Đoàn Trường Quý cũng kinh hãi rồi. Ai ngờ Nhiếp Chấn Bang chơi theo cách này, không nói hai lời liền bắt luôn, lý do vẫn là cái lý do sứt sẹo như thế này. Cái gì mà chặn đường rồi hủy hoại tài sản của người khác.
Có thể khẳng định là, Cục công an bên này, chắc chắn có thể tìm được mảnh thủy tinh của xe bị đập vỡ. Hơn nữa, người ta cũng không phải là ở thôn Đoàn gia này, căn bản là không sợ chính mình trả thù, vì vậy tất nhiên là sẽ ăn ngay nói thật. Cứ như vậy, chính mình phải ở lại cục Công an bên kia, ít nhất cũng phải hai ba ngày là chắc chắn rồi. Thôn Đoàn gia đã không có chính mình trấn giữ nữa, chỉ bằng cái đám thùng cơm dưới tay kia, căn bản là không thể tin được vào. Rồi sau này, cái đám người trong thôn Đoàn gia bị chèn ép đó, chắc chắn là sẽ có người đi ra tố giác cùng với kiện lên.
Một chiêu này của Nhiếp Chấn Bang là từng bước, từng bước đan xen vào nhau, thận trọng mà trực tiếp đưa mình vào chỗ chết. Nghĩ đến đây, Đoàn Trường Quý liền giãy dụa nói:
- Nhiếp Chấn Bang, anh đây là có ý gì? Chẳng qua là lúc ban đầu mắng anh vài câu sao? Một Bí thư Thành ủy như anh, lại không có chứng minh gì cả, ai biết anh có phải là giả mạo hay không. Anh lợi dụng việc công để trả thù riêng. Bố đây là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, bọn mày không có tư cách để bắt bố. Mà cho dù muốn bắt, cũng phải xin Hội đồng nhân dân thành phố Bá Châu được lập hồ sơ, hủy bỏ tư cách của bố xong rồi mới được bắt.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chỉ mỉm cười. Đoàn Trường Quý càng kích động như vậy, càng rít gào như vậy, lại càng nói rõ rằng, Đoàn Trường Quý đang chột dạ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ nói năng rất lạnh nhạt:
- Đoạn Trường Quý, ông kích động như vậy làm gì? Chúng tôi, cũng không phải muốn bắt ông, chỉ là muốn mời ông trở về để hiệp trợ tiến hành điều tra một chút mà thôi. Ông yên tâm, trong vòng hai mưới bốn giờ chắc chắn sẽ đưa ra kết quả cho ông. Làm một đại biểu của Hội đồng nhân dân thành phố, là Bí thư chi bộ Đảng của thôn Đoàn gia, Đoàn Trường Quý ông, cũng có nghĩa vụ phải phối hợp với chính quyền và đồng chí trong cục Công an tiến hành điều tra chứ.
Mà lúc này, Trần Nhạc cũng đã là trầm cả mặt xuống, lập tức liền nói:
- Đồng chí Đoàn Trường Quý, tôi cũng chính thức thông báo rõ một chút, giờ phút này, không ai muốn bắt ông cả. Ông chính là một đại biểu Hội đồng nhân dân mà, chúng tôi làm sao dám. Đây chỉ là mời ông trở về hiệp trợ công an chúng tôi phá án mà thôi. Còn mong ông thông cảm.
Bên này, một đám bảy tám người của Đoàn Trường Quý đều bị cảnh sát mà Trần Nhạc mang theo dẫn hết lên xe cảnh sát, sau đó, Nhiếp Chấn Bang đến lúc này lại quay sang nói với Tôn Khắc Văn ở bên cạnh:
- Bí thư Tôn, cùng tôi đi tới trong nhà của Đoàn lão Tam ở thôn Đoàn gia này nhìn một chút đi, thế nào?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói với Trần Nhạc đứng cạnh đó:
- Cục trưởng Trần, đồng chí này, là quân nhân chuyên nghiệp của bên quân khu Tây Bắc, vốn dĩ được phân phối tới huyện Vân bên này. Nhưng lần này huyện Vân lại được sát nhập vào huyện Lê. Sau khi thành phố Tân Lê được thành lập, anh ta còn chưa có người quản lý. Đồng chí Phong Huống rất là tốt, có thể kiên trì với chính nghĩa, với chân lý. Một đồng chí như vậy, chính là cán bộ mà thành phố Tân Lê chúng ta cần có. Cục trưởng Trần, anh đi sang bên Ban chỉ huy Quân sự tra tìm một chút. Chuyện bố trí công tác cho đồng chí Phong Huống, tôi thấy, cứ bố trí ở cục Công an thành phố bên này là được rồi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang mới vừa thốt ra xong, một đám cán bộ có liên quan đang đứng ở xung quanh đều ngừng lại hết, Tôn Khắc Văn cũng có chút kinh ngạc. Nhiếp Chấn Bang yêu cầu rất nghiêm khắc đối với cấp dưới. Chuyện thế này chưa bao giờ từng xảy ra. Ở huyện Lê một thời gian dài như vậy, nhưng gần như không bao giờ nghe được Nhiếp Chấn Bang khen ngợi một cán bộ nào như vậy cả. Cho dù là Trưởng phòng xúc tiến Phạm Chấn Minh của khu kinh tế mới lúc trước làm ra được thành tích lớn như vậy, cho dù là tâm phúc của chính mình như Lâm Vĩ Dân, cũng đều chỉ là một câu khen ngợi mà thôi. Có thể thấy được, lời khen của Nhiếp Chấn Bang quý giá đến cỡ nào. Giờ phút này, cái người Phong Huống này lại có thể được đến sự khen ngợi của Nhiếp Chấn Bang, cái này nhưng rất khó lường rồi. Có được sự chú ý của Nhiếp Chấn Bang, vậy thì tốc độ thăng tiến, còn không phải là giống như ngồi trên tên lửa sao?
Mà lúc này, Phong Huống những cũng có vẻ hết sức thông minh, đây cũng là là điều khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất hài lòng. Tên nhóc này rất khá, kiên trì chân lý, kiên trì chính nghĩa, nhưng cũng không cổ hủ. Đây cũng là một cái mầm tốt. Chỉ cần xem về sau có thể kiên trì được bản tính như thế này hay không thôi.
Từ con đường xi măng của thôn Đoàn gia, rẽ vào một cái đường nhỏ chỗ ngã ba ven đường, đi thêm rồi 500m xong, căn nhà của Đoàn lão Tam đã rõ ràng ở trước mắt. Nhìn thấy cái loại phòng này, Tôn Khắc Văn cũng nhíu mày.
Nếu dùng cụm từ nhà chỉ có bốn bức tường để mô tả, có lẽ là hơi khoa trương một chút. Nhưng, phòng ốc như vậy, tình trạng như vậy, đáng lẽ ra là chỉ xuất hiện tại một thôn nghèo khó thì còn không sai được. Nhưng, xuất hiện ở trong một thôn kiểu mẫu về làm giàu như thôn Đoàn gia vậy, ở trong một cái thôn khá giả như thế này, đã có một loại cảm giác như là châm chọc vậy.
Đám người Nhiếp Chấn Bang lại tới đây, cũng là khiến cho người trong một nhà Đoàn Lão Tam đều có chút khủng hoảng. Ở ngoài sân, nguyên bản là chuồng dê trống rỗng nhưng lúc này lại nhiều hơn bốn chú dê con.
Nhiếp Chấn Bang lập tức liền cười nói:
- Lão Tam, tôi lại tới nữa rồi. Để tôi giới thiệu với anh một chút. Vị này, là Bí thư Ủy ban Kỷ luật của thành phố Tân Lê chúng ta, đồng chí Tôn Khắc Văn. Bí thư Tôn chuyên môn quản lý mấy cái ban ngành cơ giới hóa, cũng như giám sát các cán bộ này đó. Có oan khuất gì, khổ sở thế nào, ngay cả việc Đoàn Trường Quý áp bức cả nhà anh quỳ ở ven đường như thế này, anh đều có thể kể lại với Chủ nhiệm Tôn. Đảng và Chính phủ đều luôn ủng hộ anh. Những kẻ giẫm lên luật phát, đều phải bị xử phạt một cách nghiêm khắc nhất.
Nhưng, khiến cho Nhiêp Chấn Bang ngoài ý muốn chính là, giờ phút này, trên khuôn mặt Đoàn lão Tam lại lộ ra một chút do dự. Đằng sau, vợ của Đoàn lão Tam kéo kéo góc áo của anh ta, rồi anh ta lại nhìn bốn đứa con của mình với đôi mắt trông mong mà nhìn lại mình, Đoàn lão Tam cũng là thở dài nói:
- Bí thư Nhiếp, bọn họ mở một mặt, đem dê con của tôi đều trả lại rồi. Cuộc sống sẽ sống khá giả hơn thôi.
Vừa nghe, Nhiếp Chấn Bang liền biết, chỉ sợ là Đoàn Trường Quý đã sớm làm tốt chuẩn bị mọi mặt rồi. Đoàn lão Tam sống trong cái loại áp bức, uy hiếp lâu dài của Đoàn Trường Quý như vậy, dám nói thật ra mới là lạ.
Bên cạnh, Tôn Khắc Văn nhưng lại có chút kinh ngạc:
- Bí thư Nhiếp, Bí thư Đoàn là ai? Là cán bộ của huyện Vân sao?
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười một tiếng, lập tức nói:
- Lão Tôn à, anh là không biết được rõ rồi, ở trong toàn cái thôn Đoàn gia này, Đoàn Trường Quý chính là Bí thư Đoàn đó.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đi vào trong nhà, lập tức nói:
- Lão Tam à, anh không cần phải có gì do dự nữa. Người như Đoàn Trường Quý đấy ức hiếp các anh còn chưa đủ sao? Trời lạnh giá như vậy, lại bắt cả nhà anh quỳ gối ở ven đường để tạ tội, đây coi là cái gì? Đây có thể coi là một cán bộ Đảng viên, một Bí thư chi bộ của thôn sao? Lão Tam à, anh không cần có gì băn khoăn cả, cứ đem tình huống chân thực phản ánh lại với Bí thư Tôn nghe. Hết thảy có Đảng và Chính phủ làm chủ cho các anh.
Nhiếp Chấn Bang chính là hy vọng có thể mở được một lỗ hổng ở chỗ của Đoàn Lão Tam. Nếu như vậy, thì cả thôn Đoàn gia này, sẽ đồng loạt bộc phát hết tức giận như là lũ quét đối với Đoàn Trường Quý, chúng sẽ được kích thích tung hết ra.
Đoàn lão Tam trầm mặc một hồi, giống như là hạ quyết tâm gì vậy, nhìn Nhiếp Chấn Bang và Tôn Khắc Văn, trầm giọng nói:
- Bí thư Nhiếp, Bí thư Tôn, các vị phải làm chủ cho chúng tôi. Đoàn Trường Quý, vì cái gọi là vinh dự, vì tư lợi của bản thân, nhưng là bức chúng tôi thảm quá rồi.
Nói xong, không ngờ Đoàn lão Tam lại bùm một tiếng, quỳ xuống đất.
Nhiếp Chấn Bang và Tôn Khắc Văn đều có chút chua xót trong lòng. Từ sự bùng nổ cảm xúc của Đoàn lão Tam, có thể nhìn được ra đến, cái tên Đoàn Trường Quý này, đã tác oai tác quái ở thôn Đoàn gia này đến một cái dạng gì rồi.
Sau khi trở lại thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền chạy tới thành phố Bá Châu. Mặc dù, lúc này, thành phố Bá Châu còn phải hai ngày nữa mới chính thức bắt đầu làm việc. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng đã không chờ được nữa. Có tường trình của Đoàn lão Tam cung cấp ra, vậy là đã có đủ căn cứ cũng như lý do để điều tra Đoàn Trường Quý.
Rất nhanh chóng, trong sáng ngày thứ hai, dưới sự đề nghị đặc biệt của Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh, Hội đồng nhân dân thành phố Bá Châu đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt. Các ủy viên thường vụ của Hội đồng nhân dân sau khi nghe lời tường thuật của Nhiếp Chấn Bang cũng như nhìn bản khẩu cung do Đoàn lão Tam cung cấp đã giơ tay biểu quyết, và toàn bộ đều thông qua việc, chính thức ngừng hẳn tư cách đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố của Đoàn Trường Quý.
Giờ phút này, ở trong phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố Tân Lê, Đoàn Trường Quý có vẻ khá là thản nhiên, tự cao tự đắc, bản thân có cái thân phận Đại biểu Hội đồng nhân dân treo ở đấy, nhiều nhất là đến giờ, chắc chắn là phải thả mình ra. Đến lúc đó, từ trên xuống dưới của thôn Đoàn gia, không có người dám nói gì. Chính mình vẫn sẽ vững chắc như Thái Sơn. Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Đoàn Trường Quý.
Nhìn Trần Nhạc ở trước mặt, đối với vị cục trưởng cục Công an thành phố Tân Lê này, trên mặt Đoàn Trường Quý xuât hiện một tia miệt thị.
Giống như là có vẻ khoe khoang ra, gã nói:
- Cục trưởng Trần, lúc này cũng sắp tới giờ rồi, ông cũng nên thả tôi ra rồi đó.
Trần Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay của mình một cái, trầm giọng nói:
- Đoàn Trường Quý, ông không cần đắc ý, vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa đấy.
Vừa đúng lúc đó, từ bên ngoài, một người cảnh sắt mặc quân phục, rõ ràng chính là Phong Huống đã xuất ngũ chuyển ngành, vẻ mặt vui sướng cầm một phần văn bản đi tới. Trần Nhạc nhận lấy văn kiện, vừa nhìn xong lập tức cũng mỉm cười, quay sang nói với Đoàn Trường Quý:
- Đoàn Trường Quý, ông hãy nhìn cho kỹ đi, đây là cái gì. Tôi tuyên bố, tư cách đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố của ông đã bị Hội đồng nhân dân ủy viên thường vụ đặc biệt xóa bỏ rồi.
Nói xong, Trần Nhạc cầm bản khẩu cung của Đoàn lão Tam đặt lên trên bàn thẩm vấn, trầm giọng nói:
- Đoàn Trường Quý, hiện tại, căn cứ vào tố cáo của người dân trong thôn Đoàn gia, trong lúc xây dựng thôn Đoàn gia thành thôn làm giàu kiểu mẫu, cũng như trong thời gian ông tại nhiệm, ông bị tình nghi tổ chức đội ngũ lưu manh với tính chất xã hội đen, tiến hành việc áp bức người dân trong thôn phải nộp tiền thuế vượt quá khả năng gánh vác, đồng thời giữ lại một khoản tiền sản lượng dùng cho việc chi tiêu xa xỉ của bản thân.Thành thật khai báo đi. Không cần do dự cái gì nữa. Thử nghĩ lại những người dân trong thôn Đoàn gia đã bị ông bức đến chết, đánh cho tàn phế đi, hãy ngẫm lại những người dân bị ông ép phải đi xa tha hương đi.
Rất nhanh, tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật lại xâm nhập vào thôn Đoàn gia. Ở phía trước căn nhà chi bộ của thôn Đoàn gia, trên một tờ giấy đỏ thẫm, một thông cáo được viết ra. Bên cạnh, còn gắn một con dấu đỏ tươi của thành ủy thành phố Tân Lê. Quốc huy đỏ thắm, vào lúc này lại có vẻ vô cùng rực rỡ, lóa mắt.
Người dân trong thôn nếu biết chữ cùng đã bắt đầu nhỏ giọng đọc lên, tiền bí thư chi bộ thông Đoàn gia Đoàn Trường Quý, nghi phạm nghiêm trọng việc vi phạm kỷ luật, hủy bỏ tư cách Đại biểu của Hội đồng nhân dân thành phố, bắt giữ thẩm tra. Phái tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố tới quản lý thôn Đoàn gia. Có manh mối muốn phản ánh, xin mời gọi điện thoại…
Lúc đọc đến đây, không ít người dân còn ngây ngẩn cả người, nhưng, khi nhìn đến có không ít cán bộ xa lạ bắt đầu triển khai ở trong chi bộ thôn, mà đám người Đoàn Trường Quý kia, lại không thấy tung tích.
Trong khoảnh khắc, cả đám người liền bạo phát tiếng vỗ tay như sấm, ngay sau đó, một người hô to lên:
- Đoàn Trường Quý, trời xanh có mắt rồi. Tôi phải về nhà đốt một dây pháo để ăn mừng một hồi mới được.
Đồng thời, không ít thôn dân đều xúc động, phẫn nộ vọt tới cửa văn phòng chi bộ của thôn, hô to với người của Ủy ban Kỷ luật:
- Đồng chí, chúng tôi muốn phản ánh tình huống.