- Lý Quốc Hoa? Là ai vậy?
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, lập tức hỏi ngược lại.
Trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang, ở thời gian sau này, trong những người làm chính trị, sâu trong ký ức chưa bao giờ có một người tên là Lý Quốc Hoa từng xuất hiện. Chẳng lẽ nói, bởi vì sự xuất hiện của mình – chỉ là cái cánh của một con bướm nhỏ mà cũng dẫn đến sự biến hóa này sao?
Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang không biết là bản thân mình chẳng phải là một con bướm nhỏ gì hết. Liên Xô vừa chiến tranh, Hoa Hạ ít nhất đã lấy được mấy trăm tỷ đô la Mỹ dự trữ ngoại hối từ Liên Xô, cơ sở của ngành công nghiệp nặng lại đạt được sự tăng trưởng về chất lượng, sự phát triển của khoa học kỹ thuật trong quân sự quốc phòng đi trước thời đại khoảng mười lăm năm.
Hiện giờ, trong cục chuyên gia nước ngoài viện khoa học quân sự Hoa Hạ, chuyên gia Liên Xô đăng kí trong danh sách ít nhất cũng có đến năm trăm người, chỉ riêng số chuyên gia trong cục y tế dự phòng ít ra cũng ba mươi mấy người, giành được huân chương nhà khoa học của Liên Xô không dưới mười người. Lực lượng lớn mạnh như vậy sớm đã đưa thực lực quân sự quốc phòng của Hoa Hạ tiến đến sự hùng mạnh rồi.
Cứ như vậy, cục diện Hoa Hạ so sánh với thời điểm kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều. Thực lực, vĩnh viễn là một tiêu chuẩn quan trọng để cân nhắc địa vị của một quốc gia trên trường quốc tế. Thực lực quân sự lại càng thể hiện địa vị quốc tế của quốc gia đó.
Nhiếp Chấn Bang thật không ngờ, bởi vì như vậy mà khiến cho không ít con cháu nhà thế gia vốn dĩ đều không định đi vào con đường làm quan thì bây giờ đều thay đổi suy nghĩ, cũng muốn lao vào.
- Tam ca, nói đến Lý Quốc Hoa này, năm đó cũng có thể coi là một kẻ ngoan độc. Lý Quốc Hoa năm nay có lẽ đã ba mươi tuổi. Lúc mười lăm tuổi, con cháu của một gia đình nhỏ trong thủ đắc tội với y, suýt bị y đánh thành tàn phế. Sau đó, Lý lão gia đã nổi giận, đưa Lý Quốc Hoa sang Mĩ học đại học và tốt nghiệp học viện chính trị bên đó. Chính là trong mấy năm mà anh mất tích thì hắn về nước. Hiện giờ, nghe nói là đã giữ chức Phó chủ tịch thường trực thành phố nào đó ở vùng duyên hải rồi.
Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Lưu Côn lập tức liền trả lời.
Nhiếp Chấn Bang nghe Lưu Côn nói, nhớ lại lời Lê Văn Cách, Lý Quốc Hoa này không ngờ là cùng một bọn với Chu Thần. Điều này chứng tỏ sau khi Chu gia bị đẩy ra ngoài rìa đã gia nhập dưới trướng Lý gia dựa dẫm vào Lý gia. Trước đây, bản thân mình cũng từng suy nghĩ tại sao Chu Thần lại có sự thay đổi lớn trong cách hành xử như vậy. Hiện giờ xem ra, cao nhân thực sự ở phía sau, hẳn là Lý Quốc Hoa này rồi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc. Phương thức hành xử của Lý Quốc Hoa mình đã từng lĩnh giáo qua, nói là cao nhân - một chút cũng không quá lời. Thủ đoạn chính trị cực kỳ thành thục. Người như vậy sẽ là một kình địch trên con đường làm quan của mình sau này.
Đừng nhìn hiện tại một người ở đông một người ở tây, xem ra thì giống như trời ở trên cao và đất ở dưới xa, nhưng cạnh tranh lại có ở khắp mọi nơi. Trừ khi mục tiêu của Nhiếp Chấn Bang không phải là vị trí kia, bằng không hai người từng giây từng phút đều là đang cạnh tranh, bất kể là thời điểm nào cũng đều đang ở cạnh tranh.
- Cùng nhau xuống dưới xem xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi đứng lên. Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang đã suy đoán được đại khái rồi. Mạng lưới quan hệ của câu lạc bộ Vương Triều, bất kỳ người nào có tham vọng trên con đường quan lộ đều ngưỡng mộ và ghen tị. Chiêu này của Lý Quốc Hoa e là cũng đã có chuẩn bị mà đến.
Một đoàn người cùng vào thang máy xuống đại sảnh lầu một của câu lạc bộ Vương Triều. Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn, xung quanh vị trí trung tâm có một đám người xúm lại.
Đi đến gần xem, thấy Chu Thần đứng ở giữa đang ra sức diễn xuất hoa chân múa tay. Bên cạnh Chu Thần, một người đàn ông tuổi còn trẻ, đeo một cặp kính mắt gọng vàng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, cười nhẹ mà xem.
- Câu lạc bộ Vương Triều cũng chỉ đến trình độ này thôi sao. Đến Lafite cũng làm giả, coi chúng ta đều là lũ ngu cả sao?
Chu Thần lúc này có lẽ là vì có người đằng sau chống lưng, có vẻ vô cùng bạo dạn.
Câu lạc bộ Vương Triều là do Nhiếp Chấn Bang tự tay tạo dựng lên. Tuy rằng vẫn luôn do Lý Lệ Tuyết quản lý nhưng tuyệt đối không có khả năng bán rượu giả. Chuyện này, vừa mới bắt đầu đã thấy kỳ quái.
Bên cạnh, Trương Húc không ngờ cũng xuất hiện tại đây. Xem ra, lễ đón năm mới chính là cuộc tụ hội long trọng của con cháu thế gia trong kinh thành rồi.
- Chu cà lăm, nói như vậy không phải bảo chính mày thiểu năng trí tuệ sao? Một chai Lafite thôi, có cần thiết phải chuyện bé xé ra to thế không? Anh đây uống Lafite ở Vương Triều không dưới trăm chai, chưa từng uống phải rượu giả. Chai rượu này còn không phải chính mày mang vào vu oan sao?
Trương Húc lúc này cũng rất không khách khí mà châm chọc.
Con cháu nhà quý tộc cũng có quy củ và cách chơi của con cháu nhà quý tộc. Bình thường, trong công việc, bối cảnh gia đình cũng chỉ là phụ trợ, hết thảy đều phải dựa theo quy củ trong thể chế. Nhưng hiện tại thì sao? Chức vụ ở đây cũng chẳng là gì, hình tượng cũng chẳng có gì quan trọng. Nơi này đơn giản chỉ là nơi con cháu thế gia tụ họp, bởi vì ở đây không có người có thân phận nào khác, chỉ có thân phận con ông cháu cha.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng dẫn theo đám người Lưu Côn, Lý Hoa từ bên ngoài đi vào. Nhìn Chu Thần, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra tia cười châm biếm, trầm giọng nói:
- Chu Thần, tao đang nghĩ làm sao mà dạo này mày càng ngày càng nhanh nhẹn, hóa ra đã trở thành một con chó rồi.
Lời nói vừa dứt, Lý Quốc Hoa cũng cười rộ lên. Lần đầu tiên, đây cũng là lần đầu tiên sau khi Lý Quốc Hoa vào đây, lần đầu tiên đứng dậy, ánh mắt Lý Quốc Hoa chiếu thẳng lên người Nhiếp Chấn Bang, cười nhẹ nói:
- Nhiếp tam thiếu, quả nhiên là xuất thân từ dân gian, miệng lưỡi thật là bén nhọn. Tôi tự nhận không phải là đối thủ à.
Nói xong, Lý Quốc Hoa lại một lần nữa nói:
- Nhiếp lão tam, câu lạc bộ này cũng không tệ, tôi rất hâm mộ, cho nên tôi ghen tị. Hôm nay đến đây, mục đích của tôi chỉ có một, chính là đến gây sự.
Lời nói của Lý Quốc Hoa, khiến tất cả mọi người một phen xôn xao. Đến gây sự mà có thể nói một cách đường hoàng, quang minh chính đại như Lý Quốc Hoa, giống như là đến để chủ trì chính nghĩa vậy. Lý Quốc Hoa đúng là trường hợp đầu tiên ở thủ đô, thậm chí là cả nước rồi.
Lời nói của Lý Quốc Hoa tuy rằng thẳng tuột, nhưng người khác lại tìm không ra sự tự cao tự đại, cậy quyền cậy thế. Thứ nhất, lúc Lý Quốc Hoa xưng hô, cũng không dùng đến chức vụ này nọ gì trong thể chế, hoàn toàn đơn thuần là cách xưng hô giữa con cháu các nhà thế gia. Nói như vậy, lời nói của Lý Quốc Hoa hoàn toàn không có vấn đề gì. Con cháu quý tộc ở kinh thành, số người tranh đấu lẫn nhau cũng không phải là ít, trở mặt cũng không hiếm. Tuy nhiên là một loại tranh đấu khác, nói cô đọng một chút, đầu tiên là âm thầm giao phong, sau đó mới công khai một ít. Nhưng Lý Quốc Hoa lại trực tiếp công khai luôn.
Lý Quốc Hoa người này, lợi hại đấy. Xét đến uy danh và mạng lưới quan hệ trong chính phủ của Lý gia, bên cạnh Lý Quốc Hoa, tự nhiên cũng có không ít người vây quanh. Đừng nghĩ Lý Quốc Hoa nói quá thẳng thừng, thật ra lại rất có hiệu quả. Nếu chỉ là một trò gây náo loạn nho nhỏ như ngấm ngầm chơi đểu sau lưng, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không thèm để ý. Loại thủ đoạn ấy, đẳng cấp vẫn còn thấp. Nhưng nếu làm như hiện tại, Lý Quốc Hoa lại khiến toàn bộ áp lực đều đặt lên Nhiếp Chấn Bang. Nhiều người xem như vậy, câu trả lời của Nhiếp Chấn Bang sẽ trở nên vô cùng quan trọng. Nếu xử lý không ổn thỏa, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín của Nhiếp Chấn Bang trong giới con cháu quý tộc, ảnh hưởng đến địa vị dẫn đầu trong các câu lạc bộ ở kinh thành của câu lạc bộ Vương Triều.
Trầm tư một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi nói:
- Hoa thiếu gia xem ra là sống ở nước ngoài đã lâu, uống được ít sữa bò của Mỹ, thể chế trong nước cũng không hiểu được nữa rồi. Rượu nếu đã là từ chỗ tôi bán ra, tôi tự nhiên sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng ra lệnh:
- Côn tử, gọi chị Tuyết của cậu đến đây điều tra một chút, chai rượu giả này là từ đâu ra.
Trong câu lạc bộ Vương Triều, đối với việc kiểm soát rượu luôn cực kỳ nghiêm khắc. Rượu vang của Vương Triều đều là rượu nhập khẩu trực tiếp từ Quốc Ba Nhĩ Đa (thành phố Bordeaux của nước Pháp), căn bản là không thông qua con đường nào khác. Xuất xứ của chai rượu này rất kỳ quái. Nói trắng ra, không thể loại trừ trường hợp Lý Quốc Hoa mua chuộc được nhân viên của nơi này, cố ý trộn lẫn một chai rượu giả vào.
Rất nhanh, một nhân viên phục vụ nữ tuổi còn trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi đã bị Lý Lệ Tuyết đưa đến. Lúc này Lý Lệ Tuyết thần sắc lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc cao ngạo, trầm giọng nói:
- Căn cứ vào bản ghi chép hôm nay, bàn này là do tiểu Vương phụ trách, chai rượu giả này cũng chính là cô ta tự ý trộn lẫn vào.
Giờ phút này, tiểu Vương bộ dạng sợ hãi run rẩy, ánh mắt có chút trốn tránh, cả người co rúm, cúi gầm mặt, thỉnh thoảng lại liếc về phía Chu Thần bên cạnh.
Nhiếp Chấn Bang lúc này mày đã nhíu chặt. Thật không ngờ bọn người Chu Thần lại nghĩ ra cái trò này để hãm hại câu lạc bộ Vương Triều, hãm hại mình. Mục đích e rằng không đơn giản chỉ muốn làm mất thanh danh của mình, mà còn muốn phá hỏng cả mạng lưới quan hệ được tạo lập trong câu lạc bộ Vương Triều.
Lúc này mà lại đi tìm nguồn gốc loằng ngoằng của chai rượu giả, đã khiến chính bản thân mình trở nên không phóng khoáng rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Lệ Tuyết, mang cho anh ba chai Vodka lại đây.
Ba chai Vodka được đặt trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang cũng không nói lời nào, trực tiếp mở liền ba chai rượu, không chần chừ một giây phút nào dốc cạn cả ba chai. Ba chai rượu trắng liên tục nốc vào bụng, hơn nữa còn uống nhanh như vậy, cho dù là với tửu lượng của Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn cảm thấy hơi khó chịu, sắc mặt có chút đỏ ửng. Nhìn Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Hoa thiếu gia, chuyện này là lỗi của Vương Triều chúng tôi, là do chúng tôi quản lý không nghiêm. Người này chúng tôi sẽ lập tức khai trừ. Ba chai rượu này xem như Nhiếp Chấn Bang tôi bồi tội. Lệ Tuyết, tặng cho Hoa thiếu gia một tấm thẻ, từ nay về sau Hoa thiếu gia đến đây đều được miễn phí, bất kể là bao nhiêu người, uống bao nhiêu rượu, đến bao nhiêu lần, chỉ cần là Hoa thiếu gia đích thân tới, toàn bộ đều miễn phí.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại chuyển giọng, nhìn Lý Quốc Hoa nói:
- Hoa thiếu gia, không biết xử lý như vậy anh đã hài lòng chưa. Nếu Hoa thiếu gia còn cảm thấy chưa hài lòng, còn có chiêu gì khác, xin mời cứ việc sử dụng. Nhiếp Chấn Bang tôi sẵn sàng tiếp chiêu, tuyệt đối không trốn tránh.
Phương thức xử lý loại này của Nhiếp Chấn Bang khiến không ít người vây xem xung quanh đều có chút tâm phục. Tam thiếu gia thật là quyết đoán. Chịu nhận lỗi, lại miễn phí suốt đời, loại bồi thường này, thành ý của Vương Triều đã bày cả ra. Câu nói sau cùng cũng thể hiện thái độ tự tin mạnh mẽ của bản thân Tam thiếu gia. Nếu Lý Quốc Hoa ngươi còn không hài lòng vậy thì khai chiến đi. Nhiếp Chấn Bang ta đây cũng không phải người ăn chay. Có thể nói, xử lý như vậy, bên trong bên ngoài Nhiếp Chấn Bang đều đã rào trước đón sau đề phòng đầy đủ.
Lúc này, Lý Quốc Hoa cũng không tiện nói gì nữa. Trong ánh mắt hiện ra một tia tán thưởng. Nhiếp Chấn Bang con người này đúng là kình địch của mình. Lần đầu tiên giao phong, thoạt nhìn bên ngoài là bản thân mình thắng một bàn, nhưng đây là trong tình huống Nhiếp Chấn Bang trở tay không kịp vậy mà hắn vẫn có thể phản ứng được như vậy. Đối thủ này, thật không hề đơn giản.