Hiện giờ trời sắp sáng rồi.
Không rõ bọn hoàng sam trung niên tu sĩ đã thay dối kế hoạch, hành động sớm hơn, Ngụy Tác cho rằng mình nên làm gì đó.
"Lão đầu, nguyên khí của ngươi còn khá không? Còn thì giúp ta một lần nhé?" Dừng lại bên đầm nước, gã móc mất tấm Hỏa cầu phù ra, đồng thời nói với lục bào lão đầu.
"Ngươi biết cách sử dụng Âm mị nhận rồi chứ?" Lục bào lão đầu hừ một tiếng, tựa hồ hiểu rõ ý nghĩ của gã, "yên tâm, sử dụng thêm cũng không chết được. Chỉ là lần này ngươi may mắn sống sót thì cố gắng tu luyện, tu vi tiến cảnh nhanh lên một chút, đừng để ta xong đời trước khi ngươi luyện đến Kim đơn cảnh là được.”
Ngụy Tác gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn sang đầm nước đối diện.
Trong đầm nước không lấy gì làm lớn có một con hắc sắc cáp mô lớn cỡ đầu người đang ngồi chồm hỗm, giương cặp mắt vàng nhìn Ngụy Tác, tựa hồ e dè gã nên không có động tĩnh gì.
Ầm!
Hỏa cầu nóng rực rời tay gã lao vào hắc sắc cáp mô. Mắt nó ánh lên thần sắc sợ hãi, phù một tiếng, phun ra một đạo thanh sắc thủy tiễn. Hỏa cầu chỉ bị đánh tan một nửa, vẫn giáng vào mình hắc sắc cáp mô.
Không hề ngừng lại, thêm một đạo Hỏa cầu phù được phát ra, giáng vào hắc sắc cáp mô đang kêu chí chóe thảm thiết, định nhảy xuống đầm nước, hất nó ngã ngửa, hoàn toàn không còn sinh khí nữa.
Giết xong hắc sắc cáp mô, Ngụy Tác ném chéo về phía trước một tấm Hỏa cầu phù.
Bất động chờ đợi thêm một chốc, giọng lục bào lão đầu đột nhiên vang trong tai gã, "đến rồi!"
Giọng nói vang lên, Ngụy Tác chui vào Phong vân lý lập tức bay lên không, ẩn trong một tàng cây cổ thụ cạnh đó, đồng thời một tấm cổ phù cũng được gã kích phát, quang hoa thoạt có thoạt không lóe lên, gã lập tức biến mất khỏi gốc cây.
Không lâu sau, bóng người loáng lên, một tu sĩ mặc hắc sắc bì giáp từ trong rừng xuất hiện..
Tu sĩ này có khuôn mặt ngựa, xuất hiện là cực kỳ cẩn thận, vừa đi vừa quan sát tứ bề, tay tựa hồ cầm pháp khí gì đó, có vẻ chuẩn bị ứng phó đột nhiên bị tập kích.
Trong tích tắc, tu sĩ mặt ngựa thập phần cẩn thận này nhìn thấy hắc sắc cáp mô bị Hỏa cầu phù hất ngã gửa cạnh đầm nước, hắn dừng lại, mắt lóe lên không rõ nghĩ gì.
Ngụy Tác nín thở ẩn mình trên tàng cây, lén dùng Vọng khí thuật quan sát tu sĩ mặt ngựa, phát hiện tu vi đối phương cao hơn gã một cấp, là Thần hải cảnh ngũ trọng.
Không có cách nào tìm được người của Thiết Sách, Ngụy Tác quyết định gây ra động tĩnh thật lớn, nhưng hiện tại không thể đoán được tu sĩ mặt ngựa thật ra là người của Thiết Sách, hay cùng nhóm hoàng sam tu sĩ.
"Ra đi, trốn ở đó tưởng ta không thấy ngươi hả?" Đột nhiên, tu sĩ mặt ngựa lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngụy Tác cả kinh, cho rằng tu sĩ mặt ngựa này biết thuật pháp kinh nhân nào đó nhìn thấu được Ẩn thân phù. “Con bà nó chứ, lừa lão tử hả, xem ra hắn không tốt lành gì.” Lập tức gã lại nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Tu sĩ mặt ngựa tuy ra vẻ lạnh lùng nhưng mắt cứ đảo loạn tứ phía, không hề nhìn về phía gã ẩn thân.
Một tiếng động khẽ vang lên, từ khu rừng đối diện tu sĩ mặt ngựa xuất hiện một người, đưa tay ra hiệu với hắn, hàm ý hắn đừng khẩn trương, là người cùng phe.
"Chà, mặt ngựa này quả nhiên không ra gì!"
Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng vì người hiện thân là tử bào lão đạo Chu thiên cảnh nhất trọng gã đã gặp ở thành bắc tập thị!
"Hắc thủy độc cáp", tử bào lão đạo lạnh lùng nhìn hắc sắc cáp mô bị hất ngã ngửa, hừ lạnh: "Chắc là tiểu tử đó, chỉ tu sĩ cấp thấp như hắn đối phó tam cấp yêu thú mới phải sử dụng pháp phù.”
Tu sĩ mặt ngựa gật đầu, "Tử Tiêu tiền bối, tiểu tử này định phá đại sự của chúng ta, nhất định xử lý hắn mới được. Hắn chắc chưa đi được xa, chúng ta chia ra tìm là thấy.”
"Ngươi đi tìm được tồi.” Tử bào lão đạo lạnh giọng: "Ta tìm quanh đây một vòng, nhớ may tiểu tử này giảo trá, đang đợi người của Thiết Sách đến, đi rồi sẽ vòng lại.”
"Chà!" Thấy tử bào lão đạo nói vậy, Ngụy Tác thầm kêu khổ.
Gã không muốn mạo hiểm giao đấu với một tu sĩ Chu thiên cảnh, nhưng hiệu quả của Ẩn thân phù hữu hạn, tử bào lão đạo không đi thì khi Ẩn thân phù quá thời gian, gã tất bị lão đạo này phát hiện.
Thoáng do dự một chút, Ngụy Tác nín thờ lấy Nhật chước bảo phù, Ngũ hành đồng hoàn cùng Âm mị ra.
Tu sĩ mặt ngựa gật đầu, chuẩn bị bước đi.
"Ai đó!"
Cùng lúc, tử bào lão đạo đột nhiên mắt lóe hàn quang, nhìn về phía Ngụy Tác ẩn mình.
"A!"
Tử bào lão đạo và tu sĩ mặt ngựa cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thê thảm, bị cường quang còn chói lòa hơn mặt trời chính ngọ vô số lần bao trùm, mắt cả hai như bị kim đâm, không thể mở ra.
Cùng lúc cả hai thét lên, mắt nhắm lại chảy nước mắt thì một chiếc vòng đồng đột nhiên rơi xuống, trói chặt thân thể tử bào lão đạo rồi co lại, tay chân lão chịu chung số phận.
"Ào!"
Núi rừng quanh đầm nước đột nhiên cuồng phong ào ạt, mấy chục hắc sắc khô lâu đầu cực kỳ đáng sợ cùng một đạo ô quang từ trong cuồng phong giáng vào mình tử bào lão đạo, tử sắc đạo bào lão mặc dấy lên hai dải quang hoa một long một hổ ngăn đỡ được toàn bộ hắc sắc khô lâu đầu do hắc khí ngưng thành, nhưng đạo ô quang cắt đứt đầu lão, máu từ cổ phun lên như suối.
"Xoạt!"
Giây khắc đầu tử bào lão đạo rụng xuống, một tia bạch quang nhắm vào chỗ Ngụy Tác ẩn thân, cành là tan nát, thân cây cũng bị cắt làm đôi.
"Tử Tiêu tiền bối!"
Bị cường quang nhức mắt chiếu vào khiến không thể mở mắt, tu sĩ mặt ngựa ré vang, thanh sắc quang tráo được hắn kích phát bao trùm thân thể.
Cơ hồ đồng thời, một dải bạch sắc băng vụ từ không trung, cách hắn không xa hạ xuống, hàn khía phát ra khiến đầm nước cạnh đó kết một lớp băng dày kêu lên tanh tác, thanh sắc quang bị bạch sắc băng vụ bao trùm nhưng không hề gì, có điều hàn khí phát ra khiến tu sĩ mặt ngựa cứng đơ.
Chỉ khoảnh khắc đó, cuồng phong lại dấy lên ào ào, hắc sắc khô lâu đầu và một đạo ô quang phá tan thanh sắc quang tráo của hắn.
Tu sĩ mặt ngựa tỏ ra cực kỳ hoảng hốt, nhưng không kịp kêu lên tiếng nào thì hắc khí nổ tung và ô quang lướt qua đã *** hắn làm nghìn mảnh.
“Xong!” Vẫn ở trong vòng uy năng của Ẩn thân phù, Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh lúc cây cổ thụ bị cắt làm đôi, nuốt ngay một viên Hồi khí đơn.
Trong tích tắc đánh lén giết chết một tu sĩ Chu thiên cảnh và một tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, giá quả là việc cực kỳ kinh nhân đối với một tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng.
Chẳng qua Ngụy Tác thừa co hai đối thủ không hề phòng bị mà ra tay, dùng Nhật chước bảo phù và Ngũ hành đồng hoàn khiến tử bào lão đạo không nhìn rõ rồi bị trói chân tay, nếu gã không thông mình, nhảy khỏi thân cây trong lúc xuất thủ thì đã bị tử bào lão đạo phản đòn trước lúc chết lấy mạng.
Vì trong tích tắc ra tay đó, Ngụy Tác không còn thời gian dồn chân nguyên kích phát Huyền quy thuẫn hoặc pháp y đang mặc.
Cơ hồ gã vừa sử dụng Nhật chước bảo phù, tử bào lão đạo đã cảm giác được.
Nếu Nhật chước bảo phù không phải là pháp khí hạn chế đối thủ, mà thuộc loại tấn công thì có đã bị tử bào lão đạo đỡ được. Pháp y của lão thậm chí đón đỡ được cả hắc sắc âm phong khô lâu đầu do Âm mị nhận phát ra.
Bạch quang phản kích cũng là thuật pháp của lão, nhưng đòn phát ra trước khi tử bào lão đạo mất mạng này uy lực quá kinh nhân.
Tu sĩ Chu thiên cảnh quả nhiên cực kỳ đáng sợ.
Phòng ngự quang tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng kích phát cũng không kém, tam giai Huyền băng phù cũng không công phá được. Nếu không có pháp bảo công kích như Âm mị nhận, Ngụy Tác nhất thời khó lòng giết được hắn.
Quan trọng nhất là với tu vi hiện giờ của gã, liên tục sử dụng Âm mị nhận hai lần thì thể nội chân nguyên cơ hồ cạn hết.
Uống một viên Hồi khí đơn, Ngụy Tác không dám dừng lại, thu Ngũ hành đồng hoàn còn trói chặt tử bào lão đạo, cởi sạch y phục của lão và tu sĩ mặt ngựa cuốn thành một mớ rồi trốn nhanh vào rừng.
Ngụy Tác mới rời khỏi đầm nước không lâu thì vù một tiếng, một bóng xám lướt ra.
Là tại hôi y tu sĩ, kẻ đầu tiên mà gã thấy đã thì thầm với hoàng sam tu sĩ ở thành bắc tập thị nhưng không nhìn rõ diện dạo. Hắn cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
"Sao lại thế được!"
Nhìn rõ tình hình, hôi y tu sĩ gầy gò, cằm nhọn hoắt, trên mặt có một nốt ruồi lớn chợt biến sắc, như lâm đại địch, kích phát pháp khí giống hệt cái bát bằng gỗ, hóa thành quang tráo màu vàng xanh bao trùm toàn thân, đồng thời móc ra một thứ trông như bạch sắc ngư cốt dài chừng hai thước, kinh hãi nhìn quanh tìm kiếm.
Tử Tiêu tán nhân thực lực còn hơn hắn lại cùng một tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng nhất tề bị giết ở đây, hơn nữa còn bị lột sạch, lẽ nào trừ tu sĩ cấp thấp đó, Thanh Phong lăng còn một cao giai tu sĩ biến thái sao?
Trong lúc hôi y nhân cực kỳ kinh hãi, Ngụy Tác liều mạng lao đi một quãng, chui ngay vào một hốc cây chừng nửa thân người dưới gốc cổ thụ đã khô.
Dùng cành khô và dây leo đập điệm cẩn thận, gã ẩn mình trong hốc cây, cố gắng không phát ra tiếng động, kiểm tra những thứ vừa kiếm được từ hai địch thủ.
"Đó là Long hổ tử vi bào, không thể đồng thời kích phát với pháp y của ngươi, công hiệu phòng ngự kém pháp y đã thay đổi của ngươi một chút.” Ngụy Tác vừa bỏ tấm tử bào cơi trên mình lão đạo ra, giọng lục bào lão đầu đã vang lên trong tai.
Ngụy Tác gật đầu, tìm kiếm cẩn thận trong y phục của tử bào lão đạo và tu sĩ mặt ngựa, lần mò một hồi thì ánh mắt có phần khẩn trương của gã chợt hiện nét hớn hở, lấy từ y phục của tử bào lão đạo ra một cái cá hắc sắc nạp bảo nang, từ áo tu sĩ mặt ngựa đra hái cái túi da và mấy thứ lẻ tẻ.
"Chà!"
Nạp bảo nang của lão đạo trông khác của gã nhưng sử dụng y hệt. Ngụy Tác cẩm lên, cảm tri mọi vật trong đó, suýt nữa cắn cả vào đầu lưỡi.
Linh thạch!
Trong đó có rất nhiều linh thạch!
Trừ mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch, còn hơn bảy trăm viên trung phẩm linh thạch, năm viên thượng phẩm linh thạch!
Hơn bảy trăm viên trung phẩm linh thạch tương đương với hơn bảy nghìn viên hạ phẩm linh thạch, năm viên thượng phẩm linh thạch tương đương với năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, tổng cộng lại trong nạp bảo nang có đến hơn tám nghìn hạ phẩm linh thạch!