Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Tác suýt nữa bổ chửng.

Thật ra gã gặp không ít tu sĩ yêu thích cái đẹp nhưng tu sĩ cả lúc đấu pháp còn thế thì đây là lần đầu.

Lắc đầu đoạn Ngụy Tác kích phát Hắc minh cốt quân.

Chát!

Ngụy Tác kích phát một đạo thái cổ hung hỏa, Hắc minh cốt quân cũng kích phát hắc sắc quang trụ nhất tề xung kích vào thuẫn bài của tu sĩ anh tuấn.

Ngân sắc thuẫn bài bị đánh vỡ.

"Đợi đã, không đánh nữa, không phải đối thủ của ngươi."

Tu sĩ anh tuấn dùng thuẫn bài ngăn lại, chật vật thừa cơ lách đi hơn mười trượng, trành khỏi đòn của Ngụy Tác, mặt nhợt đi.

"Pháp bảo của ngươi quá quỷ dị, như một trợ thủ, ngươi có thì chả lẽ ta lại không có? Đợi đấy, ta gọi trợ thủ đến thì ngươi sẽ thảm lắm." Ngụy Tác đương nhiên cho rằng tu sĩ anh tuấn sẽ đầu hàng thì suýt nữa bổ chửng vì nói đoạn liền kích phát một đạo xích hồng sắc quang trụ.

Bùng, xích hồng sắc quang trụ nổ tung trên không, hình thành quang diễm khổng lồ, hồi lâu chưa tan.

Cùng lúc, tu sĩ anh tuấn móc ra một cái khăn gấm trắng lau mặt.

Thoáng sau, một đạo hoàng sắc độn quang bắn nhanh tới.

"À!"

Vốn Ngụy Tác thị chuẩn bị định mặc cho tu sĩ anh tuấn gọi trợ thủ nào đến cũng cứ tiếp tục dùng kim sắc pháp bảo oanh kích pháp trận, nhưng mục quang quét vào, thấy tu sĩ trong đạo hoàng sắc độn quang thì lại ngẩn người.

Đạo hoàng sắc độn quang là quang hoa của phi độn pháp bảo hình hoàng ngọc lý ngư, phía trên là một tu sĩ vừa lùn vừa mập, mặc trường bào màu chàm, mặt mũi trông rất bình thường, nhưng mục quang Ngụy Tác quét vào, lại có cảm giác từng gặp ở đâu đó.

"Sư Phi Thanh, sao hả?" Từ xa, tu sĩ lùn mập đã hỏi.

"Là y?" Nghe giọng nói và nhìn rõ mặt tu sĩ lùn mập đ, Ngụy Tác nhớ ra.

Tu sĩ lùn mập không phải kẻ nhăn nhở mà lần đầu tiên gã gặp Chu Tiếu Xuân, Chân Sùng Minh, đi săn Song đầu khuyển, dạy gã Tiềm ẩn quyết thì còn ai nữa!

Không ngờ tại đây lại gặp một cố nhân, nếu gã nhớ không nhầm thì y họ Trương, tên Trương Châu Dự.

Tu sĩ lùn mập này năm xưa từng cùng gã giao tình, trải qua sinh tử, coi là bằng hữu đáng tin.

Nghĩ ra tu sĩ lùn mập là ai, Ngụy Tác kinh hỉ dưng tay, thu Hắc minh cốt quân lại.

"Trương đại ca, y đến phá động phủ, còn đòi chia phần." Tu sĩ anh tuấn thấy tu sĩ lùn mập thì hưng phấn hẳn, lớn tiếng.

"Đạo hữu, chỗ nào bọn tại hạ chiếm cứ đã lâu, đổ vào không ít tâm huyết, cộng thêm đã dùng gần hết mọi thứ ở trong, không còn gì để chia nữa. Đạo hữu không tin thì theo bọn mỗ vào trong." Tu sĩ lùn mập vừa quan sát Ngụy Tác vừa nói.

"Đưa mỗ vào rồi lợi dụng cấm chế đối phó?" Ngụy Tác cố ý bình tĩnh như thường.

"Vị đạo hữu này sao lại nói thế? Các hạ thấy mỗ là tiểu nhân âm hiểm hả?" Tu sĩ lùn mập nghiêm mặt.

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh bảo tu sĩ lùn mập: "Đạo hữu tên Trương Châu Dự hả?"

"Sao đạo hữu biết mỗ?" Tu sĩ lùn mập và tu sĩ anh tuấn ngẩn người, không nén được nhìn nhau.

"Trương Châu Dự, còn nhớ việc Song đầu khuyển không? Việc Song đầu khuyển đã lộ rồi." Ngụy Tác cố ý lạnh giọng.

"Không thể nào, môn phái nào thì qua ngần ấy năm rồi cũng không thể nhớ được, nói gì tìm ra mỗ." Tu sĩ lùn mập sầm mặt, bất động nhìn Ngụy Tác, "Thật ra các hạ là ai?"

"Ha ha, không biết Trương đạo hữu còn nhớ mỗ không." Ngụy Tác cười ha hả, vuốt tay lên mặt khôi phục bản lai diện mục.

"Ngươi... ngươi là tu sĩ có một món linh giai pháp bảo hắc sắc tiểu tiễn?" Trương Châu Dự kinh nghi nhìn Ngụy Tác một lúc rồi nhớ ra, sáng mắt vỗ đùi, kêu lên.

"Đúng thế, tại hạ Ngụy Tác, năm xưa đa tạ Trương đạo hữu truyền Tiềm ẩn quyết cho." Ngụy Tác cười.

"Trương đại ca, các vị quen nhau? Thế thì không cần đánh nữa?" Tu sĩ anh tuấn tròm mắt.

"Đương nhiên không cần đánh nữa, Ngụy đạo hữu có giao tình với ta." Trương Châu Dự nói đoạn đột nhiên hơi nghi hoặc, "Ngụy Tác... Ngụy đạo hữu, cái tên này hình như gần đây có nghe qua."

"Vậy hả?" Ngụy Tác mỉm cười, không nói gì nữa.

"Ngụy Tác... Bá Khí chân nhân." Trương Châu Dự đột nhiên mãnh giật mình, kêu lên không dám tin, "Ngụy đạo hữu là Bá Khí chân nhân khiến cho cao giai tu sĩ của Tụ Tinh tông và Đông Dao thắng địa cơ hồ chết sạch, cả Điếu Sa chân nhân và Hoàng Nha tử cũng bị đạo hữu giết?"

"Ha ha, chính thị tại hạ." Ngụy Tác cười ha hả đầy nhăn nhở.

"Đúng là Bá Khí chân nhân?" Tu sĩ anh tuấn giật mình, "Các hạ dùng Tiềm ẩn quyết che đi tu vi?"

"Lúc xưa mới là tu sĩ Chu thiên cảnh, hiện tại đã ngưng thành kim đan, thần thông cao hơn tu sĩ Kim đan lưỡng trọng." Trương Châu Dự không nén được nhìn Ngụy Tác, "Tu luyện tiến cảnh của các hạ sao nhanh thế nhỉ?"

"Tại hạ lấy được một ít linh dược luyện hóa nhanh." Ngụy Tác nhìn Trương Châu Dự, mỉm cười: "Không biết Trương đạo hữu tu vi hiện tại là Phân niệm ngũ trọng hay tứ trọng? Tu vi tiến cảnh của đạo hữu cũng đâu có chậm."

Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật quét vào, Trương Châu Dự có tu vi Phân niệm tứ trọng, nhưng gã biết y đã dùng Tiềm ẩn quyết ẩn giấu đi một bậc.

Thật ra Trương Châu Dự là tu vi Phân niệm ngũ trọng hoặc tứ trọng thì Ngụy Tácđềuk inh ngạc, trước kia y chỉ có tu vi tương đương với gã, gã gặp kỳ ngộ liên tiếp mới được thế này, nếu theo tốc độ tu luyện thông thường, dù có may mắn thì Trương Châu Dự đột phá đến Phân niệm nhất trọng cũng đã là quá nhanh rồi.

"Phân niệm ngũ trọng." Quả nhiên, Trương Châu Dự đáp không ngoài Ngụy Tác dự liệu.

"Bọn mỗ có được tiến cảnh này vì phát hiện động phủ ở đây." Trương Châu Dự tiếp lời.

"Lẽ nào Diệu Đan chân nhân để lại thiên giai đan dược? Theo những gì ghi lai thì dù cắt Thần nguyên sâm dược đỉnh của Diệu Đan chân nhân ra luyện hóa cũng không thể nhanh thế. Nếu có thiên giai đan dược thì Diệu Đan chân nhân đã dùng rồi, sao còn để lại?" Ngụy Tác không nén được ấm ức.

Lục bào lão đầu ấm ức cực độ không ngừng kêu gào trong tai gã. Thần nguyên sâm dược đỉnh của Diệu Đan chân nhân do một nhánh Thần nguyên sâm luyện chế thành, dược lực của Thần nguyên sâm sánh với thiên giai linh dược nhưng chỉ khi đạt Phân niệm tam trọng trở lên, chân nguyên mới phân giải được, hơn nữa dù đạt tu vi này thì tốc độ luyện hóa Thần nguyên sâm cũng chỉ gấp mười mấy lần phổ thông đan dược. Vì thế trước đây lão không đưa gã đến nơi này, lúc đó gã còn chưa đạt cả Phân niệm nhất trọng, nơi này cách Thiên khung mấy nghìn dặm, tu vi của gã khi đó dù đến được đây cũng vị tất về được.

"Đạo hữi đọc được kỹ như thế, hiểu rõ nơi này. Xem ra bọn mỗ chỉ may mắn phát hiện sớm hơn không thì sẽ trắng tay." Trương Châu Dự cười ha hả: "Bất quá đạo hữu không biết rồi, Diệu Đan chân nhân đích xác không để lại thiên giai đan dược, công thức luyện đan cũng vô dụng rồi, nhưng sau cùng ông ta xung quan thất bại, đặt trong Thần nguyên sâm dược đỉnh mấy viên dược thạch. Kết quả lúc bọn mỗ đến, dược lực Thần nguyên sâm đỉnh đã bị hút hết vào dược thạch. Thần nguyên sâm đỉnh biến thành một dược đỉnh phổ thông."

Thoáng ngừng lại, Trương Châu Dự lại bảo, "Bọn mỗ phát hiện luyện hóa dược lực trong dược thạch rất nhanh. Thế nên cứ bế quan tu luyện mới có tu vi này."

"Tức chết ta mất! Diệu Đan chân nhân còn bố trí như thế, hiện tại Thần nguyên sâm dược đỉnh bị hai tên này dùng hết rồi." Trương Châu Dự nói vậy, lục bào lão đầu cơ hồ thổ huyết.

"Đúng rồi, nhớ mỗ thì các huynh đệ chưa quên Phong Tri Du?" Trương Châu Dự lại hỏi Ngụy Tác.

"Đương nhiên nhớ, sao hả?" Ngụy Tác gật đầu, Phong Tri Du cũng quen qua lần săn Song đầu khuyển, gã nhớ rõ, Phong Tri Du trọng thương đã được Trương Châu Dự đưa đi.

"Vào trong đã nhỉ?" Trương Châu Dự chỉ xuống khe núi: "Y sắp đến rồi, còn việc cần nhờ đạo hữu giúp."

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK