Phía sau Giang gia là sân luyện võ, tiếng thét vang dội, Giang Tĩnh Nhi hai tay cầm ô mộc thương, đứng trước một con người gỗ, đâm hất quét đập, trông rất dễ sợ.
Cây thương này là do Diệp Quân Sinh nhờ người ta đưa trở về.
Con người gỗ này chạm khắc cũng không khéo léo cho lắm, mặc một cái áo của nhà nho, đầu đội một cái mũ thư sinh, trang phục như vậy rất giống của Diệp Quân Sinh.
"Đâm chết ngươi tên lừa gạt!"
Miệng Giang Tĩnh Nhi lẩm bẩm, thương pháp vô cùng mạnh mẽ, dường như đã có thêm tiến bộ.
Từ lúc trở về từ Trần Gia hương, thật ra trong lòng nàng có chút lo lắng, mới cố ý đi tới Diệp gia an ủi Diệp Quân Mi. Chờ đợi lâu, Diệp Quân Sinh rất thư thái ngồi trên xe heo trở về, lông cũng không mất một cọng, rất là thoải mái. Thấy mặt lẫn nhau, một câu giải thích cũng không có, điều này làm Giang Tĩnh Nhi không thể không tức giận.
Đùng!
Thế thương như giao long xuất hải, dồn hết mười phần lực đánh, đầu thương bằng thép tinh luyện đâm lút vào trong ngực người gỗ.
"Tiểu thư, phu nhân gọi ngươi."
Tiểu cô nương A Cách chạy tới nhảy một cái.
Tay Giang Tĩnh Nhi co lên quét mồ hôi, tức giận hỏi: "Gọi ta làm gì thế?"
A Cách hì hì cười, giả vờ thần bí nói: "Tiểu thư, ta nghe trộm một ít, hình như có liên quan đến Diệp công tử."
Lông mày Giang Tĩnh Nhi nhíu lại: "Có liên quan gì tới hắn?"
"Chắc là phu nhân nhìn ra Diệp công tử thi đậu công danh, hồi tâm chuyển ý, không phản đối các ngươi qua lại nữa."
"Hử, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy? Ta lúc nào có qua lại với tên ngốc kia, bây giờ đến nhìn hắn ta còn không muốn."
A Cách le lưỡi, hỏi: "Vậy thì có đi gặp phu nhân hay không?"
"Chuyện này thì đi."
Nói xong, nàng liền cất bước đi ngay, đằng sau, tiểu cô nương tinh ranh quỷ quái cười trộm không ngớt.
Đi tới nhà trên, Giang Tri Niên cùng Giang mẫu đều đã ở đây.
"Gia gia, mẫu thân."
Lễ nghi chào hỏi xong, Giang Tĩnh Nhi ngồi ở một bên.
Giang Tri Niên hớp ngụm trà, nói: "Tĩnh nhi, ngươi có biết chuyện huynh muội Quân Sinh ngày mai sẽ khởi hành, chuyển nhà tới tới Ký châu."
Hai tay Giang Tĩnh Nhi vừa nâng lên tách trà, hơi run rẩy, nước trà văng ra ngoài một ít, miệng chỉ nhàn nhạt a một tiếng nhỏ.
Giang Tri Niên lại nói: "Hiện nay Quân Sinh tam thí đệ nhất, đậu được thành lẫm sinh của Quan Trần thư viện, chắc chắn sẽ không an tâm để muội muội ở lại. Đương nhiên hắn phải dẫn theo Quân Mi tới Ký châu, sau khi đã định cư ổn định, chỉ sợ sau này sẽ rất ít về Bành Thành."
Người hướng về chỗ cao mà đi, xưa nay không bao giờ sai. Khi có cơ hội, người ta sẽ bay về phía vùng trời càng cao hơn càng rộng lớn hơn. Hiển nhiên, ít ai khăng khăng ở một góc xó.
Giang Tĩnh Nhi cúi mắt, một tay vân vê nếp áo, miệng nói: "Hắn di chuyển tới Ký châu liên quan gì đến ta?"
Giang Tri Niên thở dài, thật ra hắn trước đây cũng không xem trọng Diệp Quân Sinh. Nguyên nhân lúc trước muốn hoàn thành ước định với Diệp Quân Sinh, phần nhiều là vì xem trọng mặt mũi gia gia đã chết đi của hắn. Không nghĩ tới Diệp Quân Sinh không thông suốt thì chả ra gì, mà một lần thông suốt lại kinh người, tam thí đệ nhất. Một lần thi đã đậu tú tài.
Tuổi trẻ, đây là vốn liếng đáng để kiêu ngạo nhất.
Ai có thể nói Diệp Quân Sinh sẽ hay không một đường thế như chẻ tre. Lại đệ nhất thi Hương, đệ nhất thi Điện, thậm chí trạng nguyên?
Tiền đồ sáng đến không thể đo được, đáng để mong đợi.
Giang mẫu ho khan một tiếng: "Mặc kệ nói như thế nào, Giang gia chúng ta cùng Diệp gia bọn hắn cũng là quen biết từ lâu, Tĩnh Nhi ngươi ngày mai muốn hay không đi tiễn hắn lên đường?"
Thái độ đúng là có biến chuyển rất nhiều.
Giang mẫu trước đây cố hết sức tác hợp nữ nhi cùng Bành Thanh Sơn, chính là nhìn thuận mắt công danh viên chức của hắn. Nếu như gả đi Giang Tĩnh Nhi, ăn sung mặc sướng, tự nhiên không cần phải lo. So với Diệp Quân Sinh vùi đầu đọc sách, năng lực tự lập còn không có thì không biết Bành Thanh Sơn hơn gấp bao nhiêu lần. Nói cho rõ ràng, không hẳn là Giang mẫu thiên vị vô lí, thật sự là Diệp Quân Sinh khi đó rất ngây ngô ngu đần, không chút tiến bộ.
Hiện tại, Bành Thanh Sơn mất tích kì lạ, sống không thấy người, chết không thấy xác; mà Diệp Quân Sinh chói sáng thi đậu được tú tài công danh, tình thế ngay lập tức có sự đảo ngược.
Điều này khiến cho Giang mẫu không thể không cân nhắc lại. Dù sao nữ nhi năm nay mười chín, tuổi không nhỏ, không thể để nàng tiếp tục múa đao cầm thương, trải qua cuộc sống áp tải đầy thương tích. Nếu không tìm một tấm chồng, chỉ sợ hoàng hoa khuê nữ sẽ biến thành minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu.(*)
"Minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu": một câu trong bài từ (còn gọi là 'trường đoạn cú') "Thiểu niên du trọng cửu hàm huy lâu trình từ quân du"(少年游 重九涵辉楼呈徐君猷) của Tô Thức thời Tống.
Ý là minh nhật chi cúc (hoa cúc ngày mai), sắc hương đã giảm nhiều, đã không phải hoàng hoa chi cúc (hoa cúc hôm nay), ngay cả hồ điệp(bướm) đã từng mê luyến hoa cúc, cũng đều phải than thở bi thương.
Giang Tĩnh Nhi trề môi nhỏ: "Ta không đi, các ngươi muốn đi thì đi."
"Ai nha ngươi đứa nhỏ này, sao đến giờ vẫn còn xử sự tuỳ hứng? Cha, ngươi đến nói giúp ta."
Giang Tri Niên nói: "Tĩnh nhi nói đúng, có một số sự tình phải trưởng bối ra mặt mới được, hay là đêm nay chúng ta chuẩn bị chút lễ vật đến làm khách Diệp gia đi."
Giang mẫu ngây người, nói thật nàng không còn mặt mũi đi nói chuyện với Diệp Quân Sinh. Ngày đó Diệp Quân Sinh tới cửa, chịu thái độ của nàng không ít, bây giờ nàng phải quay đầu lại, cảm thấy mặt mình nóng rát, có phần lúng túng.
Giang Tĩnh Nhi bị doạ nhảy dựng lên: "Gia gia, ngươi muốn làm gì?"
Giang Tri Niên hấp háy hai mắt: "Làm mai nha, nghe nói hai ngày nay cửa nhà Diệp gia đã bị bà mối giẫm nát. Nếu không đi, thằng cháu rể tốt nhất này sẽ bị người cướp mất, ta sao có thể cam lòng."
Giang mẫu vừa nghe, ánh mắt sáng lên không che dấu.
Khuôn mặt trái xoan của Giang Tĩnh Nhi bỗng nhiên xấu hổ đỏ lên như một quả táo chín, nàng giẫm chân, la lớn: "Không được đi! Nếu có đi ta cũng không đồng ý."
Giang mẫu nói: "Làm bậc cha mẹ, đặt đâu con ngồi nấy, ở đâu có thể cho ngươi muốn làm gì thì làm?"
Giang Tĩnh Nhi quýnh quáng đến mức sắp rớt nước mắt, nếu cứ như vậy gả đi... Hoặc bị Diệp Quân Sinh từ chối, vậy thì cả đời này nàng sao có thể ngẩng đầu lên được: "Ta nói không thể đi là không thể đi... Ta quyết định rồi, ta muốn đọc sách."
"Đọc sách?"
Lần này đến lượt Giang mẫu và Giang Tri Niên hai mặt nhìn nhau.
"Không sai, năm đó không phải mẫu thân ngươi muốn ta đến Ký châu Tích Nguyệt thư viện đọc sách sao? Bây giờ, ta đồng ý."
Những năm trước đây, Giang mẫu vì muốn nữ nhi không tiếp tục cầm thương múa đao, nên cố gắng thuyết phục nàng đi Ký châu Tích Nguyệt thư viện đọc sách, học chút thi từ ca phú, an phận làm một người phụ nữ. Thế nhưng khi đó Giang Tĩnh Nhi nhất quyết không chịu, từ chối ngay từ đầu.
Không ngờ nàng gặp chuyện trước mắt bỗng dưng cái khó ló cái khôn, đem chuyện từ xa xưa vứt ra.
Sắc mặt Giang mẫu sượng ngắt, chần chờ nói: "Tĩnh nhi, trước đây ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng bây giờ..."
"Ta đã quyết định, không đi không được."
Tính khí ngang ngược của Giang Tĩnh Nhi không dễ thuyết phục.
Giang Tri Niên bên cạnh vuốt vuốt chòm râu, con ngươi xoay một vòng, tay đập xuống, nói: "Được, gia gia đồng ý cho ngươi đi đọc sách."
Sự việc như vậy đã kết thúc, Giang Tĩnh Nhi khấp khởi trong lòng đi chuẩn bị hành lý.
Sau khi nàng rời đi, Giang mẫu hỏi: "Cha, sao ngươi lại đồng ý?"
Giang Tri Niên cười nói: "Tích Nguyệt thư viện cùng Quan Trần thư viện kia đều tại Ký châu, cách nhau không xa, hai bên lẫn nhau vẫn thường tổ chức một vài hội thơ giao lưu gì đấy... Huống chi, sau đó ta sẽ đi gặp Diệp Quân Sinh, nói việc này cho hắn biết, nhờ hắn chiếu cố Tĩnh nhi."
Cái gọi là Tích Nguyệt thư viện, chính là một loại thư viện dành riêng cho nữ đến đọc sách.
Giang mẫu nghe xong ánh mắt sáng ngời, vỗ tay khen: "Chiêu 'Khúc tuyến cứu quốc'(*) này quá hay rồi."
Khúc tuyến cứu quốc: cứu quốc bằng đường vòng. Câu này bắt nguồn từ kháng chiến chống Nhật của Khựa. Ý là đánh Nhật trực diện không thể thắng, phải dùng kế gián tiếp, hiệu quả chậm một chút. Bao gồm như: huy động lực lượng quân đội cùng nhân sĩ khắp nơi, từ bên ngoài đánh vu hồi quấy rối, cố gắng tranh giành từng chút một và bảo vệ thành quả, đôi lúc phải bỏ một ít khu vực đã chiếm được, nhưng thế đấu tranh vẫn không suy giảm.
Giang Tri Niên thở dài, trong lòng nghĩ: Hắn sao lại không muốn trực tiếp đến Diệp gia làm mai? Hắn tác động thuyết phục cháu gái bên này không thành vấn đề, mấu chốt ở chỗ chỉ sợ Diệp Quân Sinh không đồng ý. Nhớ đến tình huống lúc cũ, Diệp Quân Sinh có thể dứt khoát xé đi hôn thư. Thời gian qua đi người vật đều thay đổi, nếu như lần này làm mai không thành, vậy thì hoàn toàn không còn cơ hội rồi. Chi bằng để thêm chút thời gian, để bọn hắn gặp nhau ở Ký châu, từ từ nảy nở. Nói không chừng liễu ám hoa minh, sẽ làm nên chuyện.
Liễu ám hoa minh: ý là trong hoàn cảnh khốn khó tìm được hi vọng. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - "Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.")
Tuy rằng hắn muốn tìm người kế nghiệp tiêu cục, nhưng đương nhiên không muốn làm trễ nãi đại sự cả đời của cháu gái.
"Tiểu thư, ngươi thật sự muốn đi Tích Nguyệt thư viện đọc sách?"
A Cách tò mò hỏi.
"Đương nhiên, lời tiểu thư đã nói ra, tứ mã nan truy. Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi theo."
"Tạ tạ tiểu thư... A, ta đã rõ rồi."
Hai con mắt tinh xảo của tiểu cô nương chớp chớp, như bỗng nhiên hiểu ra.
Giang Tĩnh Nhi buồn bực hỏi: "Ngươi rõ ra cái gì?"
A Cách nghiêm giọng nói: "Hình như Tích Nguyệt thu viện cùng Quan Trần thư viện cách nhau không xa, ách..." Lời cuối không cần nói cũng đủ hiểu.
Giang Tĩnh Nhi lấy tay che trán, cười khổ nói: "Trời ạ, ta sao lại không nghĩ tới cái này."
A Cách cười hắc hắc: "Ta nghe người ta nói, trốn cũng không thoát, sẽ gọi là 'Oan gia.'"
Giang Tĩnh Nhi đột nhiên như nhớ lại lần hội thơ Đạo An kia, gia gia từng nói một câu "Không phải oan gia không tụ đầu"... Chỉ là bây giờ, ngẫm lại nàng còn không hiểu nổi mình.
...
Người nên từ biệt thì đã từ biệt, thứ cần thu dọn cũng đã thu dọn, vung tay một cái tạm biệt mặt trời trong buổi bình minh của Bành Thành. Thay vì để cho nước mắt buồn bã rơi xuống, chi bằng cởi xuống dây lưng quần xả ra một bụng nước tiểu - như vậy trên đường đi sẽ không mắc rồi.
Một chiếc xe ngựa mui kín khá thô sơ, trư yêu không kéo xe mà là thanh ngưu, trư yêu thì hồng hộc theo phía sau, cái đuôi nhỏ xoắn tít vung vẩy qua lại.
Diệp thư sinh đầu tiên nuôi một con trâu, sau lại nuôi một con heo, thực sự làm nhiều người phải thốt lên ngạc nhiên.
Giang Tri Niên tiễn đưa, nói: "Quân Sinh , ngươi vẫn dắt theo con heo mập này làm gì? Không bằng bán đi cho đồ tể giết lấy thịt ăn đi."
Trư yêu nghe thấy, trong bụng một ngụm giận dữ: "Bản trư thân kiều nhục quý, trong thiên hạ ai dám ăn được?"
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Con heo này thiên sinh dị bẩm, có thể vỗ béo đến năm trăm cân, bây giờ còn chưa đủ mập."
Nghe vậy, Giang Tri Niên nghi hoặc không thôi, nhưng là thấy không nên xoắn xuýt những chuyện nhỏ nhặt này, bèn nói: "Quân Sinh, hiện nay có nhiều người gọi ngươi là 'Trư ngưu tú tài'".
"Trư ngưu tú tài? Được, đại tục tức đại nhã, nghe rất thuận tai. Giang gia gia, chúng ta đi."
Không cần thúc giục, Đại Thánh vung lên bốn vó, bắt đầu kéo xe. Ngay lúc này, bỗng có một tiếng ca trầm thấp, như có như không một lực hút vô hình, vang xa: "Nhân sinh lộ, mỹ mộng tự lộ trường; lộ lý phong sương, phong sương phác diện kiền; hồng trần lý, mỹ mộng hữu kỷ đa phương hướng, hoa si si mộng huyễn tâm trung ái, lộ tùy nhân mang mang. . ." (*)
Nhạc phim Thiện nữ u hồn 1987, do Trương Quốc Vinh thể hiện, đồng thời cũng là vai chính. Năm 2003, anh nhảy xuống từ tầng 24 của khách sạn Mandarin, Hồng Kông, khi mới 46 tuổi. Nguyên nhân tự tử là do trầm cảm. Link bài hát (nhất định phải xem):
Vùng ngoại ô ven đường, trong một khu rừng cây rậm rạp, Giang Tĩnh Nhi một thân quần áo gọn gàng cũng chung mục đích đến Ký châu, cưỡi ngựa cầm ngang thương, phong thái hiên ngang. Nàng đang lẳng lặng đứng yên. Bỗng dưng nghe được tiếng ca giống như đã từng biết qua, thân hình nhỏ nhắn không khỏi rung động, đột nhiên hiểu ra mọi ngọn nguồn:
Độ Vân tự ngày đó trên đường lên núi, gió thổi, mưa rơi; ngày đó, chính là Diệp Quân Sinh hát...
Ở một hướng khác, trên đường đi đến Bành Thành huyện, Chu Loạn Sơn điều khiển một cỗ xe ngựa xa hoa, tiên sứ yên lặng ngồi bên trong. Đột nhiên, luồng gió nhẹ truyền đến một giọng hát có làn điệu lạ lùng, khác lạ không giống bình thường, nghe qua làm cho người ta có một loại say sưa khó hiểu.
Tiên sứ mở ra hai mắt: "Người phương nào đang hát?"
Chu Loạn Sơn vội vàng ghì chặt dây cương, tiếp chuyện cẩn thận: "Tiếng ca hình như từ bên kia truyền đến, đi qua nhìn một cái sẽ biết ngay."
Hơi chút trầm ngâm, tiên sứ phất tay, nói: "Quên đi, có cái gì để xem? Vào thành ngay đi."
Hắn tìm tòi cẩn thận mấy ngày tại dãy núi Chu Loạn Sơn đụng phải ngưu yêu, hoàn toàn không tìm được gì, ở đâu còn có tâm trạng nghe ca hát?
Tuy rằng hắn không cách nào xác định lai lịch ngưu yêu, nhưng chỉ cần trong một phần vạn khả năng, hắn có thể bất chấp tất cả. Chỉ vì kiện pháp bảo kia không phải pháp bảo phổ thông, mà là một kiện tiên thiên thuần dương chi bảo, ngay cả Đế Quân cũng đều liều mạng đi cướp nha!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK