- Sáng nay, Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng đến Cục Công an điều tra, xem xét, nghe báo cáo công tác của Cục trưởng Cục Công an Trần Nhạc. Trong hội nghị, Bí thư Phạm Thường Thắng nhấn mạnh đến tầm quan trọng của công tác công an đối với phát triển kinh tế và ổn định xã hội toàn thành phố, cũng chỉ ra trọng điểm, phải duy trì đoàn kết bộ máy đội ngũ công an, bảo đảm sức chiến đấu của đội ngũ…
Đây là tin tức trên đài truyền hình Lương Khê, báo chí Lương Khê tối đó. Tin tức về Lương Khê thông thường đều sắp xếp trong một tiết mục ngay trước chương trình Bảy giờ mỗi ngày của Đài truyền hình Hoa Hạ.
Lúc này, trong nhà Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển và Dương An Na đều ngồi trên sô pha, trong phòng bếp đương nhiên có bảo mẫu đang bận rộn.
Nhìn cảnh này trên ti vi, Đổng Uyển ngồi bên cạnh cũng nói:
- Chấn Bang, xem ra Phạm Thường Thắng đây là mượn cơ hội thể hiện sự bất mãn với anh đó.
- Chị Uyển nhi, vậy thì sao chứ? Anh Chấn Bang không có sơ hở nào để cho Phạm Thường Thắng ông ta tìm ra, Phạm Thường Thắng chẳng qua là tìm cái cớ thôi, e rằng mục đích của Phạm Thường Thắng vẫn là vị trí Phó Cục trưởng thường trực đó thôi.
An Na lúc này cũng ở bên cạnh lên tiếng.
Hai cô gái đều là người lớn lên trong gia tộc chính trị, mặc dù không đi theo con đường quan trường, nhưng mưa dầm thấm đất, những thứ này vẫn là rất hiểu biết.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì, trên mặt mỉm cười. An Na nói không sai, mục đích Phạm Thường Thắng lần này đến Cục Công an xem xét nghiên cứu và nói chuyện không phải là muốn làm gì Trần Nhạc. Tục ngữ nói, ruồi bọ không bu vào quả trứng không kẽ hở. Mà vô cùng đúng lúc là, Trần Nhạc thực sự là thuộc loại không kẽ hở như vậy. Muốn mượn lần kiểm tra, giám sát, nói chuyện lần này để hạ Trần Nhạc, rất hiển nhiên đây là điều không thực tế. Trên thực tế, mục đích của Phạm Thường Thắng chính là tranh thủ vị trí Phó Cục trưởng thường trực này.
Trong màn hình tivi, bộ dạng rõ ràng như vậy, các Cục phó khác đều bắt tay bình thường theo kiểu hình thức, duy chỉ đến lượt Lạc Gia Hoa đó thì lại có vẻ đặc biệt thân thiết, Phạm Thường Thắng đây là đang tạo uy thế cho Lạc Gia Hoa thăng chức. Dù sao thì Lạc Gia Hoa có kinh nghiệm công tác ít nhất trong mấy vị Cục phó Cục Công an, điều này yêu cầu Phạm Thường Thắng phải tốn thêm nhiều công sức rồi.
Đối với điều này, Nhiếp Chấn Bang chỉ hừ mũi, làm một Bí thư Thành ủy, đỡ cho một Lạc Gia Hoa đi lên, mặc dù không phải là chuyện đơn giản nhưng tương đối mà nói, cũng không phải là chuyện quá khó.
Ở cổng khu nhà máy dệt may số một quận Quỹ Thành, ở ven đường, một chiếc xe con màu trắng đã đậu lại đó. Khoảng thời gian này, xe này thật ra cũng đã trở thành khách quen của nhà máy dệt may số một bên này, có lúc còn kéo đưa một vài vị khách.
Lúc này đã là hơn tám giờ tối, đột nhiên, trong khu nhà máy dệt may số một, một mảnh ánh đèn chiếu rọi, nhìn thấy cảnh này, trong xe, hai nam thanh niên lập tức ngồi thẳng lên.
- Giỏi lắm, cuối cùng thì đợi được cơ hội rồi, ngồi chổm hổm gần một tháng, cuối cùng cũng là lòi đuôi chuột ra rồi.
Một thanh niên trong đó siết chặt nắm tay có vẻ hưng phấn.
Không sai, những người này chính là người mà Trần Nhạc bố trí theo dõi Giám đốc nhà máy dệt may số một Ngô Ái Quân. Lời nói vừa dứt, người đàn ông lái xe từ từ châm một điếu thuốc, quay đầu nói với thanh niên ở bên cạnh:
- Tiểu Đới, lật ghi chép xem, xe công của Ngô Ái Quân đây là lần thứ mấy ra ngoài lúc buổi tối.
Theo dõi tung tích không đơn thuần chỉ là xem chừng đơn giản như vậy. Đối với thói quen sinh hoạt của Ngô Ái Quân, làm một bản ghi chép tỉ mỉ, thông qua ghi chép để nắm rõ quy luật sinh hoạt của Ngô Ái Quân trong khoảng thời gian gần đây, một khi vượt ra khỏi ghi chép này thì đó là bất thường.
Người thanh niên được gọi là tiểu Đới đó lập tức lấy sổ ra, theo hướng đèn đường màu vàng bên đường lật xem một cái, lập tức nói:
- Anh Văn, đây là lần thứ hai, lần thứ nhất là hai mươi hôm trước. Lần đó là Ngô Ái Quân đến chỗ Hoàng Tuấn Sơn. Anh nói xem, lần này Ngô Ái Quân có có phải lại đi tìm Hoàng Tuấn Sơn không?
Người được gọi là anh Văn hít sâu một hơi thuốc, ánh sáng trong xe không quá sáng, khi hút thuốc, tàn thuốc đỏ rất bắt mắt. Lúc này, anh Văn rủ rỉ nói:
- Từ sau khi chúng ta nhận nhiệm vụ theo dõi thì đã được ba mươi lăm ngày rồi. Ngô Ái Quân cơ bản đều ở nhà và ở nhà máy, rất ít khi ra ngoài. Tuy nhiên, căn cứ theo tình hình nắm bắt được trước mắt, tác phong sinh hoạt của Ngô Ái Quân này cũng không tốt đẹp gì. Giữa hai vợ chồng từng xảy ra cãi nhau ở trong nhà máy một lần, xem ra, Ngô Ái Quân không nhịn được rồi.
Nói đến đây, trên mặt anh Văn cũng lộ ra vẻ hưng phấn, trầm giọng nói:
-Tiểu Đới, chuẩn bị cho tốt rồi thì, hồ ly có giảo hoạt đến đâu cũng không thoát nổi nòng súng của thợ săn.
Trong lúc nói chuyện, xe công của Ngô Ái Quân, chiếc Audi loại mới nhất của năm ngoái chậm rãi đi ra khỏi cổng chính của khu nhà máy. Nói đến đây, cũng không thể không nhắc đến một chút. Trong kiếp trước của Nhiếp Chấn Bang, dòng xe Audi GC này vốn là phải đợi đến cuối năm sau này mới nhập khẩu. Tuy nhiên, lúc này đây, do thời cuộc đã thay đổi, trong nước cũng không còn là một mình Audi độc quyền. Hơn nữa, hợp đồng giữa các doanh nghiệp trong nước và một số công ty lớn quốc tế này cũng có khác biệt không ít so với kiếp trước. Lần này, Audi GC, loại xe có nội thất sang trọng hơn so với dòng xe của BMW vừa ra mắt năm ngoái liền trực tiếp được nhập khẩu vào, giá bán thấp nhất cũng đạt tầm bảy mươi nghìn.
- Mẹ nó, đúng là quỷ hút máu. Những người công nhân viên chức của nhà máy dệt may số một này, đến mua rau đều phải tính toán tỉ mỉ, không ít người cũng là nhặt lá rau ngoài chợ, tên chó má này thì lại sướng rồi, xe con cao cấp loại năm ngoái mới ra mắt, trong thành phố được trang bị cũng không nhiều, hắn ta lại được phân cho rồi.
Nhìn đèn sau của Audi GC, tiểu Đới ngồi ở ghế phụ mắng một câu rất khinh thường.
Điều này khiến cho anh Văn ở bên cạnh cũng mỉm cười. Thanh niên mà, người trẻ tuổi có chút kích động tức giận đây là bình thường, mình cũng là từ đó đi đến. Huống hồ, anh Văn cũng không lớn hơn bao nhiêu so với tiểu Đới.
Xe của Ngô Ái Quân đi tốc độ rất nhanh, tính năng của Audi GC tuyệt đối không phải là thổi phồng.
Sau khi rẽ vào đại lộ, Ngô Ái Quân liền tăng tốc xe, cũng may kỹ thuật lái xe của anh Văn thực sự là hạng nhất nên cũng không mất dấu.
Khoảng năm phút sau, anh Văn cũng hưng phấn:
- Tiểu Đới, phát hiện ra không, lần này, đường đi của Ngô Ái Quân không giống, e rằng chúng ta gặp được cá lớn rồi.
Đi theo một đường, anh Văn cũng trở nên kích động, nếu theo dõi thành công, thậm chí là bắt được chứng cớ trực tiếp của Ngô Ái Quân thì công lao sẽ lớn đó. Đến lúc ấy, chuyện gì đều là có thể. Điều quan trọng hơn là, mượn cơ hội này đạt được sự thưởng thức của Cục trường Trần, đó là một bước lên đến trời, từ này về sau sẽ ngày càng huy hoàng rồi.
Xe đi càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền xuyên qua khu trung tâm của thành phố Lương Khê, tiếp tục đi về phía trước chính là quận Tây Lương. Nơi này cùng với quận Quỹ Thành chính là một đông một tây, gần như là hai cực của thành phố Lương Khê. Từ điểm này cho thấy, biểu hiện của Ngô Ái Quân tối nay rất không bình thường.
Ở một vùng gần quận Tây Lương, nơi này vẫn là địa phương mới khai phá, phát triển. Ở bên đường cái của Tây Lương, mấy khu nhà theo kiểu mới mới được xây dựng hiện lên trong bóng đêm, xe của Ngô Ái Quân trực tiếp rẽ vào một khu nhà gọi là hoa viên Hân Thiên.
Nhìn chiếc xe đi vào tiểu khu, lúc này tiếp tục theo sau thì không được thích hợp, đừng nói là đánh rắn động cỏ, đến bảo vệ ở cổng của tiểu khu cũng không dễ qua. Hơn nữa, đi theo một đường đến, anh Văn vốn tự tin về kỹ thuật theo dõi hạng nhất cũng khó tránh khỏi sẽ có sơ hở. Nếu trực tiếp theo vào mà bị Ngô Ái Quân phát hiện ra, ở trong này quay một vòng đi ra thì không tốt rồi, muốn đợi cơ hội nữa thì cũng không biết là tới khi nào rồi.
Lúc này, anh Văn liền đỗ xe ở chỗ cách tiểu khu khoảng một trăm mét, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi:
- Sếp Hà, Ngô Ái Quân xuất hiện rồi, bây giờ đang ở hoa viên Hân Thiên của khu Tây Lương bên này, bọn em không dám trực tiếp đi vào, anh xem…?
Sếp Hà, chính là đội trưởng chi đội hình sự trước, bây giờ là Cục trưởng phân cục Công an quận Quỹ Thành, Hà Khánh Quân, chẳng qua đám người anh Văn vẫn quen gọi là sếp Hà.
Nghe được tin này, Hà Khánh Quân bên này có vẻ tinh thần phấn chấn, lập tức nói:
- Văn Thế Minh, cậu bây giờ không được manh động. Tôi lập tức báo cáo với Cục trưởng Trần, chúng tôi lập tức đến. Bây giờ cậu có thể đến chỗ bảo vệ tiểu khu ở đó hỏi rõ ràng, Ngô Ái Quân rốt cuộc là đến nhà nào hộ nào, những cái khác đợi chúng tôi đến rồi nói.
Bên cạnh, đợi anh Văn cúp điện thoại xong, tiểu Đới liền thấp giọng nói:
- Anh Văn, cứ vậy đã gọi điện rồi à. Chúng ta trực tiếp đi vào, bắt tên tiểu tử Ngô Ái Quân đó không phải được sao?
Thấy bộ dạng tiểu Đới thoải mái như vậy, Văn Thế Minh liền cười mắng:
- Tiểu tử cậu, muốn lập công đến điên rồi sao, đến bước này rồi công lao của hai chúng ta không chạy đi đâu được đâu. Tôi nói cho cậu, đợi lát nữa Cục trưởng Trần sẽ đích thân đến, biểu hiện tốt một chút. Nếu Cục trưởng Trần nhìn trúng mắt, vậy cũng đủ để cho chúng ta hưởng thụ một đời. Tình hình này, cho dù là chúng ta đích thân đến bắt cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Nhưng một khi xảy ra ngoài ý muốn, để Ngô Ái Quân chạy mất, trách nhiệm của chúng ta sẽ lớn đó. Tiểu tử, nhớ kỹ, cùng với việc giành công cũng phải nhớ bảo vệ mình.
Nói xong, Văn Thế Minh liền đi xuống xe, đóng cửa xe lại, lập tức nói:
- Đi, cùng đến tiểu khu bên đó thăm dò tình hình.
Hai người trực tiếp đến phòng bảo vệ. Nhìn thấy hai người Văn Thế Minh đi vào, hai bảo vệ trực ở phòng bảo vệ cổng tiểu khu cũng đứng lên, đang chuẩn bị nói chuyện, Văn Thế Minh lập tức từ trong túi lấy ra thẻ công an của mình, đưa lên, và nghiêm túc nói:
- Chúng tôi là người của chi đội hình sự Cục Công an thành phố, bây giờ muốn hỏi các anh một việc. Chiếc xe Audi GC vừa vào đó cụ thể là đến nhà nào? Người này hiện nay là đối tượng nghi ngờ trong một vụ án hình sự của chúng tôi.
Nghe thấy lời nói của Văn Thế Minh, bảo vệ lúc này đương nhiên là không dám giấu diếm. Thẻ công an xác nhận không sai, liên quan đến hình sự, những người này càng không dám chậm trễ, một bảo vệ trong đó nhanh chóng lên tiếng:
- Người này tên là gì chúng tôi cũng không rõ. Có điều, người yêu của hắn ta là người sống ở nơi này, nhưng một tháng gần đây người này lại không trở lại. Đồng chí, hắn ta phạm phải chuyện gì ở bên ngoài vậy?
Có tin tức này, Văn Thế Minh trong lòng vui mừng, coi như là không nhịn được lòi đuôi chuột ra rồi. Vợ của Ngô Ái Quân rõ ràng ở nhà máy dệt may một, sao có thể ở đây được, ở đây nhất định là tình nhân rồi.
Bên cạnh, tiểu Đới sắc mặt nghiêm túc, nhìn hai bảo vệ nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, có những chuyện không nên hỏi thì không được hỏi.
Ở trong phòng bảo vệ, Văn Thế Minh và tiểu Đới đợi không đến mười phút, một chiếc Toyota việt dã đã lái đến, phía sau còn còn một chiếc Mitsubishi việt dã. Cửa xe mở ra, ở vị trí ghế phụ, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống. Vừa nhìn thấy người đàn ông này, Văn Thế Minh và tiểu Đới đều kích động đứng thẳng người, đồng thời cúi chào:
- Chào Cục trưởng,
Người đến chính là Trần Nhạc, người lái xe là tân Trưởng phân cục Công an quận Quỹ Thành - Hà Khánh Quân.
Thấy bộ dạng của hai người, Trần Nhạc cũng không làm ra cái giá hay gì cả, ngược lại thân thiết bắt tay nói:
- Đồng chí Văn Thế Minh và Đới Dũng vất vả rồi, tình hình đã hỏi rõ chưa?
Văn Thế Minh vừa nghe được lời nói của Trần Nhạc, lập tức trả lời nói:
- Hỏi rõ rồi, Ngô Ái Quân lần này đến là đến hẹn với tình nhân. Ở trong phòng ở lầu bốn.
Nghe được tin tức này, trên mặt của Trần Nhạc cũng lộ ra vẻ mỉm cười. Nuôi tình nhân, ra vào xe sang trọng, chỉ là hai điểm này Ngô Ái Quân có rất nhiều thứ nói không rõ rồi. Nếu lập tức bị bắt tại trận, Ngô Ái Quân có thể trở thành một đột phá khẩu, lấy một số lý do trước tiên giam Ngô Ái Quân lại, chỉ cần bắt giữ người rồi thì sơ hở sẽ có thể tìm được.
Nghĩ đến đây, Trần Nhạc cũng rất hài lòng gật đầu nói:
- Đồng chí Văn Thế Minh, đồng chí Đới Dũng, hai cậu đã lập được công lớn rồi. Lần này đợi sau khi vụ án của khu dệt may hoàn thành, tôi sẽ đích thân báo công của hai cậu với Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, với Chủ tịch thành phố Nhiếp.
Lời nói vừa dứt, trên mặt Trần Nhạc cũng thể hiện sự kiên định, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, lần này người mà chúng ta đối mặt mặc dù không phải là kẻ bắt cóc hung ác cực điểm, nhưng người này lại liên quan đến vấn đề sinh tồn của mấy chục nghìn công nhân khu dệt may, tính quan trọng thì tôi không cần nhấn mạnh nữa. Án mà Ngô Ái Quân liên lụy là rất lớn, tôi tin rằng hắn cũng có nhận thức rõ ràng. Trong lúc truy bắt, rất có thể sẽ gặp phải chống cự liều mạng của Ngô Ái Quân, mọi người nhất định phải hành động nhanh chóng, tranh thủ khống chế kẻ địch. Nghe rõ chưa?
Bao gồm cả hai người Văn Thế Minh trong đó, bốn cảnh sát mà Trần Nhạc đem theo đều trầm giọng nói:
- Nghe rõ!
Trần Nhạc lúc này mới yên tâm gật đầu, vung tay lên, ra lệnh:
- Hành động!