"Mị ma nữ lộc? Yêu thú phẩm giai nào?"
Lục bào lão đầu đã bị Ngụy Tác thu lại, không nghe thấy những lời về yêu thú, bằng không gã đã được giải thích miễn phí.
Bất quá lão đầu vừa bị chọc giận nên dù Ngụy Tác hỏi thì lão cũng không nói.
"Mị ma nữ lộc là yêu thú bán nhân bán lộc trạng, có thể kích phát hồng sắc hà quang như dải mây cỡ bàn tay, phạm vi bao trùm rất rộng, là bát cấp đê giai yêu thú, Mị ma nữ lộc này đã tiến giai nên ma âm đò dù phu phụ mỗ và Thái đạo hữu liên thủ cũng không chống nổi." Kỳ Long Sơn ngưng trọng nói, "Bọn mỗ và Lệ cung chủ đã tính kỹ, chỉ cần có thêm một tu sĩ có thần thức cao cường đủ chống lại ma âm thì đủ cho bọn mỗ giết nó."
"Tức là địa phương yêu thú này chiêm cứ thập phần trọng yếu?" Ngụy Tác cười nhạt: "Sao các vị không tìm Cực Lạc chân nhân, thần thông của y hơn xa mỗ."
Lệ Nhược Hải, phu phụ Kỳ Long Sơn và tu sĩ đầu trọc họ Thái nhận ra Ngụy Tác đã động lòng nên bầu không khí nhẹ hẳn. "Đúng thế, nơi yêu thú đó chiếm cứ có vẻ là nơi đặt một số pháp bảo trong di tích." Kỳ Long Sơn nói luôn, "Không tìm Cực Lạc chân nhân vì tu sĩ như y đều tham lam, chưa biết chừng hợp tác không thành mà bọn mỗ cũng bị thanh toán."
"Tức là so với Cực Lạc chân nhân thì chư vị cho rằng mỗ dễ nuốt hơn." Ngụy Tác cười hắc hắc.
"Đạo hữu nói đùa rồi." Lệ Nhược Hải nhận ra Ngụy Tác đùa, cười nhạt: "Bọn tại hạ đã nói nếu Ngụy đạo hữu còn ý kiến gì thì cứ nêu ra."
Lệ Nhược Hải nói vậy, Ngụy Tác nhất thời không đáp, chỉ nhíu mày ra vẻ cân nhắc.
Lệ Nhược Hải và Kỳ Long Sơn cũng im lặng, kiên nhẫn chờ gã quyết định.
"Thanh hư đằng, tuy Lệ cung chủ biết địa điểm xác định nhưng chắc không dễ lấy, dù cho tại hạ biết cũng chưa chắc lấy được, đúng không?" Ngụy Tác đột nhiên ngẩng lên hỏi Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải tỏ vẻ ngần ngừ, do dự một chốc rồi gật đầu: "Ngụy đạo hữu nói không sai."
"Nói thật tại hạ vốn có sắp xếp khác, nếu không có Thanh hư đằng thì tại hạ không đồng ý, nếu muốn dùng đỉnh cấp Hộ thần cổ phù rồi trông vào mỗ để áp chế yêu thú đó, coi như mỗ bỏ sức nhiều nhất, nhỡ may không lấy được Thanh hư đằng thì quá thiệt, chi bằng thế này, mỗ có thêm một điều kiện nhỉ?" Ngụy Tác hỏi Lệ Nhược Hải: "Điều kiện này không khó với Lệ cung chủ."
Lệ Nhược Hải nhướng mày, "Ngụy đạo hữu cứ nói."
Ngụy Tác không nói gì nữa, vỗ lên một nô thú đại, thả Dương chi điểu ra.
Linh điểu toàn thân rực hoàng sắc quang hoa lượn vòng, tỏ vẻ kính sợ bọn Lệ Nhược Hải đoạn như nịnh nọt Ngụy Tác, đậu trên vai gã.
"Dương chi điểu? Không ngờ Ngụy đạo hữu thuần dưỡng được linh điểu hiếm thế này." Lệ Nhược Hải tỏ vẻ hâm mộ. Theo lý với tu vi và thực lực của y, uy lực đối địch của Dương chi điểu không có tác dụng gì lớn nhưng là tông chủ của tông môn thuần dưỡng linh thú thì y trời sinh có lòng yêu thích dị thú, như kiểu cuồng mua sắm của lục bào lão đầu. Vừa quan sát Dương chi điểu, Lệ Nhược Hải vừa hỏi, "Ngụy đạo hữu thêm điều kiện có phải liên quan đến linh điểu này?"
"Lệ cung chủ đoan không sai, yêu đan Dương chi điểu đã được mỗ dùng để cứu một đồng bạn. Nó rất có linh tính, trước đây tại hạ bảo là sau khi nó hiến yêu đan thì sẽ giúp nó ngưng kết lại. Hiện tại sau một thời gian tại hạ nuôi dưỡng, cho nó ăn linh dược thì gần kết thành yêu đan. Mỗ nghĩ với thủ đoạn của Lệ cung chủ, để nó kết thành yêu đan chắc không vấn đề gì. Lệ cung chủ cũng biết nó có lại yêu đan, sẽ có năng lực dự cảm nguy hiểm nên chúng ta vào Thanh Thành khư sẽ thập phần an toàn." Ngụy Tác như một con buôn tinh minh nói đến văng nước bọt, "Nói thật, tại hạ ngoài hai yêu thú này thì cũng còn yêu thú khác nhưng chưa có thuật pháp dùng tâm thần điều khiển, Linh Thú cung có không ít thuật pháp kiểu này, Lệ cung chủ có thể truyền cho một môn chăng. Nếu các hạ cần trao đổi thì tại hạ sẽ bỏ ra một ít linh giai thượng phẩm pháp bảo."
Thấy gã dùng kiểu lấy lòng của con buôn, Lệ Nhược Hải bật cười.
Nếu không chính diện trò chuyện với gã, bọn Lệ Nhược Hải không sao ngờ được "Bá Khí chân nhân" còn thế này.
"Giúp Dương chi điểu kết lại yêu đan không thành vấn đề, chỉ ba ngày là xong. Bình đan dược này cứ cho nó uống là xong." Lệ Nhược Hải bật cười lấy ra hồng sắc đan bình đưa cho Ngụy Tác, "Còn của nô thú thuật pháp Linh Thú cung tuy không thiếu nhưng là vốn liếng của bản cung nên không thể truyền cho đạo hữu loại thượng đẳng nhất, chỉ là loại tối đa có thể đồng thời khống chế ba con yêu thú, sau chuyến đi Thanh Thành khư thì sẽ truyền cho đạo hữu, thế nào?"
"Đồng thời khống chế ba yêu thú?"
Đầu óc Ngụy Tác xoay chuyển rất nhanh, có bảo bối như lục bào lão đầu thì khác gì nắm trong tay vô số cách đề cao thực lực, yêu thú chỉ là một, hơn nữa nuôi dưỡng yêu thú cực kỳ tốn thời gian và tinh lực, chỉ Phệ tâm trùng cũng khiến gã đổ công không ít, ba con yêu thú chưa biết chừng khiến gã không đủ thời gian trông nom cũng nên.
"Được, Lệ cung chủ sảng khoái như thế thì cứ theo lời cung chủ, môn thuật pháp đồng thời khống chế ba yêu thú là được. Sau chuyến đi Thanh Thành khư mới truyền thụ môn thuật pháp này cũng không sao. Như thế song phương càng tin nhau." Ngụy Tác hớn hở đáp ứng.
Con bà nó chứ, cứ đến Thanh Thành khư mở rộng tầm mắt, không ổn thì phủi mông mà đi, coi như được lợi miễn phí.
Ngụy Tác sảng khoái đáp ứng, bọn Lệ Nhược Hải đều tỏ vẻ hoan hỉ nhìn nhau, Lệ Nhược Hải nghiêm túc nói: "Ngụy đạo sảng khoái như thế thì muốn xuất phát bây giờ hay chuẩn bị thêm?"
"Đợi khi Dương chi điểu kết được yêu đan đã, tại hạ sẽ nhân lúc đó chuẩn bị mấy thứ, ba ngày sau tại hạ sẽ đến Linh Thú cung tìm Lệ cung chủ, các vị không lo tại hạ cuỗm bình linh dược này rồi chạy mất chứ." Ngụy Tác lắc hồng sắc đan bình, mỉm cười.
"Nếu chút xíu đó mà không tin Ngụy đạo hữu, sau đây không cần đến Thanh Thành khư nữa." Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn nhìn nhau, gật đầu, "Ba ngày sau bọn mỗ chờ đạo hữu ở Linh Thú cung."
"Được, chư vị đạo hữu, tại hạ cáo từ."
Ngụy Tác mỉm cười, trực tiếp kích phát Tịnh hoa phi liên, thoáng sau tan biết khỏi tầm mắt bọn Lệ Nhược Hải.
"Y quả thật thần thông quảng đại, bất quá y cũng dễ chịu, là lão quái khác chắc đã bắt tại hạ trước rồi tính." Thân ảnh Ngụy Tác vừa khuất, hoàng bào tu sĩ đuổi theo gã lúc đầu hé nụ cười khổ.
"Nghe nói lúc y còn là một tiểu tán tu đã dám ra mặt vì Cơ Nhã, chống đối Đông Dao thắng địa, cộng thêm những gì hôm nay thì y đúng là trọng tình nghĩa, thần thông càng cao thì với chuyến đi Thanh Thành khư này, chúng ta càng an toàn." Lệ Nhược Hải mỉm cười, phất tay, "Đi thôi, về Vạn Thọ thành, đợi ba ngày sau y sẽ tới."
"Lệ đạo hữu, hiện tại bắc bộ xảy ra biến cố, chuyến này không biết chúng ta có gặp trở ngại gì không." Thanh Bình lo lắng nhíu mày.
"Hiện tại bắc bộ có nhiều thành trì bị hủy truyền tống pháp trận, chết mất nhiều tu sĩ, thu được vô số thi thể yêu thú, tình thế khẳng định thập phần hỗn loạn, khó tránh trở ngại." Thanh Bình nói vậy, Lệ Nhược Hải tỏ rõ thần sắc ngưng trọng, "Nhưng càng thế chúng ta càng phải đi, không thì nếu Thiên khung bắc bộ thật sự không chống chọi nổi nữa, muốn đi lại càng khó."
Thoáng ngừng lại, Lệ Nhược Hải tiếp lời, "Nếu không chỉ Thiên khung bắc bộ không chịu nổi thì chúng ta nên tranh thủ đề thăng thực lực, nhanh chóng đến Thanh Thành khư."
"Lệ đạo hữu, nghe theo ý các hạ thì Thiên khung đã gay go lắm rồi hả?" Lệ Nhược Hải nói vậy, hoàng bào tu sĩ không nén được hít một hơi lạnh.
"Thiên khung tổn thất uy năng e rằng còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng, nhất định phải tính đến trường hợp xấu nhất." Lệ Nhược Hải lạnh giọng, "Không thế thì tông môn như Bắc Minh tông không thể nào bị chấn động, rình rang đến thế. Bình thường mà có thêm vài vết nứt, với họ có khác gì có thêm nguyên liệu tu luyện. Các vị chắc chưa biết Bắc Minh tông từ mấy chục năm xuất hiện một Thần huyền cảnh đại tu sĩ!"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, Thái Khuê nhợt nhạt mặt mày, lạnh buốt xuông cốt giữa trời đêm bên ngoài Thiên khung.
Thần huyền cảnh tu sĩ là thế nào, cả ba hiểu hơn ai hết. Nếu cả Thần huyền cảnh tu sĩ phải cần trở thủ thì Thiên khung... thật không dám nghĩ tới nữa.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: