Mồng mười khoảng đầu tháng hai là lúc mưa xuân tầm tã, hôm nay hội thi Đồng Tử bắt đầu khai khảo, trong đó sẽ thi bốn tràng nội dung xoay quanh văn chương và thơ phú.
Quân Sinh vốn là kẻ từng trải nên cũng không xa lạ gì thi cử. Tại kiếp trước hắn trải qua vô số cuộc thi to nhỏ, có thể sánh như thiên quân vạn mã cùng đi qua một cây cầu độc mộc vô cùng khắc nghiệt, đẳng cấp hắn đã sánh như "Cánh gà nướng Aalborg."(*) Hiện tại tuy rằng khác thời đại, nhưng khác chỉ nội dung mà bản chất vẫn như cũ, vì vậy tâm lý của hắn giữ được rất tốt.
(*)Cánh gà nướng Aalborg. Aalborg: hiệu thức ăn nhanh được ưa chuộng ở Tàu Khựa, xuất xứ Đan Mạch. Ý chỉ thằng DQS này thi cử rất ngon lành rồi.
Chủ trì thi Huyện là Hồ huyện lệnh, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh đưa mắt đảo quanh toàn bộ trường thi, trong lúc vô tình một cách có chủ ý mà nhìn tới Diệp Quân Sinh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Quân Sinh, kẻ đã làm cháu trai mình vốn vô cùng kiêu ngạo phải té lên ngã xuống, mắt phượng mày ngài, cử chỉ lễ độ, nhất là đôi mắt lấp lánh như có thần, làm gì có vẻ ngu đần giống như lời đồn.
Trong một khoảnh khắc từ bên cạnh đi tới, khoé mắt liếc qua Diệp Quân Sinh đang múa bút vẩy mực, nét chữ liên tiếp bay ra như nước chảy mây trôi. Dù cho không thể nhìn thấy nội dung, chỉ cần những chữ viết trên tờ giấy trắng kia thôi cũng đủ để làm người ta phải trố mắt thán phục.
Chữ tốt!
Thiết họa ngân câu, lực thấu chỉ bối, tự tự tinh thần.(*)
*Thiết hoạ ngân câu. Họa: tranh vẽ; câu: chỉ một cách viết thư pháp, ý là hình dung ngòi bút có nét vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu.
Xuất xứ: nhà Đường, "Dụng bút luận của Âu Dương Tuân": "Bồi hồi phủ ngưỡng, dung dữ phong lưu, cương tắc thiết họa, mị nhược ngân câu."
Trương Thúy Sơn, nhận vật trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của Kim Dung, đệ tử thứ năm của tổ sư Trương Tam Phong phái Võ Đang, binh khí là phán quan bút cùng lạn ngân hổ đầu câu, văn võ song toàn, mệnh danh là "Thiết hoạ ngân câu"
*Lực thấu chỉ bối, tự tự tinh thần: ý chỉ chữ viết cứng cáp, có thần
Trong lòng Hồ huyện lệnh nhất thời rùng mình: "Tên ngốc này quả nhiên là đọc sách phá vạn quyển, tỉnh ngộ thông suốt rồi... Xem ra công danh tú tài đối với hắn không có gì khó. Hừ, nhưng mà ta là quan chủ khảo, làm sao có thể cho ngươi được như ý?"
Hắn là quan chủ khảo, muốn đánh rớt một tên học trò thấp cổ bé họng quả thực dễ như trở bàn tay. Có câu: "Nhân tình luyện đạt tức văn chương"(*), Diệp Quân Sinh không chịu làm chuyện tốt mà thậm chí còn gây ra nhiều việc xấu thì làm sao có thể sống thanh thản?
(*) "Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương" là một đôi câu đối chỉ quan niệm Nho gia truyền thống, biểu đạt chính là một khía cạnh tư tưởng xử thế của nho gia. Ý chỉ: Rõ ràng thế sự, nắm giữ quy luật là học vấn; xử lý sự tình thoả đáng, hiểu được đạo lý, tổng kết ra đến kinh nghiệm chính là văn chương.
Vừa nghĩ đến đây, khoé miệng liền nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Vào đúng lúc này, Diệp Quân Sinh bất giác ngẩng đầu bắt gặp Hồ huyện lệnh, cả hai nhìn nhau một trong tích tắc, Hồ huyện lệnh lại thong thả bước đi tiếp. Thế nhưng, hắn sẽ không thấy được Diệp Quân Sinh ở đằng sau đang nhếch mép cười đầy ẩn ý.
Thi xong xong bốn tràng thuận buồm xuôi gió. Lúc về nhà, Diệp Quân Mi chuẩn bị một bàn cơm và thức ăn phong phú để tiếp đãi hắn.
"Ca ca ngươi đi thi cảm thấy như thế nào?"
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Nếu như không có người giở trò thì sẽ không thành vấn đề."
Diệp Quân Mi kinh ngạc hỏi: "Giở trò?" Thi cử trong suy nghĩ của nàng vốn là vô cùng công minh và chính trực, làm sao lại có vấn đề?
Diệp Quân Sinh không muốn làm nàng lo lắng thêm, trấn an: "Ta chỉ nói bừa thôi, ăn cơm đi thôi, Quân Mi, hôm nay ngươi làm đĩa gà rán rất thơm nha."
Nghe được ca ca khen ngợi, thiếu nữ liền mỉm cười thích thú, con mắt cong lại lấp lánh như hai vầng trăng khuyết. Chiếc đũa di chuyển gắp vài miếng thịt gà lớn bỏ vào chén Diệp Quân Sinh: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Quân Sinh tự mình dắt Đại Thánh ra khỏi thành ăn cỏ.
Đối với chuyện này Diệp Quân Mi có chút ý kiến: "Ca ca thế nhưng là kẻ đọc sách, sao có thể đi chăn trâu?"
Diệp Quân Sinh cười nói: "Ta còn chưa đậu ra công danh gì, sẽ không bị lời bêu rếu gì đâu."
Đúng là có công danh và không có công danh như một trời một vực. Thật ra trong thâm tâm rất nhiều người cho rằng, thi không đậu công danh căn bản chưa phải là kẻ đọc sách."
"Ồ, kia không phải là Diệp mọt sách sao?"
"Đúng rồi, chính là hắn, hình như vừa thi xong Đồng Tử."
"Trương đại thẩm, ngươi đoán xem hắn có thể thi đậu hay không?"
"Chỉ sợ rất khó, thi đậu lấy công danh không phải chuyện dễ. Huống chi hắn đã ngây ngốc mấy chục năm, cho dù bây giờ đã tỉnh táo lại cũng rất khó."
Một ít tiếng bàn tán nhỏ nhẹ truyền đến, hình tượng mọt sách trước kia của Diệp Quân Sinh quả thực quá khắc sâu vào trí nhớ mọi người, hàng xóm láng giềng hiện tại khó có thể có cách nhìn khác.
Nghe thấy, Diệp Quân Sinh cười nhạt không thèm để ý, chỉ chú ý đi con đường của mình.
Thời tiết hôm nay khá tốt, trời trong như gương, mây trôi lơ lửng. Xuân đến, cỏ non không hẹn mà cùng thi nhau sinh sôi, bao phủ lên khu đất hoang ngoại thành một màu xanh nhạt tươi mát.
Diệp Quân Sinh cưỡi trên lưng Đại Thánh, tuy rằng lai lịch Đại Thánh không tầm thường, một bụng thần thông, nhưng đối với huynh muội họ Diệp rất hiền lành, bằng lòng để cho họ cưỡi trên lưng.
Đi tới cạnh một con suối nhỏ bốn bề vắng lặng, Diệp Quân Sinh nhảy xuống lưng trâu, đột nhiên hỏi:"Đại Thánh, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Đại Thánh vung vẩy hai chân, kêu ò một tiếng.
Diệp Quân Sinh cười hì hì cởi xuống túi vải trên vai, lấy ra một bình rượu ngon cùng một khối thịt mỡ lớn.
Đại Thánh mừng rỡ đưa đầu tới, đầu lưỡi cuộn ra quấn lấy bình rượu, một hồi âm thanh ùng ục ùng ục vang lên, trong giây lát đã không còn giọt nào, sau đó mới quăng đi bình rỗng mà bắt đầu ăn thịt.
Uống xong, ăn xong, đầu lưỡi dài cũng đã liếm sạch hai bên mép tỏ vẻ luyến tiếc, nó bỗng than thở: "Ngươi tốt hơn chủ nhân trước của ta, theo ngươi còn có thể uống rượu ăn thịt."
Diệp Quân Sinh bỗng ngẩn ra một lúc, vội vàng hỏi: "Vậy chủ nhân trước của ngươi..."
"Chết."
Nói xong, giọng Đại Thánh trở nên trầm thấp, dường như đang nhớ lại một hồi ức khó có thể quên, bất chợt cảm thấy buồn bã.
Diệp Quân Sinh lặng lẽ không hỏi thêm, Đại Thánh chịu tiết lộ một chút đã không tồi, chuyện quá khứ đã qua, hiện tại không cần thiết phải hỏi cho rõ ngọn nguồn.
Đại Thánh lắc lắc đầu: "Nói đi, ta có thể giúp ngươi cái gì?."
Diệp Quân Sinh liền đem băn khoăn trong lòng nói ra.
Đại Thánh nghe xong trả lời: "Việc này cũng không quá khó, tên huyện lệnh kia bất quá chỉ là quan cửu phẩm, quan khí không mạnh, lão ngưu ta có thể thử một lần."
"Ý tứ của ngươi là quan khí có thể ảnh hưởng đến thần thông?"
Diệp Quân Sinh cảm thấy bất ngờ.
Đại Thánh giải thích: "Phàm nhân có ngũ khổng thất khiếu(*), ngũ khí linh quang, tất cả đều có tác dụng ảo diệu. Thí dụ như người có huyết khí dồi dào, hoặc là quan lớn được trọng vọng xuất ra quan uy thì âm thần sẽ rất khó nhập vào mộng, cơ bản không dám gần, nếu ép buộc sẽ tự chuốc lấy tai hoạ."
*Thất khiếu: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 lỗ mắt, 1 lỗ miệng. Ngũ khổng: 2 lỗ tai 2 lỗ mũi 1 lỗ họng
Diệp Quân Sinh như đã hiểu rõ, chấp nhận lý thuyết này.
Đạo lý này rất đơn giản, thuật sĩ tu thần hồn, luyện thần thông không phải là muốn gì được nấy, sẽ chịu rất nhiều hạn chế. Về phần truyền thuyết đám cường giả một quyền đánh nát thiên địa, một ngụm cắn nuốt ngôi sao thì cũng chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
Ngũ khí linh quang, huyết khí, mạch văn, sát khí, quan khí, phú quý khí, bất cứ loại nào miễn là mạnh đến một trình độ nhất định đều có thể có sát thương đến quỷ thần, bằng không cái thế giới này đã sớm hỗn loạn rồi.
"Đại Thánh, chuyện kia ngươi chuẩn bị dùng thủ đoạn gì?"
"Ta hiểu được một môn Ngưu Manh Phân Thần Thuật(*), có thể thúc dục nó đi theo dõi, nếu như tên cẩu quan kia có gan làm xằng làm bậy thì ta cũng có biện pháp đổi trắng thay đen."
*Ngưu Manh Phân Thần Thuật: phóng ra một con ruồi có chứa ý thức của lão trâu. Ngưu manh: ruồi trâu.
Giọng Đại Thánh nhàn nhạt.
Diệp Quân Sinh nhẹ nhõm, có Đại Thánh ra tay thì sự việc dễ dàng hơn nhiều, hắn như vừa uống một viên thuốc an thần. Thủ đoạn của lão trâu hắn đã đoán được một hai, án mạng giết hại Tô lão gia ở Bình Phương Hương, bệnh đột quỵ của bác trai, tất cả diễn ra như lôi đình chớp giật, tuyệt đối sạch sẽ.
Phương thức xử lý như vậy nếu nói tàn nhẫn thì là "Sát phạt quả đoạn"; mà nói nhã nhặn lại thì là "Dĩ trực báo oán", rất hợp với nguyên tắc làm người của Diệp Quân Sinh. Hắn không phải loại người bị kẻ khác nhổ nước bọt vào mặt thì có thể lau đi xem như chưa có gì xảy ra, chuyện nhỏ có thể nhịn, động đến mấu chốt thì sao có thể làm ngơ.
Gỉai quyết được sự việc vốn canh cánh trong lòng làm tâm tình thật vui vẻ, hắn tới cây liễu mọc cạnh suối hái xuống một chiếc lá, gấp lại, đưa lên miệng đem làm sáo thổi ô ô.
Âm thanh theo gió phiêu lãng, truyền được rất xa.
"Khó nghe chết rồi!"
Đại Thánh lầm bầm, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà hai tai lớn có thể kéo xuống lấp lại lỗ tai, thế giới bỗng chốc được thanh tĩnh.
Trán Diệp Quân Sinh dương như đen lại...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK