Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xong.
Diệp Quân Mi mừng rỡ nhảy cẫng lên vuốt đầu Đại Thánh, quan sát tỉ mỉ: "Thật không ngờ lão Ngưu nhìn không có gì đặc biệt lại có bản lĩnh thật cao — không biết ca ca mua nó từ đâu về?"
Đã nhặt được bảo bối rồi.
Diệp Quân Sinh nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên lưu manh đang giãy dụa dưới nước.
Con suối không sâu, Đại Thánh đã lưu tình nên hai tên lưu manh không bị thương quá nặng, bọn chúng chồm người bò dậy chạy trối chết về phía bờ bên kia. Hai tên hốt ha hốt hoảng, một tên đang chạy thì bị ngã rách cả da đầu; tên kia phải vừa chạy vừa dìu hắn, lâu lâu còn quay đầu nhìn lại, sợ Diệp Quân Sinh dắt trâu điên đuổi theo.
Diệp Quân Sinh không định đuổi theo, trầm ngâm một lát rồi mỉm cười: “Quân Mi, chúng ta trở về thôi.”
"Dạ. . ."
Lần này nàng không cưỡi trên lưng trâu mà sóng vai cùng ca ca trở về nhà. Sau khi buộc chắc Đại Thánh, Quân Mi liền xuống bếp nấu cơm tối.
Diệp Quân Sinh chợt có chút suy tưởng, hắn vào nhà bếp lấy một miếng thịt khô đặt trước mặt Đại Thánh quan sát xem nó sẽ làm gì.
Chỉ thấy Đại Thánh ngửi qua, lưỡi liếm liếm nhưng không ăn như hùm như sói mà ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Sinh, đôi mắt trâu ánh lên vẻ mong chờ.
"Ồ?"
Diệp Quân Sinh bất chợt nghĩ đến một khả năng khác, liền mang chút tiền lên xã trên mua một cân rượu gạo trở về.
Rượu này đương nhiên không phải là rượu ngon nhưng hương rượu cực đậm, màu rượu trong suốt.
Rượu đổ vào một cái chén lớn đặt bên cạnh miếng thịt khô, Đại Thánh quả nhiên hưng phấn không ngớt, nó hớp một ngụm rượu xong liền cắn một miếng thịt, tựa như một gã giang hồ thô lỗ liên tục một tay bưng chén một tay bỏ thịt vào mồm nhai ngồm ngoàm. Đại Thánh sảng khoái đánh chén một phen như gió cuốn mây ngàn, đem rượu thịt ăn uống hết sạch.
Diệp Quân Sinh nhìn thấy liền sững sờ: chuyện này… đây còn là một con trâu sao?
Cả một màn đều bị Diệp Quân Mi nhìn thấy, đầu óc nàng cũng rất linh hoạt, ngạc nhiên mà quên đi sợ hãi chạy tới hỏi: “Ca ca, tại sao Đại Thánh lại ăn thịt uống rượu?”
Diệp Quân Sinh cười ha ha : "Bởi vì nó không phải là một con trâu bình thường."
Diệp Quân Mi khẽ gật đầu xoay người đi lấy thêm thịt, nghe đồn có vài con tuấn mã mang thiên phú dị thường, nghiện rượu như mạng. Đại Thánh to lớn mạnh mẽ như vậy ăn rượu thịt cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Diệp Quân Sinh vỗ vỗ sừng trâu, chậm rãi nói: "Đại Thánh, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, cho nên ngươi nếu như có việc gì cần có thể trực tiếp nói ra."
"Òòò...!"
Đại Thánh lại mở miệng nhưng không nói tiếng người mà vô tư lự kêu một tiếng.
Diệp Quân Sinh chưa muốn tra hỏi nhiều, thời cơ chưa đến thì không cần nóng vội. Đại Thánh nguyện ý tung móng đá bay hai tên lưu manh gây sự cho thấy nó đã chung một chiến tuyến với mình.
Có Đại Thánh ở bên cạnh như có một tên hộ vệ thực lực mạnh mẽ canh gác, khi ngủ rất yên tâm.
Lúc này Diệp Quân Mi lại cầm một miếng thịt khô đi ra. Nàng nghĩ : hiện tại điều kiện sinh hoạt đang khá dần, cũng cần báo đáp ân tình của Đại Thánh.
. . .
"Cái gì, các ngươi bị một con trâu đá bay xuống suối?"
Trong một cái sân hẻo lánh, lão Vương quản gia ngạc nhiên nhìn hai tên lưu manh đang vô cùng thê thảm.
Hai tên lưu manh quần áo ướt sũng chưa kịp thay, vết máu loang lổ, nhìn qua đâu còn gì dáng vẻ vô lại? Trông rất đáng thương.
Một người cười khổ nói: "Không phải, con trâu kia có chút quái dị. . ."
“Quái dị cái rắm!"
Lão Vương quản gia nhảy dựng lên chỉ tay vào mũi hắn chửi ầm lên: "Ô Tam, trước đó ngươi nói cái gì, bây giờ ngay cả một con trâu cũng không đối phó được, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta cười cho rụng răng.”
Tên lưu manh kia nén giận, cắn răng nói: “Vương quản gia, là do chúng ta sơ ý. Ngươi yên tâm, đêm nay chúng ta sẽ đột nhập vào nhà tổ họ Hoàng làm cho bọn hắn nếm chút đau đớn.”
Lão Vương quản gia hừ một tiếng: "Vậy là hay nhất, đừng quên các ngươi đã cầm tiền. Ta không cần biết các ngươi làm gì nhưng tuyệt đối không được giết người, rõ chưa?"
"Đã rõ."
Hai người xin cáo lui ra ngoài. Ô Tam hơi ngập ngừng hỏi: “Trương ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Một trận gió lạnh thổi đến làm cho Trương ca vốn có thói quen phanh rộng ngực khoe chùm lông không khỏi rùng mình một cái, hắn nắm vạt áo thật chặt rồi gằn giọng: “Còn phải hỏi, tối nay chúng ta sẽ tới nhà chúng, trước tiên làm thịt con trâu điên, rồi cắt đứt tay chân tên thư sinh, còn cô em gái thì đè nàng xuống mà hưởng lạc. Ngươi nên nhớ là ta phải hưởng nàng trước”.
Ô Tam cười: "Chuyện nhỏ, Trương ca cứ chơi đùa chán chê, tiểu đệ chơi sau cũng không sao."
Trương ca rất hài lòng, vung tay lên: "Đi, đi thay quần áo trước đã."
Đêm nay gió khá lớn, bóng đêm mờ mịt không thấy trăng sao, đúng là nguyệt hắc phong cao.
Trong đêm, hai bóng người một trước một sau tựa như hai bóng ma bay nhanh, xuyên qua màn đêm, bên hông bọn hắn lộ ra hai thanh đao bén nhọn sáng loáng, toả ra ánh kim lạnh lẽo.
Bọn hắn hiển nhiên rất quen thuộc địa hình, đi thật nhanh không một lời trao đổi, phút chốc đã tới bên ngoài nhà tổ họ Hoàng.
Căn nhà này nằm hiu quạnh lẻ loi, cách khu nhà khác khá xa.
Hai người vừa đến chân tường thì gật đầu ăn ý rồi trèo lên, tay chân linh hoạt nhảy một cái đã vào trong, sau khi ổn định thân thể thì đao nhọn cũng sẵn sàng.
Mây đen giờ phút này dần trôi đi để lộ vài tia sáng chiếu xuống, có thể thấy rõ gần đó có một con trâu già đang cuộn người nằm ngủ say sưa.
Hai người đưa đao lên thủ thế, một trái một phải tiến về phía lão Ngưu với ý đồ vây lại —— bọn họ lúc nhàn rỗi đã quen việc trộm gà bắt chó của thôn dân, cũng đã từng giết trộm mấy con trâu bán thịt lấy tiền, nên chuyện này cũng có chút kinh nghiệm và thủ đoạn.
Hai tên đi rón rén, gần đến chỗ con trâu thì giơ cao đao nhọn.
Vù vù!
Một trận gió thổi qua, lão Ngưu đang nằm yên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh sáng xanh phát ra từ đôi mắt nó trông vô cùng quỷ dị.
Ong!
Hai người vừa bị ánh mắt xanh nhìn vào một cái bỗng cảm giác rùng mình, trong nháy mắt hồn xiêu phách lạc, sau đó hai tên như hai cái xác không hồn đi ra ngoài, chìm vào trong bóng đêm thăm thẳm....
Đêm đó, ở Bình Phương hương xảy ra một vụ án làm dân tình vô cùng phẫn nộ, hai tên lưu manh vô lại cầm đao xông vào nhà Tô Chi Nguyên lão gia, trước giết chết lão quản gia họ Vương, sau đó lại nhảy vào phòng ngủ Tô Chi Nguyên đâm hắn chết tươi.
Chờ toàn bộ gia đinh Tô phủ chạy tới thì lão Vương cùng Tô lão gia đã chết phơi thây rồi. Bọn gia đinh phẫn nộ đánh chết hai hung thủ tại chỗ…
Tin tức vụ trọng án truyền ra khiến cả ba xã đều hoang mang, Hồ huyện lệnh phái Bộ đầu dắt một đội nha dịch từ Bành Thành huyện đến điều tra án. Tình huống vô cùng rõ ràng, hung thủ cũng đã chết. Chỉ có thể bắt vài tên lưu manh cắc ké thẩm vấn cho người dân an tâm…
“Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ, lão Ngưu đương phù nhất đại bạch!"(*)
(* "Đêm mây đen gió lớn giết người, lão Ngưu thấy sảng khoái!")
Trong một sân nhỏ nào đó, một con trâu già đang thì thầm bằng tiếng người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK