù sao, cũng là con cháu thế gia, như mình không ở trong giới chính trị còn dễ, không phải e dè quá nhiều. Nhưng bình thường, người làm chính trị đều rất coi trọng hình tượng và ảnh hưởng. Long trọng quá mức chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Nhưng Dương An Bang không ngờ là Nhiếp Chấn Bang lúc này, sau khi trầm ngâm một chút, cũng cười nói:
- Ừ, em thấy đúng đấy. Đời người có ba chuyện vui lớn là đêm động phòng hoa chúc, lúc được đề tên lên bảng vàng, tha hương gặp bạn cũ. Kết hôn là chuyện vui lớn nhất trong ba chuyện. Nếu không ly hôn thì cả đời chỉ có một lần, cũng phải làm cho long trọng một chút.
Nghĩ một lúc, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Về khách sạn, bác cả đã giúp anh chọn được hội trường tổ chức yến tiệc dành cho khách quý của khách sạn thủ đô rồi, em sẽ không tham dự vào việc này nữa. Đội xe cho hôn lễ và các chuyện khác thì để em làm cho là được rồi. Có điều, ông chủ Dương, anh dù thế nào cũng muốn kết hôn với Tiếu nhị tỷ nhà chúng tôi, đối với anh em vợ của mình, anh không muốn thể hiện một chút sao?
Dương An Bang hơi sửng sốt, sau đó liền cười ha ha. Hiện giờ, hệ thống mạng lưới của tập đoàn Ốc gia và Quốc Mỹ sớm đã được hoàn thành. Toàn bộ các thành phố cấp 3 trên cả nước đều đã được phân bố đúng trật tự. Có thể nói, công ty lưu chuyển tiền tệ lớn nhất trong nước hiện giờ chính là tập đoàn Ốc Gia. Đối với Dương An Bang, thứ không thiếu nhất chính là tiền bạc. Lúc này, Dương An Bang cũng quay sang nhìn Tiếu Nhã Lệ bên cạnh, ánh mắt hai người giao nhau một chút, ngay sau đó, Dương An Bang cũng cười đáp:
- Nếu đã như thế, tôi sẽ tặng đại ca và chị dâu tương lai một căn hộ mới. Ở ngoại ô thủ đô, gần khu Đông Thành. Gần đây, tập đoàn Ốc Gia chúng ta cũng bắt đầu nhúng tay vào bất động sản rồi, mới xây dựng một khu chung cư xa hoa bên đó. Một tòa biệt thự 800 mét vuông, một chiếc BMW 740 coi như là một chút tâm ý của tôi và Nhã Lệ.
Nhiếp Gia Lương lúc này cũng hơi giật mình. Mới chỉ vài năm không giao du với đám thằng nhóc này, làm thế nào mà mấy đứa lại đều có nhiều tiền như vậy? Đang chuẩn bị từ chối, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Được, quyết định như vậy đi.
Sau đó Nhiếp Chấn Bang quay sang nói với Nhiếp Gia Lương:
- Đại ca, anh đừng từ chối. Của cải của Dương lão nhị em biết rõ hơn anh. Một chút đồ này đối với anh ta mà nói, chẳng qua chỉ là con tép đậu trên mép con mèo mà thôi. Không tin anh hỏi Nhị tỷ thì biết.
Bên cạnh, Tiếu Nhã Lệ cũng có chút ngượng ngùng nói:
- Đại ca, Chấn Bang nói rất đúng, anh cứ yên tâm nhận lấy. Chỉ có chút đồ này, em thấy vẫn còn ít đấy.
Về việc tổ chức hôn lễ, so với những người ở đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn có kinh nghiệm hơn. Dù sao cũng có kinh nghiệm sống nhiều hơn mọi người ở đây mười mấy năm, một số trường hợp oanh động của sau này, Nhiếp Chấn Bang hôm nay cứ thế mà nhặt ra.
Ngày mùng bốn tháng giêng, tám giờ sáng, ở cổng chính của câu lạc bộ Vương Triều, bãi đỗ xe to như vậy sớm đã chật kín các loại xe đắt tiền hạng sang.
Dẫn đầu là một chiếc Larry đỏ rực được trang trí thành xe hoa. Trên xe, những bông hoa hồng tươi rói rực rỡ kết lại thành một hình trái tim.
Ngụ ý rằng hôn lễ của Nhiếp Gia Lương sẽ may mắn tốt lành, đại cát đại lợi. Theo sát sau chiếc Larry là một chiếc Rolls-Royce, tiếp sau đó là hai chiếc Bentley. Sau cùng là thuần một sắc xe BMW và Mercedes-Benz. Cả đoàn xe vừa đúng chín mươi chín chiếc, ngụ ý hôn nhân thiên trường địa cửu, bền lâu mãi mãi.
Đoàn xe vừa đi ra, toàn bộ dân chúng kinh thành xôn xao cả lên. Không ít người qua đường đều dừng lại quan sát. Cũng may Nhiếp Chấn Bang không để cho người ta quản chế giao thông, phong tỏa đường phố các kiểu, như vậy mới không phô trương thanh thế quá lớn.
Lúc này, trên tầng mười trong tòa nhà đối diện câu lạc bộ Vương Triều, nơi này, toàn bộ tầng mười đã được bao trọn, trang hoàng theo phong cách cổ xưa của Hoa Hạ.
Ở cửa ra vào, trên mặt cánh cửa bằng gỗ chạm trổ hoa văn treo một tấm biển nhỏ: Câu lạc bộ Thường Thanh Đằng thủ đô.
- Hoa ca, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy là có ý gì? Gióng trống khua chiêng, tổ chức long trọng xa hoa như vậy, không sợ lãnh đạo cấp trên chỉ trích hay sao?
Bên cạnh cửa sổ, Chu Thần nhìn mà không ra ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Đoàn xe khổng lồ như vậy, long trọng như vậy. Có thể nói, trước đây một Nhiếp Chấn Bang luôn khiêm tốn giản dị, giờ đột nhiên lại phách lối thể hiện, khiến cho Chu Thần ngơ ngác không hiểu ra sao cả.
Tầng mười, đây cũng là tầng mà Lý Quốc Hoa tự chọn cho mình. Nói thô bỉ một chút, câu lạc bộ Vương Triều, cao nhất không phải là tầng chín sao? Vậy tự mình chọn ở tầng mười, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn ở trên đầu Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một chút, Lý Quốc Hoa cũng trở nên khâm phục Nhiếp Chấn Bang. Thủ đoạn này, bản thân mình cũng phải suy nghĩ một lúc mới thông suốt.
Một mặt, trong việc thay đổi người thừa kế Nhiếp gia, người làm anh cả là Nhiếp Gia Lương lại đem vị trí tặng cho Nhiếp Chấn Bang, trên phương diện này đương nhiên là có nhân tố năng lực, nhưng người bên ngoài dù sao cũng không hiểu rõ lắm. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang gióng trống khua chiêng mà lo liệu hôn lễ cho Nhiếp Gia Lương như vậy, coi như đã thể hiện sự hòa thuận trong Nhiếp gia cho người ngoài xem.
Mặc khác, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, cũng có thể coi là một lời nhắc nhở đối với con cháu các nhà thế gia trong kinh thành, khiến cho bọn họ đối với việc chọn lựa đối tượng để dựa vào cũng sẽ có thái độ do dự xem xét.
Thứ ba, Nhiếp Chấn Bang chính là đang tạo lá chắn cho chính mình. Trong thủ đô, ai cũng biết rõ Nhiếp Chấn Bang lần này trở về còn vì vấn đề hôn nhân của hắn. Làm như vậy, tiểu tử này đã dựng lên một tấm lá chắn, thu hút ánh mặt của mọi người vào đám cưới của Nhiếp Gia Lương, sau đó Nhiếp Chấn Bang mới có cơ hội thoát thân.
Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hoa liền mỉm cười, đối thủ như vậy mới thú vị chứ. Nhưng những suy nghĩ này Lý Quốc Hoa đương nhiên sẽ không nói với Chu Thần. Chu Thần con người này, tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy, quan trọng nhất là, trong tình trạng không có năng lực mà vẫn như vậy, thì chính là ngu xuẩn.
Lý Quốc Hoa lập tức trầm giọng nói:
- Tiểu Thần à, chuyện của người khác cậu đừng quan tâm nhiều. Hiện tại, cậu vẫn nên suy xét về vấn đề nhậm chức của cậu ở thành phố Bá Châu đi. Suy nghĩ lần này của ông cụ nhà cậu rất hay, nhưng cậu lại không thể tạo ra thành tích gì. Lúc này đây, tôi muốn để cậu đến thành phố Tân Lê đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Giờ chỉ còn xem cậu có tự tin bắt tay với Nhiếp Chấn Bang hay không thôi.
Lời Lý Quốc Hoa không khác gì sét đánh ngang tai, Chu Thần liền ngây cả người. Đến thành phố Tân Lê làm Chủ tịch thành phố, bắt tay với Nhiếp Chấn Bang, đây còn không phải là muốn dâng mình đến tận miệng cọp của Nhiếp Chấn Bang sao?
Nhưng tính cách của Lý Quốc Hoa, Chu Thần hiểu rõ, đó là tuyệt đối không nói hai lời. Nếu bây giờ mình mà phản bác, về sau muốn Lý Quốc Hoa chỉ điểm, sợ là khó đấy.