Sau cơn mưa trời lại sáng, lòng người cũng thoải mái, nhận tiền công xong Diệp Quân Sinh khoan thai đi xuống núi.
Tối qua hắn đã chép kinh thư xong; hoàn thành nhiệm vụ, thù lao cũng đã nhận nên sớm nay quyết định xuống núi.
Một trăm mười lăm đồng tiền này là món tiền đầu tiên hắn kiếm được từ khi xuyên qua, mặc dù nó không nhiều nhưng cũng đủ để tự kiêu. Hắn cảm thấy thỏa mãn khi tự lực cánh sinh.
Tâm tình tốt thì bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái, khoảng giữa trưa hắn đã về đến thị trấn, đi thẳng về nhà.
Vừa mở cửa bước vào Diệp Quân Sinh đã nghe thấy giọng của muội muội từ trong nhà vọng ra: "Cháu không muốn lấy chồng!"
Lập tức có một giọng nói khác với vẻ tức giận vang lên: “Ở đâu đến lượt cháu được phép lựa chọn? Cha mẹ hai đứa mất sớm, thân làm bá phụ thì đương nhiên ta phải làm chủ.”
Nhất thời trong đầu Diệp Quân Sinh dần hiện ra khuôn mặt có vẻ chính trực của bá phụ. Diệp gia cũng có thân thích, chỉ là sau khi gia cảnh suy tàn thì những thân thích kia dần trở nên xa lánh ít khi lui tới, cả vị bá phụ này cũng vậy. Nhiều năm nay ông ấy cũng chả quan tâm đến hai huynh muội bọn họ.
Vậy mà hôm nay ông ta lại đến là có việc gì?
Diệp Quân Sinh hơi nhướng mày rồi tiến vào nhà.
“Ca ca, ca về rồi?”
Diệp Quân Mi vui mừng kinh ngạc vội chạy về phía Diệp Quân Sinh như tìm được cứu tinh.
Thấy nước mắt trên mặt nàng, Diệp Quân Sinh tức giận trong lòng, vội dùng tay áo lau nước mắt cho nàng: "Muội đừng sợ, có ca ở đây thì không cho phép ai bắt nạt muội hết."
Ánh mắt hắn quét qua trên mặt vị bá phụ kia, lạnh nhạt nói: "Không biết hôm nay có ngọn gió nào đưa bá phụ lại đến thăm hai huynh muội bọn cháu vậy?"
Tên của bá phụ nhà họ Diệp chỉ một chữ "Thích", tuổi chừng năm mươi, mặt tròn còn có vài sợi râu ngắn. Ánh mắt của lão lóe lên, rất không hài lòng ngữ điệu của Diệp Quân Sinh, nói: “Phong nhi, hôm nay bá phụ tới là muốn giới thiệu cho Quân Mi một mối hôn nhân tốt.”
Nghe vậy, Diệp Quân Mi khẩn trương tóm chặt góc áo ca ca, ánh mắt đáng thương làm người ta đau lòng.
Diệp Quân Sinh vung vung tay ra hiệu không sao, hỏi bá phụ: “Ồ, chuyện hôn nhân gì vậy?”
Diệp Thích cười dài: “Đương nhiên là một mối tốt, chính là Bành gia - nhà giàu nhất ở huyện mình, vị Bành đại thiếu gia kia muốn cưới vợ bé lấy may, bá phụ nghĩ ngay đến Quân Mi. Việc tốt thế này sao để người khác tranh mất? Ha ha, nếu như Quân Mi có thể gả cho Bành gia thì từ nay về sau trở thành thiếu phu nhân rồi, được ăn ngon mặc đẹp rồi!”
“Ha ha ha!”
Diệp Quân Sinh bỗng nhiên cười to, cười đến quên mất mình, trông vô cùng điên cuồng.
Diệp Thích ngẩn ra, lập tức nghĩ: Chẳng lẽ cháu mình nghe tin nên quá mừng rỡ, thậm chí còn trở nên thất thường… Hắn hiểu rất rõ Diệp Quân Sinh, nó chỉ là một thằng ngốc mà thôi.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Diệp Quân Sinh nghiêm nghị nhìn bá phụ, nói từng chữ: “Bá phụ, theo cháu biết em họ nhà mình cũng chưa kết hôn mà, mối tốt như vậy sao không để cho nàng đi?”
Diệp Thích bị hắn nhìn ra nên hoảng hốt: “Ta... Ta là thấy cuộc sống hai đứa cực khổ nên mới giúp thôi mà.”
“Hừ, đẩy cháu gái mình vào hố lửa là giúp sao?”
Diệp Quân Sinh tức giận trợn mắt lên, tiến lên một bước.
Diệp Thích không kìm lòng được lùi lại một bước nhỏ, trong lòng cảm thấy chột dạ: Làm thiếp của Bành Thanh Thành, ở ngoài nói được ăn ngon mặc đẹp, nhưng người dân huyện Bành thành có ai không biết Bành đại thiếu gia đã có mười tám người vợ nhỏ? Hơn nữa địa vị của vợ nhỏ rất thấp, gần bằng nô tỳ, bị đánh chửi là chuyện thường như cơm bữa. Vợ cả của hắn nổi danh ghen tuông, thậm chí còn có tin cô ta đã từng đánh chết vợ nhỏ.
Tuy là nghe đồn nhưng tám chín phần đó là sự thật.
Nghe vậy, bình thường không phải chuyện bất đắc dĩ thì ai nguyện gả con gái nhà mình cho hắn?
Trong lòng Diệp Thích hiển nhiên rõ ràng nhưng hắn đã nhận tiền của người ta, lại cho rằng cháu trai ngu dại, cháu gái còn nhỏ không hiểu chuyện bèn đến nhà làm mai. Hắn nghĩ rằng có thể nắm chắt mọi việc, không ngờ lại bị vài ba lời chất vấn của cháu trai làm cho cứng miệng chả biết nói gì.
Lại nói biểu hiện hôm nay của cháu trai mình cho thấy đầu óc nó chín chắn rất nhiều, không giống trước đây… Miệng hắn lại cố biện hộ: “Quân Mi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có người phú quý để ý là phúc phận của nó.”
Diệp Quân Sinh cũng lười nói nữa: “Bá phụ tự mình ra ngoài hay để cháu đuổi?”
Diệp Thích nhảy cẩng lên: “Thằng nhóc vô lễ! Xem ra ta phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày mới được.”
Hắn giơ tay lên định đánh xuống.
“Ông dám!”
Diệp Quân Sinh đanh giọng như sấm, khí thế khiếp người. Làm gì giống tên thư sinh yếu đuối, đây là mãnh hổ xuống núi mới đúng!
Diệp Thích bất ngờ, lỗ tai “vù vù”, cả người không tự chủ run lên, bàn tay dừng giữa không trung không dám đánh thật, hắn bèn ngượng ngùng nói: “Thằng nhóc, mày không biết trên dưới, ta không tính toán với mày…”
Hắn nói rồi hầm hừ đi ra.
“Không tiễn!”
Diệp Quân Sinh quay đầu nói với Diệp Quân Mi: “Quân Mi, muội nhớ lấy: Tiểu nhân giống như ma, chuyên bắt nạt người lương thiện. Người thông minh chính trực là thần, tự thân có khí thế không sợ bị người ức hiếp."
Diệp Quân Mi le lưỡi: “Nhưng ông ấy là trưởng bối?”
Diệp Quân Sinh hừ một tiếng: “Trưởng bối thì đã sao? Cậy già lên mặt, tâm thuật bất chính, lòng dạ đáng chém.”
Diệp Quân Mi yên lặng nhìn hắn như lần đầu biết ca ca vậy, không hiểu sao có cảm giác xa lạ. Nhưng nàng rất yêu thích sự xa lạ này, bởi vì đây mới là người ca ca lý tưởng trong lòng nàng: Vững như núi, chắc như đá lại thấu hiểu nhân tình không gàn bướng cổ hủ.
Đuổi bá phụ đi rồi nhưng Diệp Quân Sinh vẫn cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, hắn mơ hồ cảm giác việc này không đơn giản như vậy. Bá phụ lâu ngày không gặp tự nhiên xuất hiện đòi làm mai, chuyện này tất nhiên có ẩn tình. Nếu như mình suy đoán không sai thì cái này có liên quan đến Bành gia.
Hiện tại Bành Thanh Thành bị thương nặng chưa khỏi, Bành Thanh Sơn về nhà chủ trì việc lớn. Vì thế không cần nghĩ cũng biết việc này có liên quan đến nhị công tử đang làm quan; lại liên tưởng đến Giang Tĩnh Nhi, nhân quả trong đó liền vô cùng sống động.
Khinh người quá đáng…
...
“Thằng nhóc con khinh người quá đáng…”
Diệp Thích há miệng chửi, trong lòng tức giận mãi không thôi, qua một lúc hắn dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy buồn bực: Diệp Quân Sinh như biến thành người khác, trước đây nó chỉ lo đọc sách nên tính tình si ngốc, nói chuyện không dám nhìn mắt người đối diện, sao bữa nay miệng lưỡi lưu loát thế kia? Dường như đã có nhiều chuyện xảy ra…
Đúng rồi, trước đó vài ngày chủ nợ đến chuyển hết kho sách trong nhà nó đi. Nghe nói lúc đó xảy ra tranh chấp, Diệp Quân Sinh bị đẩy ngã xuống đất, bị thương ngất xỉu. Tỉnh dậy thì hành vi cử chỉ của nó cũng thay đổi, lại còn biết đi tìm việc. Có người nói nó nhân họa đắc phúc trở nên thông suốt, rất nhiều láng giềng đều nói vậy.
Diệp Thích vốn không tin việc này nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này là thật.
“Nếu thật như vậy thì khó rồi đây.”
Hắn nói thầm trong lòng.
Cha mẹ Diệp Quân Mi mất sớm thì huynh trưởng xem như cha, nó cũng đã trưởng thành, về tình về lý dù là bá phụ cũng không tiện nhúng tay can thiệp: “Hừ, sớm biết vậy thì đã nghe phu nhân đuổi bọn nó đi, lúc đó ngôi nhà là của mình. Dù bị mang tiếng chút cũng có sao? Có lợi là được. Biết vậy mình chẳng chần chờ, khi đó bọn nó một đứa si ngốc, một đứa còn nhỏ thì đối phó dễ như trở bàn tay, lại không sợ bị kiện lên quan. Ài, cũng vì mình lương thiện, nghĩ đến thân tình, thương bọn nó không nơi nương thân. Không nghĩ tới hôm nay lại bị coi thường… Không được, phải nói việc này cho Ngô quản gia để hắn làm chủ!”
Sau khi quyết định, Diệp Thích vội đi về thành nam.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK