Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cường quang trắng xóa đột nhiên từ tay Ngụy Tác phun lên, trùm kín người Phệ tâm trùng trưởng lão.

Ngụy Tác lại phát ra Nhật chước bảo phù, kích phát xong lần này, Nhật chước bảo phù nứt toác, hóa thành bột.

Uy năng của Nhật chước bảo phù đã triệt để hao tận.

"Tránh khỏi ống hút đi!" Gã gầm to, Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo của Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ đánh trúng ống hút của Phệ tâm trùng trưởng lão cắm vào Âm mị nhận.

"Xoạt!"

Phệ tâm trùng trưởng lão bị đốt đến co rúm lại, không thể phát ra quang hoa xám đen có thể ăn mòn pháp bảo, ống hút của nó cũng không có lực phòng ngự kinh nhân như lớp da, như cái lưỡi bị dao bén cắt ngang, bị Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo chém trúng.

"Chát!"

Ống hút Phệ tâm trùng trưởng lão phun trào máu, thân thể co rút kịch liệt, xem ra cực kỳ thống khổ, nhưng không hề rít lên thê thảm, tuy nhiên đầu óc Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ lại bị tiếng rít khiến cho rùng rợn.

Hủ thi liên tục tràn vào sơn cốc, chìm trong hoảng sợ bất ngờ.

"Không ổn!"

Đúng lúc đó, miệng Phệ tâm trùng trưởng lão đang phun máu đột nhiên há to, mở lớn hơn bao giờ hết, sóng âm trong veo như cái chuông chụp xuống Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ.

Cả ba đều hóa thạch, ngay cả tròng mắt cũng không thể động đậy!

Cùng lúc, con Phệ tâm trùng thụ thương nhẹ vì bị Nam Cung Vũ Tinh chém trúng sáu đao đã đến trên đỉnh đầu họ, há rộng miệng.

Đầu óc Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ trống trơn, ý nghĩ duy nhất là sẽ bị con Phệ tâm trùng này giết chết. Nhưng đúng lúc đó Ngụy Tác vốn cứng đờ lại động đậy!

Tựa hồ cả con Phệ tâm trùng há mồm ra định thò vòi hút cũng ngẩn người giật mình, không hiểu sao bị thần thức của trưởng lão của chúng xung kích mà lại có kẻ hành động được.

Gã vung tay, một viên đơn dược như viên đường nhét vào miệng Phệ tâm trùng ở trên.

"Loạt xoạt!"

Con Phệ tâm trùng như bị xương cá đâm vào cuống họng, tám cái chân đều cào vào cổ họng, thân thể như bong bóng cá từ trên không rơi xuống, cách Ngụy Tác chỉ mấy thước.

Rơi xuống đất, thân thể Phệ tâm trùng biến thành đen ngòm, miệng không trào ra máu màu vàng mà là màu đen.

"Ta không gượng được nữa rồi, ngươi tự lo cho mình đi.” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai Ngụy Tác rồi tan biến.

"Tiểu trùng xong rồi hả?"

Cũng cực chẳng đã gã mới mạo hiểm sử dụng Phong hầu hoàn, kết quả lại như ý, Ngụy Tác nhìn qua, con Phệ tâm trùng bị Văn Đạo Các trọng thương lúc đầu đã nằm chết dưới đất, còn Phệ tâm trùng trưởng lão miệng đang phun máu tựa hồ cực kỳ sợ gã, thấy gã còn nguyên lành thì như gặp quỷ, định bỏ chạy về phái sau. Tình hình này, Ngụy Tác đời nào chịu để yêu thú thiếu chút nữa mấy lần lấy mạng gã thoát được.

Gã bèn lấy Lưu huỳnh phi nhận khỏi tay Nam Cung Vũ Tinh, trực tiếp kích phát.

Tích tắc Lưu huỳnh phi nhận phát ra, gã còn lo Phệ tâm trùng trưởng lão có thiên phú dị năng nào khác sau khi tiến giai, sẽ hủy mất pháp khí này. Lưu huỳnh phi nhận là pháp khí theo bộ, tuy sáu miếng bay ra thì phạm vi bao trùm rất rộng nhưng chỉ cần hủy một là năm miếng còn lại sẽ vô dụng.

Nhưng ống hút đã bị cắt đứt, Phệ tâm trùng trưởng lão tựa hồ thụ thương nặng hơn gã tưởng. Toàn bộ sáu phiến Lưu huỳnh phi nhận đều chém trúng.

Tuy chỉ tạo ra được sáu vết thương nhẹ nhưng khiến cho Phệ tâm trùng trưởng lão va vào nóc động, rơi ngay xuống đất.

Ngụy Tác đương nhiên không nương tay, sáu phiến Lưu huỳnh phi nhận lại được kích phát..

Phệ tâm trùng trưởng lão lại bị đánh bay lên.

Tiếp đó nó rơi xuống thì bị gã đánh bay lên một lần nữa.

Liễu Ngũ cùng Nam Cung Vũ Tinh chật vật mới hồi phục khỏi hần thức xung kích, có lại chút năng lực tư duy, cơ hồ suýt bị nghẹn chính nước miếng của mình. Cả hai nhìn thấy Phệ tâm trùng trưởng lão cực kỳ đáng sợ lại đang như quả bóng da bơm căng, bị Ngụy Tác đánh cho hết bắn lên lại rơi xuống.

Đàn Hủ thi trùng tựa hồ cũng bị Ngụy Tác dọa khiếp, không dám xông lên mà rút lui như nước triều, tựa hồ cách tiểu tử đang biến lão đại của chúng thành quả bóng kia càng xa càng tốt.

"Cuối cùng cũng chết rồi hả?"

Đại khái liên tục chém hai, ba chục lần, không nhớ đã uống bao nhiêu bình Hồi khí tán, thể nội chân nguyên khôi phục tương đối đầy đủ, Ngụy Tác nhìn xuống, thân thể Phệ tâm trùng trưởng lão gần như không con chỗ nào lành lặn, tám cái chân dài cũng rủ xuống.

Đợi cho nó rơi xuống đất bất động một lúc, gã còn không yên tâm, dùng Lưu huỳnh phi nhận chém thêm hai lần, khi Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ triệt để khôi phục thì gã mới giao Lưu huỳnh phi nhận cho Nam Cung Vũ Tinh, nhặt Âm mị nhận lăn lóc một bên lên rồi đến gần con Phệ tâm trùng trưởng lão đã hồn quy tây thiên từ lâu.

Nhìn thi thể Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập, cùng mấy con Phệ tâm trùng nằm cạnh đó, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đều có cảm giac trở về từ cõi chết.

Bất cứ phe nào cũng hơn xa họ.

Chỉ tích tắc sau, Ngụy Tác đã cực độ hưng phấn, hai mắt sáng rỡ.

Theo lời Văn Đạo Các, địa lăng chỉ có một con Phệ tâm trùng trưởng lão, với trí tuệ của nó thì nếu ở đây có bốn con Phệ tâm trùng không đời nào nó chịu chỉ chỉ huy có ba con. Nên trong địa lăng chắc không còn Phệ tâm trùng nữa.

Vậy thì với uy lực pháp khí bọn gã nắm trong tay, số lượng Hủ thi trùng tuy nhiều nhưng không khó đối phó.

Ngụy Tác cảm nhận được Hủ thi trùng cực kỳ sợ Phệ tâm trùng trưởng lão, đối với kẻ có thể trọng thương rồi giết chết nó thì chúng càng sợ. Chỉ cần mang theo thi thể Phệ tâm trùng trưởng lão, nếu có Hủ thi trùng dám chặn đường, chỉ cần giơ ra tất chúng sẽ cắm cổ bỏ chạy.

Đàn Phệ tâm trùng này, gã cũng muốn mang đi một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Toàn thân Phệ tâm trùng đều là nguyên liệu luyện khí tuyệt hảo, con nào cũng giá trị cực cao, đủ để đưa ra phách mại hội ở Linh Nhạc thành.

Những kẻ bị giết ở đây, tệ nhất cũng là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng!

Trong ngôi mộ ban nãy chết khá nhiều tu sĩ, những thứ trên mình họ còn giá trị hơn một con Phệ tâm trùng.

Giết người cướp của là phương thức kiếm linh thạch nhanh nhất của tu đạo giả, chỉ là việc này quá nguy hiểm, không giết được người ta thì có thể sẽ bị giết, hoặc giết phải kẻ có chỗ dựa thì cũng chỉ còn nước đợi chết.

Nhưng hiện giờ tất cả đều đã chết, không lấy chả hóa là kẻ ngốc.

Không nói đâu xa, ngay thanh đại đao đặc biệt có lực công kích ít nhất cũng là bán linh khí, phòng ngự gần đạt mức linh khí của Lưu Tam Pháo đó, Ngụy Tác nhất định thu lấy.

Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ không phản đối quyết định của gã, còn một tiểu đội người của Thiết Sách chưa rõ sống chết, hơn nữa bọn tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng đều là bằng hữu cùng họ vào sinh ra tử, cả hai không nhẫn tâm bỏ lại thi thể bằng hữu ở đây.

Ngụy Tác cực kỳ thành thạo vơ hết gia tài của Văn Đạo Các và đạo sĩ mập thu vào nạp bảo nang, đoạn nhìn kỹ địa đồ chạy vào ngôi mộ.

"Oa ha ha ha! Lần này phát tài rồi!"

Lục bào lão đầu đã quay lại Dưỡng quỷ quán nghỉ ngơi, không còn lão cảnh báo, gã càng cẩn thận hơn, mất cả canh giờ mới đến ngôi mộ lúc trước. Trước lúc đến đây, gã còn lo thi thể đã bị Hủ thi trùng cướp đi nhưng đi vào thì gã lập tức cười tươi như hoa, xem ra Hủ thi trùng không hứng thú với thi thể chưa thối rữa, không thi thể tu sĩ nào bị mất đi. Thanh đại đao Ngụy Tác hứng thú nhất vẫn tựa bên tường. Chỉ là ở đây dù gì cũng chết mất ba bằng hữu của Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ, tuy gã không quen biết gì họ, lòng không thấy đau xót gì nhưng cũng cố nén niềm vui lại không bật thành tiếng cười vang.

"Linh thạch đại, lại một linh thạch đại...”

Ngụy Tác đương nhiên không động đến ba người của Thiết Sách, nhưng bọn Lưu Tam Pháo thì gã không khách khí. Chỉ muốn rời nhanh khỏi đây, gã cuốn hết y phục của chúng lại, thu dọn sạch sẽ pháp bảo rải rách quanh đó, trong lúc cởi y phục, gã lần mò được tất cả đều có đeo linh thạch đại đựng đầy linh thạch.

"Xem ra sau này phải siêng năng làm việc tốt anh hùng cứu mỹ nhân tất được đền đáp, chuyến này không hề uổng công.”

Chỉ bọn tử bào lão đạo thôi đã có nhiều linh thạch như thế, hiện tại bọn Lưu Tam Pháo dù bình quân chỉ mỗi người một nghìn viên hạ phẩm linh thạch, cộng thêm pháp khí pháp bảo nữa thì với gã quả thật đã phát tài lớn.

"Nặng quá!"

Khiến gã hưng phấn nhất là thanh đao của Lưu Tam Pháo, tuy bị Âm mị nhận chém mẻ một vết nhưng không ảnh hưởng gì lớn, vẫn có thể sử dụng được!

"Ai đó!" Ngay lúc Ngụy Tác cầm đại đao lên, trong thông đạo đã sụp đổ quẩn đột nhiên có tiếng xé không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK