Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đều là ta sai, Ngụy Tác, để ta nhận lỗi, Thánh Vương tông từ rày không dám chống lại ngươi nữa!"

Thấy Ngọc Lý thần quân và hoa y thanh niên bị Ngụy Tác bắt sống, Thánh Vương tông tông chủ đang co rút liền gào vang.

"Ngươi đến đối phó ta mà lại bàn điều kiện kiểu này? Ngây thơ thật?" Ngụy Tác cười lạnh đứng im, liếc Thánh Vương tông tông chủ.

Y lại gào lên, không thể khống chế chân nguyên, rớt phịch xuống.

"Vù!" Huyền sát quỷ trảo hút Thánh Vương tông tông chủ về nhưng không thể bóp nát nhục thân y. "Cách cách cách cách" liên hồi, Ngụy Tác vỗ mạnh như gõ lên sứ, đánh nát xương cốt Thánh Vương tông tông chủ.

"Phù!"

Bắt Thánh Vương tông tông chủ đoạn Ngụy Tác hít sâu một hơi, như thiên long trên hư không hút mây gió khiến nhiều băng xuyên cũng rải tuyết.

Có được vô thượng cường pháp Như Lai thần mang, bắt sống ba đại năng trước đó đuổi gã chạy cắm cổ thì thật sự khoái ý.

Hú vang đoạn Ngụy Tác dồn chân nguyên hóa ra một đóa Thái cổ hung hỏa, thế như chẻ tre, lao vào sơn động có Man thiên cổ phù và Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu nằm trong đống tro của căn phòng bị Ngụy Tác thiêu rụi, thấy gã hút Thánh Vương tông tông chủ, hoa y thanh niên và Ngọc Lý thần quân vào thì há miệng, nhưng không nói gì mà cười thảm.

Ả tận mắt thấy kinh văn Như Lai thần mang nên hiểu với tu vi và kinh nghiệm đối địch của gã, thêm môn vô thượng cường pháp này thì đến thêm hai đại năng thì cũng như bọn Thánh Vương tông tông chủ mà thôi.

Nếu biết gã có cường pháp như Như Lai thần mang thì ả đời nào nhúng vào vũng nước đục này, có điều ả không ngờ gã không có Như Lai thần mang, đến đây vì môn này.

"Chát!"

Ngụy Tác ném bọn Thánh Vương tông tông chủ như ném đã xuống cạnh Hắc Bồ Đề thiên mẫu rồi cầm nạp bảo nang của thần bí hoa y thanh niên lên mở.

Trong nạp bảo nang của thanh niên thần bí được Hoang tộc truyền thừa có khá nhiều, quang hoa phun ra đủ màu khiến cả động quật sáng lên. Vù, quang hoa xanh biếc lao nhanh ra ngoài.

"A!" Hắc Bồ Đề thiên mẫu há miệng, không nói thành lời, thấy lục quang thì kinh hô.

Quang hoa là một nhánh cây, lá như cỏ thường nhưng trên ngọn có một quả màu lục chỉ cỡ hạt đậu lấp lánh, bảo quang lưu chuyển.

Nhánh cây lao đi đầy hoảng sợ là tiên cấp đỉnh giai linh dược, niên đại kinh nhân nên có linh tính.

"À?"

Ngụy Tác giật giật chân mày, nhưng mắt chỉ lóe lên, hoàng quang lóe sáng, nhánh cây bị đạm hoàng sắc thủy tinh liên hoa phong ấn.

"A!" Ngụy Tác phong ấn được, Hắc Bồ Đề thiên mẫu lại kinh hô.

Lam sắc đoạn tí lơ lửng trên không, thu hút mọi ánh mắt sau nhánh cây.

Ngụy Tác nhìn lam sắc đoạn tí và mọi thứ trong nạp bảo nang của hoa y thanh niên.

Gã và y xung đột cũng từ Hoang tộc đoạn tí nên thấy thế gã không lạ.

Trong nạp bảo nang của hoa y thanh niên gần như không có pháp khí, chỉ có các đơn bình và hai ba chục Hoang cổ thực chu mà Ngụy Tác chưa thấy.

"Vù vù vù..." Ngụy Tác điểm ra mấy đạo quang hoa, khiến Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân, hoa y thanh niên có thể nói năng.

"Nếu không muốn chết quá khó coi thì đừng lắm lời, hỏi hẵng nói." Cả ba kinh hãi cực độ, Ngụy Tác hỏi hoa y thanh niên vốn tâm cơ thập phần mẫn duệ, thậm chí còn hơn Thánh Vương tông tông chủ, thiên tư thập phần bất phàm, nhưng giờ đang nhũn ra, "Ngươi lấy được cánh tay cụt ở đâu, qua đâu có được truyền thừa?"

"Tuy ngươi bảo ta không nên lắm lời nhưng bọn ta thế này rồi thì nói thêm vài câu vậy, nếu ta cho ngươi biết tất cả thì ngươi xử trí thế nào?" Hoa y thanh niên biến sắc mất lần nhưng rồi thở dài hỏi.

"Ngươi tưởng mình còn đất thương lượng với ta?" Ngụy Tác mắt lóe hàn quang.

"Không cần dọa ta, ta nói thế là có thể mặc cả." Hoa y thanh niên triệt để trấn định, lãnh tĩnh nhìn Ngụy Tác, "Ngươi kết oán với ta vì cánh tay cụt, hiện tại bỏ qua những thứ khác thì hỏi về lai lịch của nó, tất rất có ý nghĩa với ngươi. Lẽ nào ngươi không động lòng với công pháp cùng thuật pháp, cả Hoang cổ thực chu của ta? Ta chết thì ngươi cũng không thể biết sử dụng."

"Cho ngươi biết, thần thức sát phạt thuật pháp của ngươi tuy uy lực đối địch hơn của ta nhưng đạo thần thức thuật pháp của ta có một pháp môn là Quy tịch, để phòng khi bị đối thủ bức cung, ngươi có dùng thần thức sát phạt thuật pháp với ta cũng vô dụng, vì ta chỉ cần còn chút tỉnh táo là thi triển được, dù Phổ độ thần quang cũng... A..." Hoa y thanh niên càng nói càng đắc ý, thậm chí nhếch môi cười nhạo nhưng chưa dứt lời thì óc như bị hỏa tiễn lao vào, bừng lên vô số hỏa diễm, đâm xuyên thần thức khiến y gào lên co rút người.

"Ngươi...!" Hoa y thanh niên đầu óc như nứt ra kêu gào, tỏ vẻ không dám tin, Ngụy Tác không sợ y tự tận?

"Đừng quên ta cũng có một cánh tay cụt, ta chỉ hiếu kỳ ngươi lấy được từ đâu, còn công pháp cùng thuật pháp của ngươi hơn cường pháp hiện tại của ta hả? Ta có Liệt khuyết tàn nguyệt trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp, cả Ưu đàm ma liên của Hắc Bồ Đề thiên mẫu tđược liệt vào thượng cổ thập đại thuật pháp phòng ngự, cả vô thượng cường pháp như Đại thừa pháp âm và Như Lai thần mang, ngươi có tư cách nào bàn điều kiện với ta?" Ngụy Tác cười lạnh như hàn châm găm vào tai hoa y thanh niên.

Sự thực Ngụy Tác muốn biết bí ẩn về hoa y thanh niên, y muốn giữ mạng nhưng không thoát khỏi mắt gã được, từ bé đến lớn gã làm gian thương, nên đang lúc tuyệt đối thượng phong này thì gã biết cách ứng đối.

"Ngụy Tác, được lắm!" Hoa y thanh niên gào lên, lời Ngụy Tác đánh tan tâm thái của y, "Vậy thì không còn gì để nói, trừ phi ngươi đáp ứng tha cho ta, không thì ta không nói gì, chỉ cần ngươi dùng Như Lai thần mang đối phó ta thì ta sẽ phát động Quy tịch!"

"Dù ngươi thích công pháp hay thuật pháp thì ta cũng cho ngươi biết, trong số Hoang cổ thực chu của ta có hai nhánh đại bổ thần thức, nhưng ta không cho ngươi biết thì ngươi không thể luyện hóa! Ta không tin với thần thức của ngươi hiện tại mà không động lòng!" Tiếp đó hoa y thanh niên lại gào lên.

"Được, chỉ cần ngươi cho ta biết hết, ta sẽ tha ngươi." Hoa y thanh niên vốn định gào nữa nhưng câu nói nhạt nhẽo của Ngụy Tác khiến y ngẩn ra.

Y không sao ngờ gã lại nói như thế nên nhất thời không định thần được.

"Các ngươi có gì để chuộc mạng?" Ngụy Tác không nhìn hoa y thanh niên mà bảo Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân.

"Ngươi tha cho bọn ta?" Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân ngẩn ra.

"Để xem ngươi đưa ra điều kiện gì đã. Nếu hơn hẳn việc ta giết các ngươi thì tha cũng được." Ngụy Tác cười lạnh nhìn cả ba, Linh Lung Thiên mà có mặt, thấy gã như thế tất mắng gian thương đáng chết, đồng thời bội phục sát đất. Vì kiểu đột nhiên ném phao cứu mạng này cho đối thủ nắm, tuyệt đối sẽ thu lợi hơn cứ mặc cả. Để được sống, đối phương không đời nào dám keo kiệt, Ngụy Tác nói có thể tha cho hoa y thanh niên thì đã có tính toán sâu xa hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK