"Ư!"
Tiếng cáo đang kêu rất là réo rắt thê lương, đột nhiên vang lên một tiếng khiến người ta rùng mình, dường như là vừa bị thương tổn rất nghiêm trọng, thậm chí nghe kĩ còn giống như tiếng rên hấp hối.
Diệp Quân Sinh sợ hãi động đậy, cả người trở mình ngồi dậy.
Chút cử động này gây ảnh hưởng không nhỏ, tiêu sư đang ngủ bên cạnh liền cảnh giác mở mắt ra, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Quân Sinh trầm giọng nói: "Bên ngoài hình như có chuyện."
Tiêu sư kia ngáp một cái: "Không cần lo, có người gác bên ngoài..."
"A!"
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm từ bên ngoài vọng vào, đặc biệt là lúc ở trong đêm mưa tầm tã mịt mù này, càng làm người nghe thấy phải kinh hồn bạt vía.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không hay, đó là tiếng kêu của A Thiên!"
"Mau cảnh giới, có người đến cướp tiêu!"
Bị kinh động, toàn bộ người ngủ trên mặt đất đều tỉnh dậy, nhao nhao nắm chặt binh khí, bình tĩnh sẵn sàng đón địch.
Một lát sau, Giang Tĩnh Nhi cầm Ô Mộc Thương đi ra, sắc mặt nghiêm túc: "Tề thúc, Trang thúc, hai thúc dẫn người bảo vệ tiêu hàng, nhất quyết không thể tùy tiện rời đi.
"A Cách, ngươi dắt theo Diệp công tử đến chỗ tiêu hàng bên kia, bảo vệ hắn thật tốt."
Nàng gặp biến cố mà tâm không loạn, ra mệnh lệnh đâu vào đấy.
A Cách nói với Diệp Quân Sinh: "Diệp công tử, đừng sợ, đi theo ta." Tiểu cô nương xem ra cũng là từng trải qua sóng gió, trấn tĩnh rất tốt.
Diệp Quân Sinh cũng không đi, bất ngờ nói: "Giang tiểu thư, thực ra ta cũng có thể hỗ trợ."
Giang Tĩnh Nhi vô cớ cảm thấy bực dọc, quát to: "Ngươi không chạy bừa đã là hỗ trợ tốt nhất... " Ngừng lại một lúc: "Đã gia gia giao phó ngươi cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. A Cách, nếu như hắn không chịu đi, thì ngươi ôm hắn đi!"
Ớ!
Dưới tình huống không rõ ràng, Diệp Quân Sinh cảm thấy bây giờ không có ích lợi gì, chính mình dứt khoát tới tiêu hàng bên cạnh, xung quanh đã có người đứng thành một vòng tròn, hai tên tiêu sư, tám tên tranh tử thủ, mỗi người cầm binh khí trong tay, bảo vệ sít sao Diệp Quân Sinh cùng tiêu hàng.
Giang Tĩnh Nhi thở dài một hơi, căng thẳng cầm Ô Mộc Thương, một thương trấn trước cửa, dồn hơi quát: "Là bằng hữu nào ở đây, có thể xuất hiện ra hay không?"
Nàng đi vận tiêu nhiều rồi, gặp phải đạo tặc cướp tiêu không lớn cũng nhỏ, nhưng cũng không phải lần nào cũng cần ác chiến, đôi khi nói tốt chút ít, chuẩn bị chút tiền bạc, có thể qua được một ải. Cái nghề mở tiêu cục này, rất là coi trọng quan hệ cân bằng giữa hai bên hắc bạch, không cần làm chuyện vấy máu, nên cố hết sức tránh khỏi tình huống xấu.
Sau khi tiếng quát của nàng vang lên, một cái bóng giống như hồn ma lướt đến ngoài cửa. Nhờ vào ánh lửa trại, có thể thấy hắn mặc một bộ y phục dạ hành bó sát người (bộ đồ kinh điển trong phim chưởng), đeo một thanh kiếm dài, trên đầu đội một cái nón rộng vành lớn che lại khuôn mặt, thấy không rõ lắm mặt mũi.
Trong lòng Giang Tĩnh Nhi rùng mình: đối phương chỉ có một người, hơn nữa lại còn một bộ cải trang, lai lịch của loại đạo tặc độc hành này mồn một trước mắt, rắc rối rồi.
Thiên Hoa Triều lập quốc đã trăm năm, văn trị võ công, phát triển không ngừng, nhưng còn lâu mới được cảnh thiên hạ thái bình, thời đại người không nhặt của rơi. Thật ra dù cho ở thời thịnh, ở đâu cũng sẽ có trộm cướp, các loại sơn tặc, hải tặc, đạo tặc độc hành...
Đi vận tiêu, sợ nhất là gặp phải đạo tặc độc hành. Cũng bởi vì đối phương hành tung bất định, hầu như không nắm được quy luật. Hơn nữa, lòng dạ bọn họ thường tâm ngoan thủ lạt (nói chung là ác dữ lắm), không chút lưu tình. Bọn họ ra tay chỗ này lại rời đi nơi khác, trừ phi không ra tay, đã ra tay chắc chắn là đuổi tận giết tuyệt.
Như vậy có thể nhìn ra, A Thiên phụ trách gác đêm lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
"Ngươi là ai?"
Người áo đen không trả lời, đứng nhẹ nhàng, rồi đột ngột bước chân xông tới.
Giang Tĩnh Nhi cắn răng, vút, Ô Mộc Thương như một con rắn độc lao tới, Xuyên Vân Thập Bát Thương (mười tám thương xuyên mây) thức thứ ba Tiên Nhân Vấn Lộ (tiên nhân hỏi đường), đâm nhanh tới ngực đối phương.
Thân hình người áo đen nhẹ tênh cực kỳ, trong nháy mắt đã nhìn ra đường thương, vặn người một cái, cũng không xuất kiếm mà né qua một bên, đột nhiên hắn tung ra một chưởng vỗ vào khung cửa miếu sơn thần, chấn động đến mức bụi bay mịt mù.
Giang Tĩnh Nhi hơi bất ngờ: tên khốn này muốn làm gì?
Suy nghĩ lóe nhanh rồi thôi, trường thương trong tay không nới lỏng một chút nào, vu vu vu như mưa rơi trút xuống phần thân trên của đối phương. Nhưng người áo đen vẫn không có ý giao chiến trực tiếp, liên tục du đấu, dắt Giang Tĩnh Nhi đi một vòng quanh tòa miếu sơn thần. Hắn thỉnh thoảng vung vẩy quyền cước, nhưng không phải đánh Giang Tĩnh Nhi, mà nhằm vào miếu.
Thật là quái dị!
Kinh nghiệm thực chiến của Giang Tĩnh Nhi không tệ, nhưng chưa từng gặp qua tình huống như thế này. Chẳng nhẽ nói là trời tối quá nên đối thủ nhìn đường không rõ, đánh nhầm chỗ... Không thể nào, người này tuyệt đối là một cao thủ, nhắm mắt đánh cũng dư sức.
Cái gọi là nhắm mắt mà đầu, chính là khi võ công đến cảnh giới nhất định, căn bản không cần dòm bằng mắt, mà bằng vào ý thức để nhận định khả năng để dồn kẻ địch vào chỗ chết, cùng với đánh cờ chỉ bằng lời nói có hiệu quả như nhau. Còn như thần thông, chắc chắn cao hơn cả một tầng lầu, con mắt đơn giản xem bóng tối không ra gì.
Trong tu luyện võ công, thiên phú Giang Tĩnh Nhi không tầm thường, tuy rằng còn rất trẻ tuổi, nhưng đã có thực lực đấu mù nhất định, nên lúc này mới dám chém giết trong đêm mưa gió đưa tay không thấy năm ngón này.
Thương pháp của nàng sắc bén, thế nhưng khả năng đối chiêu của đối phương càng điêu luyện, đủ để chứng minh thực lực hắn không kém hơn Giang Tĩnh Nhi. Đã như vậy, hắn vì sao không nhắm được mục tiêu, lại đánh nhầm vào tường?
Chuyện khác lạ chắc chắn có dị thường, trong đó nhất định có âm mưu, bộ não Giang Tĩnh Nhi lóe lên, nghĩ đến một khả năng đáng sợ, liền mở miệng định hô to cảnh báo.
Xuýt!
Ngay tại lúc này, người áo đen đảo tay rút kiếm, mũi nhọn lạnh thấu xương, âm u độc ác.
Kiếm này vừa ra, bất ngờ sinh một cỗ khí thế, như là vô hình, nhưng lại đè ép tới ngay trước mặt, phảng phất như một bức tường không nhìn thấy, nhưng nặng trình trịch, ngay cả không khí lúc này cũng như đông lại.
Giang Tĩnh Nhi biến sắc, ngay trong kiếm thế, nàng nhận ra một tia khí tức vô cùng quen thuộc, thế nhưng đáp án quá đáng sợ, quá sức tưởng tượng, trong một thoáng không thể nào tin tưởng.
Trong miếu sơn thần, một đám người cảnh giới như gặp phải đại địch, bọn họ căng người nhìn chằm chằm vào cửa miếu cùng cửa sổ, thế nhưng ánh mắt chỉ nhìn thấy một vùng tối đen như mực, cơ bản không thấy được tình huống giao thủ của Giang Tĩnh Nhi cùng đối phương, chỉ có nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt.
Ầm ầm ầm!
Thỉnh thoảng đòn đánh bọn họ sẽ va vào vách tường, vô cùng mạnh mẽ, chấn động đến mức vang ì ầm, bụi bay mù mịt, miếu sơn thần vốn là rất cũ nát, dường như không chịu nổi gánh nặng mà phát ra tiếng "rên rỉ" làm răng người phát nhức.
Diệp Quân Sinh hơi nhướng mày, quát lớn: "Không tốt, chúng ta mau đi, miếu này sắp sụp."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trước đó bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Giang Tĩnh Nhi, không được tùy tiện từ bỏ tiêu hàng. Huống chi, bên ngoài mưa to gió lớn, mở mắt chỉ thấy một vùng tối mịt, sau khi rời khỏi đây, chỉ sợ tình thế càng thêm ác liệt, thậm chí kẻ địch mò đến sát người vẫn không phát hiện.
Bọn họ những tiêu sư tranh tử thủ này, võ công rất bình thường qua quít, cao lắm chỉ cỡ tam lưu (hạng ba, kém).
Diệp Quân Sinh khẩn trương: "Nếu không đi, chúng ta sẽ đều bị vùi chết hết."
Răng rắc!
Ngay lúc nhanh như chớp lửa, một cọng rơm cuối cùng đặt lên lưng làm lạc đà sụm xuống(*) đã xuât hiện, bên ngoài người áo đen bay lên không, một kiếm như chớp giật bổ thật mạnh vào trên nóc miếu sơn thần.
(*)Nguyên văn: 压在骆驼背上的最后一根稻草. HV: Áp tại lạc đà bối thượng đích tối hậu nhất căn đạo thảo. Là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.
Ý tứ: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.)
Ầm ầm!
Cả tòa miếu sơn thần sụp đổ xuống, trở thành một đống phế tích, chôn sống toàn bộ mọi người vẫn còn ở bên trong, thành một phần mộ.
"Không!"
Giang Tĩnh Nhi trừng mắt, thân hình lung lay sắp ngã, hai hàng nước mắt bi thương chảy xuống, nhưng khi vừa chảy ra, đã hòa cùng nước mưa xối xả không thể phân biệt. Nàng hít một hơi dài, ổn định tâm lý, trường thương trong tay chỉ về người áo đen phía xa, gằn từng chữ: "Thanh Sơn, Bành Thanh Sơn, có phải hay không là ngươi?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK