Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Nguyệt Nhi khuất nhục nhưng nàng ta đang trẻ trung phơi phới, dung nhan tuyệt sắc, là thời tươi sáng nhất của tu sĩ nên càng tiếc mạng hơn các tu sĩ già nua. Ngụy Tác nói thế thì thiên chi kiêu nữ địa vị thập phần cao tuyệt tại Huyền Phong môn không dám nói gì, mặc nhiên hóa thành lam sắc lưu quang, rời khỏi U Minh thành.

"Lâm Thái Hư chết... bốn lão bất tử Huyền Phong môn cũng chết."

"Ngần ấy đại tu sĩ mà cơ hồ bị giết ngược!"... Trong mấy nghìn dặm, mọi tu sĩ Huyền Phong môn và những tu sĩ bị Huyền Phong môn điều khiển cũng bỏ chạy, bốn phương tám hướng toàn là lưu quang. Lâm Thái Hư và các lão bất tử Huyền Phong môn đều là điên phong cường giả của đương kim tu đạo giới, còn lại cũng không phải tán tu thông thường mà có quyền thế ngút trời.

Ngần ấy danh đại tu sĩ nhất tề mất mạng, bị một tán tu Kim đơn kỳ giết thì thật khó tưởng tượng nổi, sẽ khiến cả tu đạo giới Thiên Huyền đại lục chấn động. Thần uy của Ngụy Tác kinh diễm thiên hạ, sau trận này sẽ thành truyền kỳ, được ghi vào điển tịch. "Đa tạ Ngụy đạo hữu nể tình, bất quá Ngụy đạo hữu đúng là một tán tu Linh Nhạc thành?"

Phong Ngô Thương từ phía sau lăng không lướt tơi, tuy cực kỳ chấn động nhưng khí tức thập phần ổn định, tâm trí cực độ kỳ kiên định, không bị thần uy của Ngụy Tác dọa khiếp. Phong Ngô Thương khi trước đối diện Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo mà không khuất phục, chiến ý kinh thiên, tâm chí như như thế tất có thành tựu bất phàm. "Phong đạo hữu bất tất hoài nghi, tại hạ vô tình gặp may trong Thanh Thành khư, còn thì đích xác là một tán tu."

Ngụy Tác tùy khẩu ứng phó. Phong Ngô Thương tạo cho gã cảm giác không tệ, có thể kết giao, nhưng chưa thể tin được nên đương nhiên không để lộ tẩy. "Không ngờ Lâm Thái Hư nhất đại thiên kiêu, lại chết ở đây." Phong Ngô Thương gật đầu, thở dài, "Chân Võ tông Hứa Thiên Ảo cũng chết trong tay các hạ?"

"Đúng thế, y và Bạch Vũ chân nhân bắt mấy hảo hữu của mỗ, bức mỗã hiện thân, kết quả bị mỗ giết." Ngụy Tác nói.

"Ngụy đạo hữu xử lý sự tình xong rồi sẽ bàn với mỗ?" Phong Ngô Thương không rườm lời, liếc đại tu sĩ mặc bạch sắc vân cẩm đạo bào bị Ngụy Tác hút đến.

"Cũng được, mỗ có việc muốn bàn với Phong đạo hữu." Ngụy Tác nói với Phong Ngô Thương đoạn nhìn đại tu sĩ mặc bạch sắc vân cẩm đạo bào, "Giao môn độn pháp ra." Đại tu sĩ đó bị thần thức uy áp của Ngụy Tác dồn xuống, lại thổ huyết.

Nhưng y không dám nói gì, đón lấy kí sự thanh phù Ngụy Tác đưa cho, vận chân nguyên ghi lại môn phi độn thuật pháp độn tốc kinh nhân lại. "Đi đi! Đừng ở lại Thiên Huyền đại lục bắc bộ." Ngụy Tác đón lấy thanh phù, thần thức quét vào, chân nguyên cuốn nạp bảo nang của đại tu sĩ đó rồi ném y đi.

Đại tu sĩ đó bị ném đi, không dám dừng lại, lắc lắc lư lư trốn chạy. Ngụy Tác phát thần thức, Huyền sát quỷ trảo chụp xuống lên tục. Phá diệt thần thương, Tà vương minh hạp... thi thể đại tu sĩ, pháp khí vỡ, nạp bảo nang đều được hút lên.

Trấn thiên pháp tướng siêu phàm, trong mười đại tu sĩ bị Ngụy Tác giết, trừ Lâm Thái Hư tự nổ kim đơn, nạp bảo nang cũng hóa thành tro, thi thể các đại tu sĩ cũng bị chấn nát, nhưng kim đơn của họ, trừ Lâm Thái Hư và đại tu sĩ phun ra lục diễm thì còn nguyên. Ngụy Tác thu được tám viên kim đơn. Phần lớn pháp bảo của họ bị Trấn thiên pháp tướng đánh vỡ, còn Phá diệt thần thương và Tà vương minh hạp là thượng cổ pháp bảo, thai thể thập phần cứng rắn, không hề tổn hại, đều rơi vào tay gã. Gã thèm muốn Phần thiên thần lô, bị đâm thủng, thần quang tắt hết, không còn diều khiển được nhưng gã coi trọng nhất là chết liệu kim sắc thần lô này, nên được gã thu vào nạp bảo thủ trạc.

"Đi thôi!" Thu chí bảo rơi trên kinh thiên chiến trường lại, Ngụy Tác đáp xuống sơn cốc có Phượng lân thanh ưng, lay tỉnh đệ tử Huyền Phong môn bị chân nguyên phong bế khí huyết. Y tỉnh lại, đại chiến đã hạ màn, thấy Ngụy Tác vẫn bình an, cảm thụ trong mấy nghìn dặm, có khí tức của các loại thuật pháp và pháp bảo thì y run lên, không hiểu xảy ra chuyện gì.

"Để Phong đạo hữu đợi lâu." Thả đệ tử Huyền Phong môn đi, Ngụy Tác thả Phệ tâm trùng điều khiển Phượng lân thanh ưng, lên đến đối diện Phong Ngô Thương. "Y và các hạ có giao tình? Xem ra các hạ cứu y không chỉ vì Liệt khuyết tàn nguyệt?" Nhìn Lý Tả Ý được Ngụy Tác an trí sang bên, nhắm mắt luyện hóa linh dược liệu thương, Phong Ngô Thương thản nhiên, truyền âm. "Y cứu mỗ một lần, đích xác có giao tình, thần trí y thác loạn, coi mình là thỏ, coi mỗ là huynh đệ." Ngụy Tác không giấu, truyền âm cho Phong Ngô Thương.

"Hả? Ngụy đạo hữu định thế nào? Dẫn y đi hay tra xét U Minh cung bí địa?" Phong Ngô Thương liếc thành trì mênh mông sau lưng Ngụy Tác.

"Đến rồi thì cũng nên tra xét U Minh cung bí địa." Ngụy Tác cười nhạt: "Huyền Phong môn tông chủ trừ phi đang ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, không thì dù đến cũng không nhanh được, mỗ đủ thời gian ly khai."

"Mỗ có tin chắc chắn, Huyền Phong môn tông chủ không ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, dù đích thân đến thì mười mấy canh giờ cũng tuyệt đối không đến được U Minh thành."

Phong Ngô Thương nhìn Ngụy Tác, nói thẳng, "Nếu mỗ bảo muốn vào U Minh cung bí địa, Ngụy đạo hữu nghĩ thế nào, có muốn cùng mỗ liên thủ hay không cho mỗ vào U Minh thành, đấu một trận với mỗ?"

"Thủy chúc yêu yêu đơn còn dùng được một chốc, tiểu tử, giết y hoặc bắt sống bức hỏi ‘Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp’!" Lục bào lão đầu kêu ầm trong tai Ngụy Tác, như sát nhân cuồng tự. "Phong đạo hữu thẳng thắn lắm, chi bằng chúng ta bàn điều kiện trước?" Ngụy Tác mục quang lóe lên.

"Bàn điều kiện? Hả? Thử nói xem sao." Phong Ngô Thương tựa hồ thập phần hân thưởng thái độ của Ngụy Tác, tỏ vẻ hào hứng.

"Mỗ nguyện ý cũng Phong đạo hữu liên thủ vào U Minh cung bí địa, nếu phát hiện thuật pháp thì hưởng chung. Nhưng mỗ rất thích Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp, không biết Phong đạo có thể truyền môn thuật pháp ày hco mỗ?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường.

"Cần môn thuật pháp này của mỗ?" Phong Ngô Thương hơi ngẩn ra, tỏ vẻ kinh ngạc.

Y lại nhìn Ngụy Tác, hơi trầm ngâm rồi mỉm cười: "Thật ra môn thuật pháp này của Ngọc Thiên tông bắt nguồn từ cổ kinh tàn thiên, tàn thiên của Thiên đế vẫn tinh thiên - một trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp mà diễn hóa thành, tuy uy lực sánh với thiên cấp đỉnh giai công kích thuật pháp nhưng mỗi lần thi triển là phải thiêu đốt khí huyết, đại tổn thọ nguyên, mỗi lần tương đương với tổn hao mấy năm khổ tu và mười năm thọ nguyên, các hạ cần thật hả?"

"Môn thuật pháp này lại diễn hóa từ Thiên đế vẫn tinh thiên! Thiên đế vẫn tinh thiên đích xác là một trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp, là pháp thuật công kích đỉnh nhọn, có thể thu hút cửu thiên tinh thần nguyên khí, nghe nói khi thần huyền đại năng thi triển, thậm chí năng ngưng thành một vì sao!" Lục bào lão đầu cơ hồ hít hơi lạnh. "Môn thuật pháp này có được từ thượng cổ cổ kinh, không phải Thiên đế vẫn tinh hoàn chỉnh, nên tổn thương lớn với người thi triển."

Ngụy Tác hít sâu một hơi, biết môn thuật pháp đó uy thế phi phàm, lúc trước Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo liên thủ cũng bị Phong Ngô Thương đả thương, nhưng gã không ngờ nó có lai lịch này. "Môn thuật pháp đó tuy có khuyết điểm nhưng mỗ vẫn muốn có." Hít sâu một hơi, Ngụy Tác kiên định bảo Phong Ngô Thương.

"Nếu lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt, mỗ truyền cho các hạ, coi như các hạ không thiệt, còn không được thuật pháp cỡ đó, mỗ lại thiệt. Môn thuật pháp này dù gì cũng là bất truyền chi bí của Ngọc Thiên tông, chỉ thân truyền đệ tử mới biết, mỗ truyền thụ là phạm môn quy, không có lợi thì không thể giải thích." Phong Ngô Thương ve cằm.

"Không lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt, không biết Phong đạo hữu có điều kiện khác chăng?" Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, hỏi. "Nếu mỗ cần phương pháp luyện chế Tuyệt diệt kim đơn thì đạo hữu có đáp ứng? Nghe nói đạo hữu từng sử dụng không ít Tuyệt diệt kim đơn, chắc biết phương pháp luyện chế?" Phong Ngô Thương thoáng nghĩ, bảo Ngụy Tác.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK