Bầu trời đêm mênh mông, lác đác vài ngôi sao sáng; dòng Thông giang đêm nay được bao phủ bởi một mảnh đèn đuốc rực rỡ. Tiếng ca múa nhạc như dòng chảy Thông giang dạt dào không dứt, khung cảnh vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Buổi chiều đầu tiên của hội thơ không cần phải đấu thơ mà mọi người được tự do hoạt động theo ý thích; có thể tụm năm tụm ba ca hát uống rượu; hoặc mang theo kim ngân đi vui chơi tìm lạc thú.
Cảnh ngoài xa rộn ràng, người người náo nhiệt dường như không ảnh hưởng đến tâm tình. Diệp Quân Sinh không đi đâu mà chỉ yên lặng nằm trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì trước đó bị say sóng nên bữa tối hắn chỉ ăn vài vài ngụm cơm cho có lệ. Cũng bởi thế mà bây giờ bụng hắn đói cồn cào như có lửa thiêu bên trong.
Ục ục ục!
Âm thanh của bụng đói réo lên như muốn ý kiến.
Đột nhiên một tiếng nhỏ ê a vang lên, liền thấy Diệp Quân Mi đẩy cửa đi vào, nàng cầm trên tay một cái bình đất rồi mở ra, một mùi thơm nức sộc vào mũi thông báo đây là một bình canh cá rất ngon miệng.
"Ca ca, muội biết ca ăn cơm tối chưa no nên đã vào bếp nấu một bình canh cá cho ca tẩm bổ"
Nàng nói xong liền quay ra ngoài rồi bưng thêm một chén cơm thật lớn.
Trông thấy nàng bận rộn đi đi lại lại, Diệp Quân Sinh cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn vươn tay kéo muội muội lại gần rồi lau đi một vết bẩn trên mặt nàng.
Khuôn mặt Diệp Quân Mi thoáng hồng nói: "Ca ca, ban đêm sóng gió không lớn, ca nên ăn nhiều một chút đi."
"Ừm."
Diệp Quân Sinh không khách sáo nữa mà lao vào ăn như hùm như sói, tựa như gió cuộn mây vần. Quân Mi hoảng sợ phải nhắc ca nên ăn chậm lại phòng hờ bị nghẹn xương cá.
Ăn một lúc không lâu đã căng bụng, ợ nhẹ một tiếng, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lan khắp người, hắn hỏi thăm: "Người của Giang gia đều đi ra ngoài hết rồi sao?"
Diệp Quân Mi gật đầu trả lời: "Giang gia gia đi gặp bạn làm ăn, còn Giang tỷ tỷ thì vẫn ở trên thuyền."
Diệp Quân Sinh à một tiếng như đã biết, hắn đứng dậy ra khỏi khoang thuyền tản bộ để tiêu hoá bữa cơm.
"Tĩnh nhi, mau đi thôi, ta đã hẹn rất nhiều hảo hữu tụ họp trên Ngao Đầu đảo uống rượu pha trà, đàm văn luận võ. Tất cả đều là thiếu hiệp công tử vô cùng tao nhã nha, Vạn công tử của Đạp Tuyết sơn Trang, Tạ công tử của Tuế Hàn sơn trang, lại thêm cả Quách nữ hiệp được võ lâm công nhận là một trong đương kim tam đại ngọc nữ tiên tử... Đúng rồi, không phải ngươi luôn muốn gặp giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không sao? Có người nói hắn cũng tới."
Nói cho dễ nghe thì đều là danh nhân tuấn tú của chốn võ lâm-- từ xưa đã có lệ trên triều đình là chùa chiền dưới triều đình là giang hồ. Ở Thiên Hoa triều, võ lâm phát triển cực thịnh theo lối văn trị dân võ hộ quốc hai bút cùng vẽ mà không va chạm nhau. Dần dần quy mô phát triển dẫn đến xuất hiện rất nhiều nhân vật nắm hết cả hai giới hắc bạch.
Thí dụ như Liễu Không đại sư của Độ Vân Tự là một thành phần trong đó, tu vi của hắn là võ đạo tiên thiên có thể xếp là cao thủ hàng đầu võ lâm.
Bành Thanh Sơn mặc dù là quan chức nhưng quản giao rất rộng, cũng có liên hệ đến giới võ lâm.
Giang tĩnh nhi vui mừng: "Tạ đại hiệp cũng tới sao?"
"Ha ha, nghe nói hắn truy sát ngàn dặm để chém Uông Dương đạo tặc đã làm vô số ác nghiệt, lúc trở về tình cờ ghé ngang Đạo An phủ thì được mời tham gia, đây là một cơ hội rất hiếm có, tính cách Tạ đại hiệp rất cao ngạo, có phong phạm của cao thủ tịch mịch. . . Ồ?"
Vừa nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhác thấy bóng Diệp Quân Sinh đang khom khom đi trên bong thuyền, hắn tự dưng sửng sốt hỏi: "Tại sao ngươi ở đây?"
Diệp Quân Sinh chắp tay hành lễ: "Kính chào Bành đại nhân."
Người này chính là Bành nhị thiếu gia Bành Thanh Sơn.
Đột nhiên ở đây gặp Diệp Quân Sinh làm gương mặt Bành nhị thiếu gia xám hẳn lại, hắn đảo mắt qua thăm dò Giang Tĩnh Nhi.
Giang Tĩnh Nhi cong miệng nói: "Hắn là đại diện của nhà ta do gia gia mời đến."
Bành Thanh Sơn "Ồ" một tiếng, gương mặt khôi phục bình thường trở lại nhàn nhạt nói: "Diệp Quân Sinh, ngươi nếu đã làm đại diện thì buổi tối ngày mai hãy nỗ lực viết ra thơ thật tốt... Hắc, nghe nói ngươi nằm gai nếm mật siêng năng học hành, chắc là một bụng kinh thư sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Lời nói của hắn vừa ngon ngọt vừa sắc bén, trong lời nói có sự châm biếm. đương nhiên Diệp Quân Sinh biết được nhưng giả vờ như không biết rồi làm ra vẻ chính trực thở dài: "Người hiểu được ta chỉ có Bành đại nhân."
Một bộ dáng vẻ tri kỷ gặp nhau mà sinh ra đồng cảm.
Bành Thanh Sơn cảm thấy như đánh một quyền vào bị bông mềm nhũn, hàng lông mày giật hai cái như không muốn cùng một tên ngốc ở cùng một chỗ nên bảo Giang Tĩnh Nhi: "Tĩnh nhi, chúng ta mau đi để bọn hắn khỏi chờ lâu."
Giang Tĩnh Nhi gật đầu: "Ta đi dặn dò A Cách một chút để gia gia về hỏi tới, sẽ lo lắng." Nói xong liền quay người đi vào trong khoang thuyền.
Trên boong thuyền chỉ còn Diệp Quân Sinh cùng Bành Thanh Sơn, cả hai vốn xem nhau không vừa mắt nên không khí có chút nhạt nhẽo.
Đột nhiên, con ngươi Bành Thanh Sơn xoay một vòng, hình như vừa nghĩ ra một biện pháp rất hay, hắn tự nhiên nói: "Diệp công tử, đêm nay ngươi cũng không bận rộn gì phải không, hay là ngươi cùng ta đi Ngao Đầu đảo học hỏi mấy vị thiếu hiệp công tử."
Diệp Quân Sinh ung dung nở nụ cười: "Ta là kẻ đọc sách không biết võ công, cũng không quen người nào ở đó, nếu đi khó tránh mất tự nhiên."
Bành Thanh Sơn ha ha cười vô cùng nhiệt tình: "Không sao, bằng hữu của ta mặc dù là cao thủ võ lâm nhưng cũng rất yêu thích ngâm thơ đối đáp, bọn họ đều là người tao nhã, có thể ca hát vang vọng Hà giang, cầm trường kiếm múa quét mây trời, ngươi đi nói chuyện vài câu sẽ quen ngay thôi."
Trong lòng đã có ẩn chứa ý xấu: những thiếu hiệp công tử này ai cũng kiêu căng ngạo mạn, mắt giương rất cao, trong mắt bọn hắn xem thân phận Diệp Quân Sinh còn không bằng cả người hầu thì làm sao có tư cách để nói chuyện. Mời hắn đi rồi trêu chọc một chút cũng đủ làm thành trò hề bôi nhọ mặt mũi, muốn nhanh đào cái lỗ mà chui xuống...
Diệp Quân Sinh trong bụng cười nhạt, từ đáy lòng vốn đã phản cảm từ trong xương tuỷ những kẻ tự cho mình là ưu việt hơn người khác. Cái gì mà thiếu hiệp công tử, chỉ là công tử bột khoác bộ áo trắng, đeo theo bảo kiếm thì tự cho là rất phong lưu. Sau đó đặt một biệt hiệu tự cho là tao nhã. Cuối cùng tìm một đám người cùng chung chí hướng tụ họp lại ca tụng lẫn nhau
Ta khinh!
"Sao? Chẳng lẽ Diệp công tử sợ không dám đi. Hay là xấu hổ không dám gặp người lạ, phải chăng còn là nam nhi đại trượng phu?"
Thấy Diệp Quân Sinh do dự chưa quyết nên Bành Thanh Sơn trực tiếp dùng chiêu khích tướng.
Ánh mắt Diệp Quân Sinh lóe lên: "Nếu Bành đại nhân thành tâm mời, vậy chúng ta cùng đi thôi."
Bành Thanh Sơn mừng thầm: "Dính chiêu này mà ngươi còn dám không mắc câu?" Khi Giang Tĩnh Nhi đi ra liền nói cho nàng biết.
Ý xấu của hắn đương nhiên Giang Tĩnh Nhi nhìn ra được nên vội vàng la lên: "Không được." Nàng nhìn Diệp Quân Sinh: "Đồ ngốc, tới đó ngươi cũng không quen ai thì tới làm gì?"
Diệp Quân Sinh nhún vai một cái: "Chỉ cần nhận biết phong hoa tuyết nguyệt, cần gì phải quen biết người ta?"
"Ngươi!"
Giang Tĩnh nhi thực sự tức giận đến nóng ran người: tên ngốc này đúng là đàn gảy tai trâu, thùng rỗng kêu to, uổng công ta đã lo bò trắng răng... Được, ngươi đi đi rồi lúc bị người ta trêu chọc đến thảm hại không thể thảm hơn, xấu hổ không thể tả thì ngươi sẽ phải hối hận.
Tâm trạng của nàng bỗng nhiên phức tạp, ngay cả nàng cũng không hiểu nổi.
Diệp Quân Sinh báo với muội muội rồi căn dặn nàng nên ở yên ở trên thuyền, không nên chạy lung tung.
Kế hoạch sắp thành công làm Bành Thanh Sơn nhiệt tình như gió mùa xuân, hắn làm một bộ thân thiết kéo tay áo Diệp Quân Sinh như sợ chạy mất con mồi, đến khi qua cầu tới thuyền của mình đang neo gần đấy thì liền gọi người lái thuyền chèo ngay tới Ngao Đầu đảo.
Dọc trên đường đi Giang Tĩnh Nhi vốn bực bội nên cực ít nói, Diệp Quân Sinh vì không có đề tài nên cũng kín miệng, mà cho dù có thì hắn cũng không nói được. Bởi vì thuyền đi rất nhanh, lắc lư dồn dập làm hắn ngấm ngầm có dấu hiệu say sóng, may mà không quá nghiêm trọng, cố gắng chịu đựng, ổn định ý chí, tinh thần mới không bị nôn.
Bành Thanh Sơn ở bên cạnh thấy gương mặt hắn hắn tái nhợt, vành môi nhếch lên cười khinh bỉ: hừ, thì ra là thằng ngốc này say sóng, xem ra không cần phải tới Ngao Đầu đảo, chỉ cần dọc đường đi cũng có thể hành hạ ngươi sống dở chết dở rồi. Thật là một kẻ phiền toái, tưởng rằng đã giải trừ hôn ước đâu ngờ vẫn còn dây dưa ở đây, ngu đần, chống mắt mà xem đại nhân ta làm sao hành hạ chết ngươi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK