Mặt sông ở phía xa mười trượng đột nhiên ồ ồ vang vọng, giống như dưới đáy có thứ gì đang hút nước ở dưới, hình thành một xoáy nước cuồn cuộn.
"Ồ, đây là?"
Tiên Sứ hơi chau mày tập trung tinh thần, hai con ngươi bắn ra ánh sáng xanh rực rỡ, dường như có thể nhìn xuyên đến tận đáy sông.
Hắn lập tức có phát hiện, vẻ mặt lộ ra tỉnh táo, thân thể hơi động, nhảy trực tiếp vào bên trong xoáy nước, như đi trên mặt đất, giọt nước không thể dính vào người.
Chu Loạn Sơn nhìn thấy, vẻ hâm mộ lộ hẳn ra mặt. Tiên Sứ thi triển ra (Phân Thuỷ đại pháp) là một loại thuỷ độn, sau khi luyện thành có thể tránh nước, ra vào sông lớn không hề bị cản trở, là một môn thần công rất thực dụng.
Tiên Sứ đứng thẳng dưới đáy sông, ánh mắt long lanh, gặp một đống đá tảng lớn chồng chất dồn thành một hòn núi nhỏ - nơi này vốn phải là một toà Thạch điện do Hà Bá trước kia xây dựng, nhưng bây giờ đã đổ nát, bên trong cũng không cảm nhận được một tia khí tức của sinh linh nào.
Con yêu ma tinh quái kia đã chạy trốn.
"Lẽ nào nó cảm nhận được Tiên Sứ sẽ tới, nên chạy trối chết?"
Hắn cảm thấy hơi mất hứng, chỉ là Thông giang mênh mông, tạm thời lúc này cũng không tiện truy bắt, chỉ có thể giẫm lên mặt nước trở lại thuyền.
Chu Loạn Sơn thấy sắc mặt hắn khó coi, cũng không dám lên tiếng.
Tiên Sứ ngồi, lạnh nhạt nói: "Bành Thành lần này xuất hiện khí tức của tiền triều dư nghiệt, có ảnh hưởng trọng đại, tông môn phái ta xuống đây giám sát cùng điều tra, phải cần sư môn của ngươi góp sức, ngươi không được dấu diếm, mau nói cho ta nghe tình huống điều tra trước đây."
Chu Loạn Sơn khẩn trương bẩm báo, lúc nói xong vẫn không quên trình bày việc gặp phải ngưu yêu.
"Cái gì? Có một con ngưu yêu đầu cụt sừng xuất hiện trên ngọn núi kia?"
Bỗng nhiên sắc mặt Tiên Sứ chấn động. Đứng thẳng lên.
Chu Loạn Sơn cẩn thận quan sát sắc mặt, thầm nghĩ lẽ nào ngưu yêu kia cũng là một gia hoả có lai lịch lớn. Không có đạo lý nha, thực lực của nó yếu như vậy...
"Nhanh, mau nói mọi tình tiết trước sau cho ta biết hết."
Tiên Sứ khá kích động.
Chu Loạn Sơn vội nói chuyện ngưu yêu dũng mãnh đồ sát lão hổ, thống khoái uống máu tươi, cùng quá trình giao thủ hai bên.
Sắc mặt Tiên Sứ biến đổi liên tục, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào thật sự là nó? Đến mức lưu lạc đến đây ư? Không được, việc này không phải chuyện đùa, thà rằng giết sai còn hơn bỏ sót, nhất định phải lập tức chạy tới tra rõ."
Chu Loạn Sơn cẩn thận tiếp chuyện, hỏi: "Tiên Sứ, chẳng lẽ con ngưu yêu kia cũng là dư nghiệt hay sao?"
Tiên Sứ mơ hồ nói: "Nó cũng không phải. Chỉ bất quá muốn biết manh mối vô cùng quan trọng của một kiện pháp bảo, phải tìm trong miệng của nó..."
Pháp bảo?
Chu Loạn Sơn nghe xong, trái tim không khỏi nhảy loạn thình thịch - đồ vật thuật sĩ sử dụng, đương nhiên sẽ không phải như vật bình thường của chốn hồng trần. Có các cách chế tạo khác nhau, dựa trên sức mạnh chia thành ba cấp bậc: pháp cụ, pháp khí, pháo bảo.
Pháp cụ, là hạng đồ vật vỡ lòng, sức mạnh yếu kém nhất; pháp khí, bên trong vật này có điêu khắc trận pháp cấm chế, cấm chế càng nhiều công năng càng lớn; pháp bảo, đây mới là vật được chế tạo để làm cho vô số thuật sĩ thèm nhỏ dãi. Nghe đồn, pháp bảo có thể thông linh biến hoá tự nhiên, to nhỏ như ý, thậm chí có một phương thế giới bên trong.
Xét đến xuất thân của Chu Loạn Sơn. Bất quá chỉ có một thanh pháp cụ phi đao mà thôi, pháp khí còn không có một kiện, bây giờ nghe nói con ngưu yêu kia rất có thể có liên quan đến một kiện pháp bảo, hắn không khỏi kinh ngạc, rồi hối hận. Sớm biết như vậy, lúc trước đã bất chấp tất cả để bắt lấy nó.
Tiên Sứ trầm giọng nói: "Đi, mau dẫn ta đến trên ngọn núi kia để điều tra."
. . .
Hồng hộc hồng hộc!
Người trên đường qua qua lại lại, bỗng nhiên ánh mắt tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm vào một chiếc xe đẩy.
Chiếc xe đẩy này cũng không có chỗ nào thần kỳ, dùng ván gỗ thô ráp chế tạo, chỗ khiến người ta kinh ngạc chính là con vật kéo xe lại là một con heo mập to lớn, vung ra bốn vó, tốc độ cũng không chậm.
Heo mập toàn thân đen kịt, như là bị xối vào một xô mực nước, hình thù bên ngoài cũng không nổi bật cho lắm.
Thời đại này, có xe ngựa xe bò xe lừa đủ loại, xe heo so ra ít ai lưu ý, nhưng cũng không phải chưa từng thấy, chỉ là ít thấy xe heo nào chạy nhanh như vậy.
Con heo này có thể chạy nhanh trái với lẽ thường, hoạ may là nhờ một thân béo mập kia, trông rất cường tráng.
Một thư sinh ngồi trên xe kéo, thản nhiên cầm một quyển sách lên đọc.
Hồng hộc hồng hộc!
Tốc độ bỗng nhiên giảm bớt một chút, đùng, tay trái thư sinh cầm một cành trúc thật dài, đánh lên lưng heo không chút lưu tình.
"Đồ ngốc, không được lười biếng!"
Trư yêu chỉ có thể tiếp tục cúi đầu tăng tốc, một bụng tức giận: "Tốt xấu gì lão trư ta cũng là một yêu quái, thế mà lại cùng đường đến mức đi kéo xe, thiên đạo sao mà bất công?"
Những lời này cũng không dám nói ra.
Chuyện là lúc giữa trưa, vào giây phút Thạch điện bị sụp đổ, Diệp Quân Sinh bắn ra kiếm ý, có thể điều khiển cuộn sóng, do đó hắn đã đưa được một đám thiếu nữ lên bờ đi về nhà. Còn trư yêu thì sẽ không khách sáo, chụp dây thừng lên thân để nó đi kéo xe.
Diệp Quân Sinh có thể huy động dòng nước là nhờ kiếm ý hấp thu được năng lực của Hà Bá sắc mệnh ngọc phù, có được thêm một ít công phu thuỷ độn, tuy rằng cũng không coi là thông thạo, nhưng dùng để chạy trốn thì không thành vấn đề.
Bởi đi quá vội vàng, không có thời gian để thử nghiệm nhiều hơn.
Nhiều chuyện phát sinh liên tiếp như vậy, Trần gia hương đúng là nơi không thể ở lâu, tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi.
Sự việc đã giải quyết xong, giờ nên về nhà.
Trư yêu kéo xe, tốc độ khác xa heo tầm thường, lúc đến nơi không người thì càng chạy như bay ăn đứt cả tuấn mã. Một đường chạy không ngừng, cuối cùng cũng về Bành Thành huyện kịp lúc trước hoàng hôn.
Lúc vào thành, quan binh gác cổng xem xét rất kĩ một lúc lâu, đến khi Diệp Quân Sinh đưa ra công văn chứng thực thì mới dễ dàng cho qua cổng.
Về đến nhà, nhìn thấy cửa sân mở ra, hắn cho ngay xe đi vào, lúc này thì thấy được Diệp Quân Mi cùng Giang Tĩnh Nhi đang ở trong phòng chuyện trò. Nghe thấy có tiếng động, hai cô gái gấp gáp chạy ra.
"Ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở về, Giang tỷ tỷ có nói với ta ngươi bị trì hoãn bởi một số việc trên đường."
Diệp Quân Mi mừng rỡ nhào vào lồng ngực của hắn, vui sướng nhảy cẩng lên.
Diệp Quân Sinh thương yêu vuốt ve mái tóc nàng, mình một chuyến đi tới Ký châu, chắc chắn nàng ở nhà rất lo lắng, bèn nói: "Đúng là có chuyện làm thời gian bị chậm trễ."
Ngẩng lên nhìn thấy Giang Tĩnh Nhi, hắn gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn.
Giang Tĩnh Nhi tìm đến nhà cùng Diệp Quân Mi chuyện trò, là để trấn an nàng.
"Hừ!"
Ý cười của Giang đại tiểu như trong chớp mắt đã biến mất, nhìn về Diệp Quân Mi mà nói: "Quân Mi, ta đi về trước." Cố ý làm một bộ tư thế hiên ngang, đi sát qua vai Diệp Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh ngầm hiểu ra, thấy buồn cười, cũng không tiện nói điều gì.
Ca ca về nhà, trên đường đi nhất định vất vả, chắc hẳn đã mệt mỏi và đói bụng. Nghĩ thế, Diệp Quân Mi vội vàng chạy đi chuẩn bị cơm tối.
Diệp Quân Sinh nhân lúc này đưa trư yêu vào trong chuồng trâu, nhiều ngày đã qua, thanh ngưu càng thêm căng tràn sức sống.
"Ừm, không tệ."
Vỗ vỗ đầu trâu, hắn rất vui mừng. Đại Thánh chính là chiến hữu chung một chiến tuyến, tu vi nó khôi phục tốt hơn thì trợ giúp mình sẽ càng hiệu quả.
Chờ Diệp Quân Sinh đi ra ngoài, trư yêu liếc Đại Thánh một chút, con ngươi gian xảo đảo một vòng cũng không nhìn ra gì khác lạ, chỉ thấy trên đầu con trâu này có một đoàn huyết khí linh quang, không có cái nào quái dị, xem ra đây là một con trâu bình thường.
Nó lịch bịch đi tới, cong mông ngồi xuống bụng Đại Thánh đang nằm lim dim, oán giận rủa: "Bà nội nó, mệt chết lão trư ta rồi."
"Đùng!"
Toàn thân bỗng nhiên tê rần, không thể không ré lên một tiếng, nhảy dựng lên: "Mao tặc phương nào dám đánh lén gia gia!"
Nó nhìn ngang nhìn dọc một lúc thì thấy con thanh ngưu vốn nằm yên trên đất chợt trở mình đứng lên, từ phía trên nhìn xuống xem xét nó, cái đuôi vung vẩy, hoá ra hung khí chính là thứ đó.
Trư yêu không cam lòng bị yếu thế: "A, con trâu chết bầm nhà ngươi cũng dám đánh gia gia, ta ăn ngươi." Nó há to mồm đỏ như máu, tư thế rất hung hăng.
"Phanh!"
Chưa kịp phản ứng, cái thây mập đã bị một chân thanh ngưu đè xuống, giống như cả ngọn núi ép trên thân, nặng đến nghìn tấn, không thể nhúc nhích.
"A ôi ta sẽ ngoan, lại đụng phải tấm sắt..."
Đến giờ phút này trư yêu sao lại không biết thanh ngưu không phải là một con trâu tầm thường. Mình cơ bản không xứng là đối thủ. Vốn đang nghĩ nhân cơ hội này đào tẩu, thì ra "lão gia" tống mình vào chuồng trâu là có mục đích từ trước.
"Lão gia", đó là xưng hô mà trư yêu gọi Diệp Quân Sinh, vuốt mông ngựa là năng khiếu có hạng của nó, trước đó để cho Diệp Quân Sinh vui lòng nên đã gọi hắn là "lão gia".
"Ồ! Ca ca, hình như trong chuồng trâu giống như có tiếng người đang nói chuyện."
Diệp Quân Mi nghi ngờ từ trong gian bếp đi ra, thấy ca ca đã đứng ở giữa sân từ bao giờ.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Chắc là ngươi nghe lầm rồi... Cơm chín chưa? Ta đói."
"Sẽ có nhanh ngay."
Diệp Quân Mi không còn nghi vấn nữa, tiếp tục xào rau.
Một lúc sau, chuồng trâu trở lại yên ắng, Diệp Quân Sinh tiến vào, thấy con trư yêu kia đang ngồi xổm bên cạnh Đại Thanh, vung lên hai cái chân trước đấm bóp nhiệt tình, trông rất là ân cần.
Đã tốt rồi!
Diệp Quân Sinh nở nhẹ nụ cười, trước mắt hắn chưa có biện pháp nào tốt để thu phục trư yêu, thế nhưng Đại Thánh chắc chắn có những thủ đoạn không tầm thường, sẽ làm cho trư yêu ngoan ngoãn nghe lời.
Hiện tại nhìn một chút, đúng là không làm hắn thất vọng.
. . .
Diệp mọt sách... Ách, không đúng, bây giờ phải gọi là Diệp tú tài, hắn vừa trở lại từ Ký châu.
Thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, ba cuộc thi đều đệ nhất.
Tin tức như hạt giống của bồ công anh nhanh chóng bay khắp Bành Thành huyện.
Ngày xưa Diệp mọt sách là một vị "Danh nhân phản diện", tiếng xấu đồn xa, chỉ là lúc này phản diện đã thay bằng chính diện.
Tâm lý, tư duy con người thật kỳ quái, lúc trước kia chưa có công danh, những hành vi kỳ lạ của Diệp Quân Sinh thường xuyên bị người châm biếm, xem thường ra mặt; nhưng khi hắn đạt đệ nhất ba cuộc thi, lấy được thành tích ưu tú trở thành lẫm sinh Quan Trần thư viện, những chuyện trước đây bỗng thành chuyện xưa tao nhã, khiến người ta say sưa ca ngợi.
Trước kiêu ngạo sau cung kính, những chuyện như thế không phải là ít.
Còn một bên khác lại không được nở mày nở mặt vui vẻ như vậy, Bành gia lâm vào lụn bại, cả hai con trai bị giết hại, bị chấn động mạnh một lần làm cho không thể nào gượng dậy trở lại. Hồ huyện lệnh từ sau khi công bố thi Huyện, bệnh nặng một thời gian, công việc không thể xử lý đàng hoàng.
Bên trên đã truyền xuống mệnh lệnh, quyết định cho hắn thành hưu trí, về hưu non.
. . .
Cuộc sống bách tính toàn Bành Thành huyện kể từ nay về sau dễ chịu hơn rất nhiều.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK