Cải tạo trường học của toàn huyện?
Trương Sở Bân hoàn toàn ngây người, những ủy viên thường vụ khác cũng ngây ngẩn. Đề nghị này của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả các ủy viên thường vụ đều có chút ngoài ý muốn.
Ơ bên trong hệ thống chính trị Đảng ủy, sự nghiệp giáo dục, thật sự là một vấn đề dễ dàng bị coi nhẹ. Trừ phi là địa khu cực kỳ giàu có, trình độ phát triển kinh tế tương đối cao, nguồn tài chính sung túc thì bộ máy chính quyền của địa phương đó mới có thể tăng thêm một phần tài chính đầu tư vào giáo dục.
Nhưng, đối với địa khu Tây Bắc, đối với huyện Lê thì lại không phải là một nơi như vậy. Đến bộ máy chinh quyền còn vượt qua mỗi ngày đều rât kho khăn, làm sao còn có rảnh rỗi như vậy để đi quan tâm mấy cái việc này.
Trên cơ bản, ngoại trừ mấy trường học cơ sở trong nội thành có được một nguồn tài chính đầu tư nhất định ra, các trường trung, tiểu học cấp phía dưới của các xã, thị trấn trên cơ bản đều là trải qua từng ngày kham khổ. Chủ nhiệm ủy ban giáo dục của Huyện khi nhìn thấy tận mắt tình trạng trường học của các xã phía dưới lại càng thêm sợ hãi. Thứ nhất là không có chuyện gì tốt đẹp cả, thứ hai chính là tiền lương. Hay nói cách khác chính là cần có tài chính. Tóm lại, đều là liên quan tới tiền bạc.
Nhìn tất cả mọi người đều mang một vẻ mặt kinh ngạc, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền cười nói:
- Các đồng chí, lần này, sau chuyện trường tiểu học của xã Cách Mộc bị phá hủy, có một ông chủ xuất thân từ xã Cách Mộc đã để lại cho tôi một cảm xúc rất sâu sắc. Ở xã Cách Mộc, vị ông chủ Chu này, ngay tại chỗ liền nguyện ý quyên tặng một triệu ra để dùng cho việc kiến thiết trường học. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi lại đề xuất cái đề nghị này ra. Về sau, theo sự phát triển của xã hội, hình thái xã hội tiên tiến sẽ càng ngày càng coi trọng vấn đề văn hóa, vấn đề giáo dục. Lúc này, đã đến lúc chúng ta phải coi trọng giáo dục. Một người chỉ có trình độ văn hóa bậc tiểu học nhưng lại tự nguyện bỏ ra một triệu để trợ giúp kiến thiết giáo dục. Tôi thấy, có thể lợi dụng cơ hội này hay không để triển khai một hoạt động trong toàn huyện, kêu gọi toàn huyện cùng hành động, góp một viên gạch để kiến thiết giáo dục.
Đối với chuyện Chu Lạp Phong muốn quyên góp tiền, cả bộ máy huyện ủy, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang ra thì gần như không có ai biết cả. Một triệu đấy. Toàn bộ huyện Lê, cũng mới chỉ có tám xã, thị trấn. Mà trong này, còn bao gồm cả thị trấn Thành Quan và xã Cách Mộc. Hiện giờ, xã Cách Mộc chuẩn bị hủy bỏ, trường tiểu học của thị trấn Thành Quan thì nằm ngày trong thị trấn, và cũng mới xây dựng mới chưa tới ba năm. Dựa theo tính toán cứ một trăm nghìn người thì có một trường tiểu học thì có thể xây dựng khoảng mười trường tiểu học. Nếu phân phối xuống 6 xã, thị trấn thì có thể xây dựng 6 trường tiểu học, khoản tiền khác còn có thể sử dụng vào mục đích tu sửa, giữ gìn trường. Hiện giờ nếu phát động cả huyện thì các đơn vị doanh nghiệp ở huyện Lê còn có thể quyên góp thêm được một ít. Nói như vậy, giáo dục của toàn bộ huyện Lê được cải thiện là hoàn toàn nằm trong tầm tay. Đây chính là một công trình thực sự thu hút được tấm lòng của người dân.
Một chuyện như vậy vừa không cần phải động tay lại có thể có được sự khen ngợi, ai cũng tự nguyện đi làm cũng sẽ không có ai phản đối. Mà hội nghị thường vụ, cũng không phải cái gì cần phải giữ bí mật, trên cơ bản, không đến nửa ngày, cán bộ cả huyện thành đều lan truyền rộng rãi. Truyền ra ngoài, vị lãnh đạo nào đầu phiếu chống cho việc xây dựng, cải thiện cơ sở giáo dục, phương tiện kiến thiết, vị lãnh đạo đó liền không còn chút mặt mũi nào nữa cả.
Mà lúc này Trương Sở Bân cũng mở miệng nói:
- Đề nghị này của chủ tịch Nhiếp rất là tốt. Tôi thấy hoàn toàn có thể lấy chuyện ông chủ Chu quyên góp lần này làm cơ hội để tiến hành một hoạt động quyên góp cho giáo dục trong toàn huyện, nên làm một bữa tiệc tối. Trưởng ban Tiết, cậu quản lý công tác tuyên truyền đi dầu. Chuyện tiếc tối, liền giao cho cậu chuẩn bị đi.
Nói thật lòng thì, Tiết Đại Minh người này, ngoại trừ sự ích kỷ có chút nặng ra, ngày bình thường thì trừ bỏ việc thích dùng mấy trò khôn vặt, còn trong công tác vẫn là có năng lực.
Dù sao cũng là cán bộ đã làm việc nhiều năm trong lĩnh vực tuyên truyền, đối với công tác tuyên truyền, ông ta rất có tâm đắc. Rất nhanh chóng, dưới sự vận động của Tiết Đại Minh, toàn bộ huyện Lê cũng bắt đầu hành động. Trên đường cái, có không ít nơi đã phủ kín băng rôn hoặc là áp phích đo thẫm.
Cái gì mà kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc, cái gì mà cải thiện điều kiện giáo dục của toàn huyện, cho trẻ em có một không gian để lớn lên, cái gì mà đào tạo quan niệm giáo dục, cải thiện môi trường học tập ở nông thôn. Rất nhiều những tuyên truyền có nội dung như vậy được treo dán khắp nơi. Mà nguyên một bộ, được treo ở hai bên đường phố, lối vào Huyển ủy cùng Đảng ủy. Ban Tuyên giáo đứng ra tổ chức, Phòng giáo dục huyện, Chi Đoàn huyện cũng tham gia tuyên truyền. Một triển lãm cũng đã được khai mạc, không ít lời bình phối hợp với không ít những hình ảnh chân thật, trường học bằng đất, gạch thấp bé ở nông thôn, giáo viên thì tối tăm, một vài học sinh mang theo một ánh mắt mờ mịt.
Lập tức trong huyện nổi lên một đợt chấn động không nhỏ.
Cùng lúc đó, qua sự liên hệ của Tiết Đại Minh, một buổi tiệc tối có nội dung trợ giúp việc học tập, giảng dạy cũng chính thức được bắt đầu ở rạp hát của huyện Lê mười lăm ngày sau.
Tòa nhà Huyện ủy, trong văn phòng của Trương Sở Bân.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi ở trên ghế sô pha, ở bên cạnh, ủy viên thường vụ huyện ủy, Trương ban tuyên giáo Tiết Đại Minh có hơi sửng sốt. Hiện giờ, quan hệ giữa Bí thư Trương và chủ tịch Nhiếp rất là khác biêt. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng có mặt ở đây, trong lòng Tiết Đại Minh trầm tư dần lên. Loại chi tiết này, Tiết Đại Minh rất là để ý. Cái này có thể khiến cho Tiết Đại Minh nhìn thấy được rất nhiều tình hình khác biệt. Từ mỗi chi tiết đi nghiên cứu vấn đề ra được cũng giúp cho Tiết Đại Minh có thể bất cứ lúc nào điều chỉnh lại phương án cùng sách lược của mình.
- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, đây là kế hoạch bố tri tiết mục của buổi tiệc tối về việc trợ giúp học tập lần này. Dựa theo ý tưởng của tổ kế hoạch chúng tôi, cả buổi tiệc trên cơ bản đi theo sự đơn gian, thuần túy làm cơ sở. Ngoại trừ mấy diễn viên nổi danh mời từ đoàn kịch và đoàn ca múa ở trong thành phố ra, những tiết mục khác, toàn bộ đều là do đoàn ca múa huyện và các giáo viên, học sinh từ các trường học trong huyện biểu diễn. Trong phần sau của buổi tiệc, chính là phần trọng điểm của buổi, nghi thức quyên góp giúp đỡ cho giáo dục. Đại khái thì ý tưởng chính là như vậy. Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, mời hai vị lãnh đạo chỉ dẫn ra chỗ nào chưa được.
Tư thái của Tiết Đại Minh có vẻ rất là cung kính.
Nhìn Tiết Đại Minh ở bên cạnh chỉ ngồi nửa cái mông ở trên sô pha, Nhiếp Chấn Bang liền cảm thấy có vẻ buồn cười. Loại thói quen này, cụ thể thì từ bao giờ bắt đầu, đã là không thể nào kiểm nghiệm được rồi. Tuy nhiên, dường như ở trong quan trường, cái này đã trở thành một loại thái độ thường dùng của cấp dưới khi gặp cấp trên thể hiện ra rồi. Giống như, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện ra được sự tôn trọng của cấp dưới với cấp trên của mình vậy.
Nói thật, cá nhân Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý tới mấy cái lễ tiết bề ngoài, tôn trọng là ở trong lòng, mà không phải là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.
Giờ phút này, Trương Sở Bân co vẻ rất cẩn thận, sau khi nhìn bảng tiết mục xong liền ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu có ý kiến gì không?
Đối với cách gọi Nhiếp Chấn Bang, đây không chỉ là nỗi phiền não của mình Trương Sở Bân mà là cán bộ của toàn huyện đều cảm thấy như vậy. Nếu thật sự là cao hơn một cái cấp bậc giống như Lưu Văn Thanh hay là các lãnh đạo Thành ủy thì thân thiết gọi một tiếng tiểu Nhiếp cũng được rồi. Nhưng, dù sao cũng là cùng cấp, nếu như gọi là tiểu Nhiếp thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy được sự lỗ mãng, không quá coi trọng. Nhưng nếu gọi là lão Nhiếp thì cũng lại không thỏa đáng. Cho nên, ở bên trong huyện Lê, khi xưng hô Nhiếp Chấn Bang, bình thường đều là trực tiếp dùng chức vụ để gọi, Chủ tịch huyện hoặc là Chủ tịch Nhiếp.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Đại khái thì các tiết mục mà Trưởng ban Tiết bố trí là rất khá. Chủ đề chính của chúng ta là giúp đỡ giáo dục, nếu như mời ngôi sao nổi tiếng gì đó quá mức, chi phí không ít không nói, đồng thời cũng làm mất đi ý nghĩa của buổi tiệc. Như vậy, lựa chọn sử dụng hai đoàn ca múa cấp huyện làm tiêu điểm, các trường học trong toàn huyện làm phụ trợ, để cho các học sinh trình bày các tiết mục đặc sắc nhất, ý tưởng này rất tốt. Tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên, ở trong buổi quyên góp, cá nhân tôi có một ý kiến là, có nên suy xét tới việc có nên đặt nghi thức quyên góp xen giữa vào các tiết mục biểu diễn trong bữa tiệc hay không. Ví dụ như, tiền quyên góp của các cơ quan trong Huyện ủy và Đảng ủy đặt cùng một nơi, các cơ quan trực thuộc huyện đặt một nơi, các đơn vị hệ thống đặt một nơi, cuối cùng là các doanh nghiệp tổ chức, cá nhân đặt một nơi, không tập trung vào cùng một thời điểm. Làm như thế này, vừa thể hiện được chủ đề của buổi tiệc, đồng thời cũng sẽ không khiến cho người ta có cảm giác như la con buôn.
Trương Sở Bân lúc này cũng gật đầu nói:
- Ừ, không tồi. Mặt khác, tôi thấy, địa điểm buổi tiệc cũng đừng đặt ở trong rạp hát. Bố trí tới sân vận động của huyện Lê, theo hình thức ngoai trơi. Tính chất của buổi tiệc này là để công ích. Có thể tính tới chuyện, làm vài cái hòm quyên góp tiền đặt ở trong hiện trường buổi tiệc. Đây là một chuyện tốt vừa ich nước lại lợi dân, cũng là một sự kiện lớn để toàn dân tham gia.
Loại mô thức này, Nhiếp Chấn Bang cũng là học được từ các buổi tiệc quyên góp tiền lưu trữ trong trí nhớ có từ kiếp trước về tương lai. Lúc này, đề xuất này trở nên rất mới mẻ, độc đáo. Tiết Đại Minh hơi chút trầm tư, lập tức liền tìm ra được ưu điểm của cách sắp xếp như vậy. Giữa các tiết mục xen kẽ một vài hoạt động vào, vừa có thể thôi thúc không khí buổi tiệc lên hướng cao trào mà một mặt khác, cũng tránh khỏi trường hợp đến phần cuối của chương trình dễ dàng sinh ra sự tẻ nhạt.
Lập tức, Tiết Đại Minh cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư. Đề nghị này của chủ tịch Nhiếp, tôi lập tức đi an bài một chút ngay.
Tám giờ tối ngày 30/7
Vào thời điểm này, ở sân vận động của huyện Lê bên này, sớm đã người đến người đi tấp nập rồi. Chẳng những là bên trong sân vận động đã ngồi kín người xem, mà ở phía bên ngoài sân vận động, trên tường vây, trên cây, cũng đã chật ních dân chúng từ khắp nơi trong toàn huyện chạy tới.
Buổi tiệc được khai mạc sau màn hợp xướng bài Ca xướng tổ quốc đầu tiên. Biểu diễn chính là dàn đồng ca của các cán bộ đã về hưu trong ban cán bộ lão thành. Mà trong lúc biểu diễn, các cán bộ lão thành cũng đều đã bộc phát toàn bộ tình cảm mãnh liệt của mình ra.
Bộ máy Huyện ủy mới của huyện Lê, khiến cho nhóm cán bộ lão thành này rất hài lòng. Những người này, gần như đều là những người cả đời đã công tác ở huyện Lê này. Việc phát triển huyện Lê, kiến thiết huyện Lê, bọn họ không có làm được lên, nhưng, phần tấm lòng kia vẫn còn có. Mà hiện giờ, huyện Lê phát triển, thay đổi theo từng ngày, bộ máy của huyện Lê, tự nhiên là dành được sự tán thành của cán bộ lão thành.
Sau màn hợp xướng mở màn, người dẫn chương trình đi lên sân khấu, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút nói:
- Trận động đất ở huyện Lê, sự sụp đổ của trường tiểu học xã Cách Mộc, đã đánh tỉnh toàn bộ huyện Lê chúng ta. Lãnh đạo của Huyện ủy, Đảng ủy đều tập trung cao độ vào vấn đề này. Kham khổ tới đâu cũng không thể để đứa nhỏ khổ, nghèo khó tới đâu, cũng không thể để cho giáo dục nghèo. Dưới sự dẫn dắt của Bí thư Trương và Chủ tịch Nhiếp, toàn thể cán bộ cơ quan Huyện ủy và Đảng ủy đã quyên góp trong đợt này được tổng cộng 56 ngàn, 700 nguyên. Khoản tiền quyên góp này, sẽ được dùng toàn bộ cho việc duy tu và xây dựng trường học cho toàn huyện, và dùng cho việc cứu trợ các học sinh nghèo, học sinh thất học trong toàn huyện.
Buổi tiệc kéo dài tới giữa chừng, sau khi một học sinh cấp 3 năm một của trường trung học đã biểu diễn một điệu múa dân tộc Bài ca vươn lên của người nông nô, người dẫn chương trình lại bước lên sân khấu, trong giọng nói dạt dào cảm xúc mãnh liệt:
- Lần quyên góp này, đã nhận được sự chú ý rất lớn của mọi tầng lớp trong xã hội, một vị doanh nhân nổi tiếng đã đi ra từ huyện của chúng ta, Chủ tịch hội đồng quản trị công ty xây dựng Chu thị của thành phố Nam Hải, tỉnh Việt Đông, Tổng giám đốc của khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố Bá Châu, ông Chu Lạp Phong. Sau khi ông nhận được tin tức về vụ động đất liền cố ý từ Bá Châu chạy về huyện Lê, sau đây, xin được kính mời ông Chu Lạp Phong lên sân khấu.