Nghe được câu này, trong mắt Nhiếp Chấn Bang cũng thoáng qua một sự tán thưởng, ai nói người xuất thân từ bộ đội chỉ biết luyện binh đánh giặc thôi. Hiện giờ xem ra, La Bình An là người có chỉ số thông minh cũng không hề thấp. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang không phải là người xấu xa gì, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người tốt lành. Nếu La Bình An lựa chọn thỏa hiệp với Ngụy Văn Hải thì Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là người có thể dễ dàng mà bỏ qua được.
Lúc này xem ra, La Bình An cũng có sự tính toán của riêng ông ta, ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang nhìn Ngụy Văn Hải, nhún vai nói:
- Anh Hải, thật ngại quá! Ở cái chỗ này, nếu La tổng đều đã nói như vậy rồi, tôi cũng không thể nhường lại cho anh được. Nếu làm vậy, chẳng phải là khiến cho La tổng khó chịu sao?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng cầm đũa lên gắp một đũa thức ăn nếm thử, nhìn Hải Ca đứng ở bên cạnh nói:
- Hương vị đúng không tệ chút nào, nếu không Hải Ca cũng ngồi xuống thưởng thức cùng chúng tôi một chút đi.
Nguyễn Văn Hải là loại người gì chứ, ở cái Bằng Thành này, có khi nào anh ta đã phải chịu cái loại tức giận không đâu như vậy. Phải biết rằng, hiện giờ Bằng Thành chính là một đặc khu. Ở một số phương diện, chuyện của đặc khu sẽ có cách xử lý đặc thù. Ở đặc khu Bằng Thành, từ lúc thành lập chính là một thành phố cấp tỉnh, cán bộ của Bằng Thành có quyền tự quyết tương đối lớn.
Liên quan với đó, ngay cả những người đứng đầu của các tiểu khu phía dưới cũng có được một quyền lực không nhỏ. Bình thường, dựa vào mối quan hệ của người anh ruột gã, có ai lại không coi gã như tổ tông mà phụng dưỡng chứ, khi nào thì Ngụy Văn Hải lại phải chịu cái loại tức giận với vẩn không đâu như thế này.
Sắc mặt gã ta trầm xuống nhìn La Bình An nói:
- Được, La tổng ông được đấy. Chúng ta đây, núi không dời chỗ thì nước phải dời. Nhưng cơ hội chắc chắn rồi sẽ có. Đến lúc đó, chúng ta lại tính toán chuyện này.
Nói xong, anh Hải cũng nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh nói:
- Người anh em à, xem ra không phải mãnh long không qua sông a.
Nghe được câu này Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ mỉm cười. Những thủ đoạn này hắn thấy đã nhiều. Đời trước, mấy năm đầu sau khi ông cụ đi rồi, uy thế của Nhiếp gia vẫn còn dư lại. Cái đám thái tử gia trong thủ đô, khi ức hiếp chính hắn thì trên cơ bản, đều phải tìm một cái cớ. Cái gọi là có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì nửa bước khó đi. Khi đó Nhiếp gia tuy rách nát, cũng không để mặc cho người ta chèn ép lên tận đầu được. Có cái lý do đó trên đầu, vậy thì cũng dễ xử lý hơn rất nhiều. Ví dụ như là Nhiếp Chấn Bang ra tay trước, hoặc là nói mấy cái từ mang tính làm nhục, vân vân. Nhưng đến sau đó, khi anh em Nhiếp Quốc Đống chính thức tách ra, Nhiếp gia liền xuống dốc không phanh, đến tấm màng cuối cùng cũng bị kéo xuống, Chấn Bang bị ức hiếp lại không cần lý do gì nữa rồi. Với sự chênh lệch quá lớn như vậy, có thể nói, dùng cụm từ “không có gì cần cố kỵ” chính là sự hình dung chuẩn xác nhất.
Lúc này, nhìn thái độ của anh Hải, chỉ sợ là muốn coi hắn như quả hồng mềm nhũn mà bóp rồi. Quả nhiên, lời của anh Hải này vừa nói ra, lập tức có vài tên đàn em liền đứng dậy, một trong những tên đó đã giơ tay ra chỉ, nói:
- Con mẹ nó, mày đang tính cái gì vậy? Người như mày mà cũng dám đoạt địa bàn với anh Hải sao? Sống không kiên nhẫn nữa hả! Để cho mấy anh đây dạy dỗ cho mày biết, người nào là mày không thể đắc tội được?
Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang đứng lên, vẻ mặt không còn chút thản nhiên nào của mới rồi mà trở nên âm trầm lại, nhìn anh Hải ngón tay thì chỉ vào tên đàn em đứng bên cạnh gã ta, trầm giọng nói:
- Mày, tự vả vào miệng mình hai mươi cái, đánh khi nào hộc máu mới thôi.
Nếu như nói Nhiếp Chấn Bang có điều gì kiêng kỵ nhất thì tất nhiên, mẹ của hắn tuyệt đối là sắp xếp tại vị trí thứ nhất. Từ nhỏ Nhiếp Chấn Bang đã cũng mẫu thân sống nương tựa vào nhau. Hơn nữa, thêm trải qua của kiếp trước, ở kiếp này, điều Nhiếp Chấn Bang hận nhất chính là hai chuyện, một là chửi hắn **, hai là mắng mẹ của hắn.
Cái tên cắc ké trước mắt này, căn bản không có nghĩ đến là, chẳng qua chỉ là một câu chửi mà chính gã thường dùng hằng ngày nhất, lại làm tức giận một người mà chính gã không nên động đến.
- Ha ha! Ha ha ha.
Khi nghe Nhiếp Chấn Bang vừa nói ra những lời như vậy, anh Hải kia liền dẫn đầu bật cười ha hả. Ở Bằng Thành, cái kẻ anh Hải này căn bản cũng không tin tưởng có người còn có lá gan lớn như vậy. Đừng nói là một kẻ từ phương Bắc, dù có là con trai của Bí thử Tỉnh ủy đến đây, thì anh Hải này cũng không sợ bao giờ cả, vì nơi này là đặc khu mà.
Chỉ có La Bình An là cảm thấy trong lòng căng thẳng, vừa lúc đó Nhiếp Chấn Bang đã nhanh chóng bay vọt đến trước mặt người hầu, tát hai cái như trời giáng làm gã ta té nhào xuống đất.
Trong cái tát của Nhiếp Chấn Bang ẩn chức sức lực của toàn thân Nhiếp Chấn Bang. Cả một quá trình dài tới, Hình Ý Quyền của hắn cũng không phải là luyện không, vì vậy cái tát kia, bên trong ẩn chứa sức lực như thế nào, Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ.
Chỉ thấy tên đàn em này bay lên rồi "á" một tiếng, lại rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi còn lẫn cả mấy cái răng nanh nữa. Đây chính là thái độ của Nhiếp Chấn Bang.
Sắc mặt anh Hải kia chìm xuống, nhìn chăm chú Nhiếp Chấn Bang, dường như gã ta đang tìm tòi mấy thứ gì đó từ trên người thanh niên này vậy. Đây là loại người nào, mà cũng dám gàn rỡ như vậy. Đầy còn là lần đầu tiên mà gã ta gặp phải. Một kẻ tới từ phương Bắc, mặc dù tiếng phổ thông nói không tệ nhưng lại mang theo chút khẩu âm của Yến Bắc, Đường Thành, hẳn hắn ta không phải là người tới từ Thủ đô. Nghĩ đến đây, Hải ca lập tức lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, giỏi lắm, lại còn dám động thủ. Các anh em, cùng tiến lên bắt hắn lại đưa đến Cục Công an. Đúng lúc nghiêm trị. Chúng ta coi như là lập được một cái công lớn.
Bắt đầu từ năm 83, giai đoạn nghiêm trị bắt đầu, không ít địa phương đều xuất hiện một ít án oan hoặc người bị xử sai. Tuy Trung ương đã lần nữa nhấn mạnh rằng, nghiêm trị đồng thời cũng phải chú ý xem xét, phán xử cho kỹ càng. Nhưng dưới địa phương, bởi vì trời cao hoàng đế xa, nên những kẻ như cái tên anh Hải này, luôn biết lợi dụng lỗ hổng, tùy ý chụp cái mũ “nghiêm trị” lên trên đầu người dân bình thường khác, chuyện này cũng không phải là số ít.
Chứng kiến trường hợp hỗn loạn như vậy, lúc này La Bình An cũng sốt ruột. Đây chính là cháu trai của lãnh đạo cũ, cháu đích tôn của Nhiếp gia. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở Bằng Thành rồi, lấy quyền thế của Nhiếp gia, chỉ sợ cán bộ toàn Bằng Thành đều sẽ gặp chuyện không hay.
Nhìn Ngụy Văn Hải bên cạnh, La Bình An lo lắng nói:
- Ngụy Văn Hải, anh dám? Hôm nay nếu anh dám động đến một cọng tóc của cậu ta, thì đừng nói là anh trai của anh, cho dù là Phó bí thư Lý cũng không bảo vệ được anh đâu. Không tin thì anh thử xem.
Nhưng đúng lúc này, tình hình cũng đã bình thường trở lại. Những tên đàn em kia chẳng qua cũng chỉ là một người trưởng thành bình thường mà thôi, căn bản không thể nào là đối thủ của Nhiếp Chấn Bang được. Nhìn những tên mấy tên tê liệt, nằm la liệt trên mặt đất, anh Hải cũng ngây dại, gã chỉ vào Nhiếp Chấn Bang run rẫy nói:
- Mày, có gan thì chờ ở đây, đừng đi đâu cả.
Nói xong, ngay cả đám đàn em kia cũng không quản, gã cứ thế chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này, La Bình An cũng đi đến, vẻ mặt có chút lo lắng. Tên anh Hải này La Bình An biết rõ quá ấy chứ. Ở Bằng Thành, gã nổi danh là người chơi xấu, ăn không được thì đạp đổ. Trong ngành xây dựng, không ai không sợ người này. Gã thường cho người đến kiểm tra hoặc là chắn công trường, hay tụ tập đông người lại gây đình công, cưỡng ép lũng đoạn thị trường cát sỏi và các loại vật liệu xây dựng ở Bằng Thành. Vì thế này, có không ít chủ thầu thuộc dạng không tin tà (không tin rằng pháp luật không trị được) đều bị gã chỉnh vào tận trong ngục, ăn cơm tù. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, nhất định sẽ khiến tên anh Hải này không từ bỏ ý đồ.
- Chấn Bang, chúng ta đi thôi. Việc bồi thường nơi này, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ ở đây. Nếu cậu không đi, đợi tới khi Ngụy Văn Hải đến, lúc đó chỉ sợ đã muộn.
La Bình An nhỏ giọng khuyên.
Nhìn sắc mặt Nhiếp Chấn Bang không được tốt lắm, La Bình An bổ sung nói:
- Chấn Bang, tôi biết không phải cậu sợ gì hắn. Với quyền thế của gia tộc cậu thì có đi đến đâu cũng không sợ . Nhưng vấn đề là, bây giờ cậu đang ở Bằng Thành, nơi này cậu không có ai cả.
Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, quả thật lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn đi luôn như vậy. Một kẻ như vậy, khẳng định cũng không là người tốt lành gì, còn tên Bí thư Ngụy kia, nếu đã dung túng em trai của mình như thế, chỉ sợ cũng không phải là người tốt đẹp gì. Đột nhiên, Nhiếp Chấn Bang nghĩ đến một biện pháp rất tốt để giúp cho ông cha nhà mình lập uy thế.
Sau khi Nhiếp Quốc Uy nhậm chức, công việc tuy rằng triển khai có vẻ như thuận lợi nhưng trong thành phố Việt Hải, vẫn có không ít tiếng nói bất đồng. Điều này có liên quan rất lớn tới tính cách của Nhiếp Quốc Uy. Quá trình công tác chính trị của Nhiếp Quốc Uy từ lúc đầu, có thể nói đều tập trung tại các bộ, ủy ban trung ương. Đối với sự đấu tranh nghiêm khắc thậm chí gần như là tàn khốc dưới địa phương như vậy, nói một cách khác, Nhiếp Quốc Uy vẫn là có chút ngơ ngẩn. Mấy ngày nay Nhiếp Chấn Bang đang lo lắng không biết nên làm thế nào. Nhưng bây giờ, có người chủ động đưa tới, với cơ hội như vậy Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chẳng những không đi, ngược lại hắn còn ngồi xuống, hắn nhìn La Bình An nói:
- Bác La, cháu vẫn là không đi đâu cả. Như vậy thì, làm phiền bác La gọi điện thoại cho bác cả của cháu. Cháu thật sự là muốn xem thử, Ngụy Văn Hải có thể làm gì được cháu.
Vừa lúc đó, đột nhiên có âm thanh sau lưng vang lên:
- Tam thiếu, sao cậu lại ở đây.