Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đài cao bằng ngọc xám vượt hơn nền cổ điện mấy trượng, khí tức cực kỳ thương tang, quanh đó đầy bụi, thân ảnh xếp bằng tựa hồ dính đầy bụi, ngồi trong hôi quang tạo cảm giác nghẹt thở. "Thần huyền đại năng đó tọa hóa để lại chân thân hả?"

Ai nấy cả kinh, cổ điện trống trơn, chỉ có đài cao và thân ảnh, nền rải đầy tinh trụ vỡ và nguyên khí của pháp bảo vương lại, pháp bảo bay ra ban nãy vốn phong bế trong tinh trụ, nhìn kỹ thì trong điện trừ đài cao ra không còn pháp bảo nào.

"Linh dược cũng không có?"

Không ai dám yên tâm, có"Lão bất tử" đó nên thần thức Ngụy Tác khóa chặt mỗi người, cảm ứng được lão bất tử Chân Lôi tông đeo thanh đồng hạp tử thở dài thất vọng cực độ. Lão bất tử này còn không bao nhiêu thọ nguyên, đối với tha lão thì đề thăng linh dược thọ nguyên, ngăn cản kim đơn suy bại còn trọng yếu hơn bất kỳ pháp bảo nào, Luân hồi tháp thường có cao giai linh đơn nhưng Luân hồi tháp này không có một viên linh đơn nào.

A!

Đột nhiên, Cực Âm thần quân hít một hơi lạnh run lên, lùi lại hơn mười trượng, suýt nữa chạy khỏi khe nứt của cổ điện.

"Việc gì hả?"

Vũ Hóa Nhược Tinh trầm giọng hỏi, Cực Âm thần quân làm thế khiến tất cả rùng mình. "Ta thấy mắt y phát quang!" Cực Âm thần quân toát mồ hôi lạnh, mặt nhợt đi. Mục quang y nhìn thân ảnh chằm chằm.

Ai cũng lạnh buốt trong lòng, Vũ Hóa Ứng Thiên cũng phải lùi lại một bước, dưới chân ánh lên hắc bạch lưỡng sắc thần quang.

Nhìn kỹ, thân ảnh xếp bằng không rõ ngũ quan, nhưng mắt ánh lên quang hoa, tựa hồ đang băng lãnh quan sát.

Thi thể thần huyền đại năng tọa hóa không còn sinh khí, nhưng ai cũng hiểu, dù chỉ còn thần niệm cũng có chiến lực đáng sợ.

"Không phải thần niệm còn lại, thân thể thần huyền đại này có pháp bảo kinh nhân!" Linh Lung Thiên cất giọng nói đầy chấn động, truyền âm cho Ngụy Tác đang rùng mình, "Khí tức rất đáng sợ, chắc là tiên khí!"

"Cái gì!" Ngụy Tác nín thở, thân thể hơi run lên.

Tiên khí!

Tông môn và tu sĩ Ngụy Tác đã gặp đều không có tiên khí.

Tiên khí sánh với Thần huyền tam trọng đại năng luyện thiên cấp thuật pháp dốc toàn lực, tu sĩ Thần huyền nhất trọng lưỡng trọng không thể chống nổi, tiên khí Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng sử dụng rất có khả năng là cực đạo tiên binh! Tiên khí tuyệt đối đủ khiến cho cả tu đạo giới dậy sóng!

Ở đây lại một món tiên khí xuất thế!

"Có chữ!"

Cùng lúc, mọi người lại thấy hôi sắc ngọc đài dưới thân ảnh có khắc nhiều chữ cổ. "Chắc là công pháp cùng thuật pháp mà thần huyền đại năng đó để lại!" Ngay cả Lôi Sất thần quân cũng tỏ rõ vẻ thèm thuồng.

"Vũ Hóa Ứng Thiên, ngươi định làm gì!" Cùng lúc, Lôi Sất thần quân đột nhiên quay lại, uy áp dâng lên ngút trời.

"Đừng khẩn trương, để ta dùng thuật pháp thử xem có thần niệm còn lại không." Vũ Hóa Ứng Thiên vẫn nhạt nhẽo, nhưng thần sắc ngưng trọng hẳn, hai ánh lên bạch sắc quang hoa. "Lần sau tuyệt đối cách xa tiểu tử này, không thì sớm muộn gì cũng bị y kéo xuống nước!" Vũ Hóa Ứng Thiên trực tiếp thi pháp, Cực Âm thần quân trợn tròng trắng, lẩm bẩm nhưng kêu thì kêu, lão không bước đi, chỉ hàng chữ cổ thoạt ẩn thoạt hiện trên hôi sắc ngọc đài đã khiến lão sáng mắt.

"Thần vương cuồng chiến quyết!"

"Tự chuyển thiên trấn ma pháp!"

"Gian thương, trên dó ghi một môn công pháp và một môn thuật pháp! Là cận chiến công pháp, cùng một môn thuật pháp trấn áp, đều là vô thượng cường pháp!... Y là một thần huyền đại năng cận chiến! Chắc cùng thời đại với ta, thế mà ta không biết có tu sĩ như thế..." Linh Lung Thiên có vẻ kinh hãi, nói với Ngụy Tác, nó nhìn rõ hàng chữ trên hôi sắc ngọc đài, "Tụ khí thiên cương... Linh nguyên hóa giáp..." Tiếp đó nó đọc từng câu kinh văn cho Ngụy Tác, đồng thời mục quang hơi lóe lên, ghi lại hình ảnh minh họa.

Ngụy Tác biết hai thiên cổ kinh Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng để lại phi phàm, nhưng hiện tại không đủ thời gian để Linh Lung Thiên đọc mấy lần cho gã nghe, nên cứ toàn tâm toàn ý ghi nhớ mỗi câu kinh văn nó đọc.

"Thật ra thế nào?" Lôi Sất thần quân hỏi Vũ Hóa Ứng Thiên, ai nấy đều nhìn vào Vũ Hóa Ứng Thiên, quang hoa như tấm gương của y đã tan, còn y không nói gì, cứ nhìn mãi thân ảnh xếp bằng ở trong.

Trừ Linh Lung Thiên, không ai biết chữ khắc trên hôi sắc ngọc đài, những chữ đó đều từ bảy vạn năm trước, là chữ từ thời đại của nó, dù nhìn rõ thì họ cũng không hiểu. Không ai biết rằng Linh Lung Thiên và Ngụy Tác đã nhớ nhanh hai thiên cổ kinh này. "Không nhận ra nhưng có cảm giác thập phần nguy hiểm." Vũ Hóa Ứng Thiên vẫn thản nhiên, quanh mình như tranh hắc bạch thủy mặc.

Lôi Sất thần quân và tu sĩ có thanh hoàng sắc thiểm điện quanh người, liếc lão bất tử đeo thanh sắc trường hạp đoạn lão bất tử không còn sống bao lâu đó đứng ra nói: "Lão phu nguyện ý mạo hiểm." Hiển nhiên Lôi Sất thần quân không tin lời Vũ Hóa Ứng Thiên.

"Không được, vạn nhất chạm phải cơ quan thì cúng ta xong hết." Vũ Hóa Ứng Thiên cự tuyệt, thái độ thập phần kiên quyết.

"Lẽ nào bọn mỗ phải nghe lời ngươi?" Lôi Sất thần quân cười lạnh, nhìn Cực Âm thần quân. "Đúng." Cực Âm thần quân cực kỳ gian hoạt, phụ họa: "Bọn ta và Lôi tông chủ cộng lại, đối phó các ngươi đâu thành vấn đề."

"Ta có cách vạn vô nhất thất tra xét thi thể đại năng đó. Các vị tin hay không, muốn liên thủ hay đối địch với tại hạ cũng được, ra ngoài đã rồi tính, động thủ ở đây không chỉ mất an toàn mà cón chất vỡ đài ngọc có cổ kinh." Vũ Hóa Ứng Thiên thần sắc thản nhiên nói, đoạn nhìn Lôi Sất thần quân và Cực Âm thần quân.

"Trong cổ điện cũng không còn gì nữa, vì cổ kinh trên ngọc đài này chúng ta khó tránh khỏi đấu một trận, chi bằng ra ngoài nói cho rõ." Vũ Hóa Nhược Tinh nhìn tất cả, cười lạnh.

"Được, chúng ta ra ngoài cổ điện nói cho rõ." Hoàng Phủ gia chủ cũng cười lạnh: "Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi tông tại đây không có chiến lực như hai ngươi."

"Ra ngoài thì tất cả cùng ra, tránh để ai đó giở trò." Hoàng Phủ gia chủ nhắm vào Ngụy Tác, thấy gã và Linh Lung Thiên không động chân thì quát to.

"Còn chút nữa, kéo dài thời gian!" Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác. Dù không lấy được tiên khícũng được hai cổ kinh hoàn chỉnh.

"Mỗ thấy không nên liên thủ cùng các vị, có lẽ nên cùng Vũ Hóa thế gia thì hơn. Liên thủ với họ thì khả năng diệt các ngươi càng lớn." Ngụy Tác mã thượng cười lạnh.

"Hay lắm, ngươi muốn nằm lại hả?" Hoàng Phủ gia chủ cười lạnh.

"Tiểu tử, muốn liên thủ với ai cũng ra ngoài đã, ở lại đây thì thành đích cho mũi dùi chĩa vào." Cực Âm thần quân cuống lên truyền âm cho Ngụy Tác.

"Đi thôi, ra ngoài rồi tính." Vũ Hóa Ứng Thiên liếc Ngụy Tác.

"Đi, có cơ hội thì đánh vỡ hôi sắc ngọc đài!" Ngụy Tác được Linh Lung Thiên truyền âm, nó nhìn rõ cả mười câu cuối, Ngụy Tác không nói gì mà nhìn Cực Âm thần quân, cùng lão lui ra rồi truyền âm cho Linh Lung Thiên.

Hai môn cổ kinh trong tay, chốc nữa xem có cơ hội đoạt tiên khí không đã, gã không muốn đối phương lấy được cổ kinh.

Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh vẫn đi đầu, cách cổ điện gần nghìn trượng mới dừng lại. "Vũ Hóa Ứng Thiên, ngươi bảo có cách vạn vô nhất thất tra xét thi thể đại năng, thật ra là cách gì, muốn bọn ta liều mạn cũng phải xem là cái gì đã chứ." Vũ Hóa Ứng Thiên dừng lại, Lôi Sất thần quân nheo mắt nói.

"Tại hạ thấy không còn tất yếu nữa." Vũ Hóa Ứng Thiên nói đoạn ngẩng lên, nhìn kim sắc chiến thuyền ngoài Luân hồi tháp.

“Chát!”

Cơ hồ lúc đó, bạch sắc quang đái đột nhiên từ hư không trút xuống kim sắc cổ chiến thuyền lớn nhất.

"Cách!"

Hàn khí kinh thiên địa tỏa đi, kim sắc cổ chiến đông thành đá, vỡ tan tành!

"A!"

Trong kim sắc cổ chiến thuyền, vô số tu sĩ Chân Lôi tông hãi hùng hô lên không biết xảy ra chuyện gì. "Các ngươi!" Lôi Sất thần quân biến sắc.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK