Trư Yêu rất mạnh miệng, lại nhát như chuột ngoài dự tính.
Lúc này, hai cái tai lớn cụp xuống, mặt như đưa đám: "Thời gian khai khiếu của nó cũng không tính là lâu,chỉ khoảng vài năm , vì học tiếng người cũng là âm thầm học trộm,lộn xộn, không có quy luật nào hết.
Lời nói thì thô tục và khôi hài.
Có một số câu nói, nó mới học gần đây.
Các cô gái được thôn dân đưa tới, bị đưa vào trong Thạch điện, thấy Trư Yêu cười ngây ngô đến chảy nước miếng , không khỏi làm cho sợ đến mặt mày tái mét, kêu to: " Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây, ngươi qua đây ta sẽ gọi người đó."
Lúc này, nó vô cùng bỉ ổi trả lời: "Ngươi cho dù la đến rách cổ họng cũng không có tác dụng gì."
Ai ngờ tính thế thay đổi, lúc đối mặt với Diệp Quân Sinh, nó giống như những nữ tử mềm yếu , bất lực kia, điềm đạm đáng yêu, chỉ sợ sai lầm sẽ bị "bạo cúc" ,vậy thì thê thảm rồi , không còn là con người mà theo Trư Thăng Thiên mà biến thành "cúc hoa trư"
Nó thật sự rất sợ!
Nó vốn là tế ra Ngọc phù thi triển một kích toàn lực, nghĩ rằng Diệp Quân Sinh sẽ không chịu nổi một kích, thực lực của hai bên là một trời một vực, căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Nếu như Diệp Quân Sinh tức giận , giơ tay nhấc chân không phải là sẽ tiêu diệt nó?
Nó không muốn chết .
Trước khi Khai Khiếu, thấy dao mổ còn sợ, huống hồ hiện tại có linh trí? Quả thực không gì đáng sợ hơn cái chết .
Đây là Thiên tính.
Diệp Quân Sinh âm thầm cảm thấy buồn cười, quát lên: " Trư Yêu nhà ngươi, chiếm đoạt Thần Vị mà không biết hạn chế , gây tai họa cho làng xóm, hôm nay ta liền thay trời hành đạo."
"Bịch" một tiếng, Trư Yêu quỳ rạp xuống đất, đúng là rất có tính người, hai chân sau quỳ trên mặt đất, hai chân trước để chung một chổ giống như chắp tay làm lễ, Cái đầu heo dập xuống tạo ra âm thanh bịch bịch: "Đại hiệp, không, Đại Tiên tha mạng, xin giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu Yêu."
Đánh không lại, trôn không thoát, chỉ có con đường quỳ xuống câu xin tha thứ.
Nó cũng thông mình, co được dãn được, nam nhân dưới gối là vàng, nhưng nó là Trư Thăng Thiên ,dưới gối nó cũng chẳng có gì. Miếng Ngọc phù Sắc mệnh kia dưới một kích của Diệp Quân Sinh linh tính giảm đi, thiếu chút nữa là bể nát, nó lại không còn gì để dựa vào nữa. Dưới tình huống như vậy, sao còn dám khiêu chiến?
Mà Diệp Quân Sinh tuổi còn trẻ, thể hiện bản lĩnh vô cùng cường đại thì địa vị không cần nói cũng biết. Chỉ có thể trách mình đắc ý vênh váo, lại đi trêu chọ vào loại người như vậy.
Xem ra ngày tháng tốt lành đã muốn chấm dứt.
Diệp Quân Sinh cười: "Muốn ta tha cho ngươi thì phải biểu đạt thành ý."
"Thành ý, thành ý thật sâu sắc ."
Trư Yêu thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên nhẹ nhàng nhặt lên Ngọc phù trên mặt đấy, cung kính đưa tới, sau đó quay người đi vào, trong chốc lát liền dẫn năm, sáu cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài: " Tất cả đều là hậu cung của tiểu Yêu .Toàn bộ hiếu kính cho đại tiên"
Trong lòng đau như cắt thịt, nhưng rồi lại nghĩ: "Lưu lại được Trư thân ,lo gì không có hậu cung?"
Mấy cô gái này đều mặt áo lụa tơ tằm, tô son đánh phấn, trang phục rất đẹp mắt. Làm người ta ngạc nhiên chính là các nàng cười cười nói nói, trông rất vui vẻ, không giống như bị bắt buộc một chút nào.
Diệp Quân Sinh thấy vậy liền ngẩn ngơ.
Chúng nữ tử tò mò nhìn Diệp Quân Sinh, bảy mồm tám miệng nói:
"Rốt cuộc cũng có người đến cứu chúng ra rồi."
"Ta không muốn rời nơi này đâu, ở đây được ăn ngon mặc đep..."
Chẳng lẽ những nữ nhân này bị tẩy não hết rồi sao?
Diệp Quân Sinh khó hiểu, đối với Trư Yêu quát lên: "Nói lung tung cái gì, ngươi mau đưa các nàng lên trên bờ."
Trư Yêu làm vẻ khóc lóc: "Ngọc phù mất đi linh tính, tiểu Yêu không dùng được pháp thuật ." Nếu như Ngọc phù còn dùng được, nó trước tiên chạy trốn, tình huống hôm nay, ra khỏi cung điện chỉ sợ sẽ bị chết đuối.
Kỹ thuật bơi lội của một con heo vốn là không được tốt.
Diệp Quân Sinh suy nghĩ một chút, trước hết cho những cô gái về phòng rồi tiếp tục tra hỏi Trư Yêu.
Trư Yêu lần này không giám dấu diếm cái gì nữa, gia cảnh xuất thân cùng với quá trình đoạt được Ngọc phù như thế nào, tất cả đều nói ra.
Diệp Quân Sinh nghe xong mới giật mình, hắn lại biết rõ ràng thêm rất nhiều chuyện .
Liên quan giữa Tạ Hành Không cùng Trư Yêu ảnh hưởng không lớn, quan trọng nhất là hiểu rõ thêm về tác dụng của Ngọc phù Sắc mệnh: "cái gì là Thần?"
Từ xưa đến nay có nhiều cách nói, lúc trước theo Đại Thánh giải thích, Diệp Quân Sinh biết rõ : Thần thật ra là tên gọi chức vị trong chính quyền do thuật sĩ thành lập, cũng giống như một chức quan nào đó trong nhân thế.
Chính quyền thế giới là do Thuật Sĩ thành lập, tên là "Tam Thập Tam Thiên".
Mà Thần, giống như vậy mà phân thành các cấp bậc Đại Trung Tiểu.
Tiểu thì có các phương Thổ Địa, Sơn Thần, Hà Bá; Trung thì có Thành hoàng, Nguyệt lão; về cấp bậc Đại Thần thì đều là Chân Quân.
Bên trong Thần Vị, còn phân ra thanh thuỷ nha môn cùng với các chức quan béo bở . Ví dụ như Táo Quân, Tài Thần chính là các chức vị béo bở, rất nhiều Thuật Sĩ tranh giành đến sức đầu mẻ trán.
Dĩ nhiên không phải tất cả các Thuật Sĩ đều có thể làm Thần Tiên, trước hết bọn họ phải tu luyện đến Tán Tiên chi cảnh thì mới có tư cách tranh giành Thần Vị, sau đó hấp thu hương hỏa niệm lực trùng kích cảnh giới cao hơn, chân chính đạt tới Trường Sinh Tiêu Dao chí cảnh.
Đảm nhận Thần Vị, bằng chứng chính là Ngọc phù Sắc mệnh, đại biểu ý nghĩa giống như quan ấn.
Bất kỳ chính quyền quốc gia nào đều tồn tại các tình huống thay đổi triều đại dù là những Thuật Sĩ thành lập nên Tam Thập Tam Thiên, bởi vì cái gọi là "nhất triều thiên tử nhất triều thần" , chỉ có điều bọn họ thời gian tiếp diễn tương đối lâu mà thôi. Khi chính quyền đời thứ nhất bị phá vỡ, vua mới lên ngôi, lúc đó chế độ lúc trước liền sẽ phát sinh biến hóa lớn, rất nhiều thứ sẽ bị vứt bỏ.
Ở trong nhân thế, theo triều đại thay đổi : quốc hiệu cũ, quốc kỳ... sẽ bị vứt bỏ, ở Tam Thập Tam Thiên cơ bản cũng vậy.
Trăm năm trước, Tam Thập Tam Thiên bùng nổ một cuộc chính biến kinh thiên động địa, quá trình biến hóa cụ thể sớm thành bí mật, chưa có người biết được. Nhưng từ khi đó đến giờ, phần lớn các thuật sĩ Thần Tiên cũ bị trục xuất, thậm chí còn bị giết hại, mà Ngọc phù Sắc mệnh cũ hiển nhiên cũng bị mất, bể nát, vứt đi không cần dùng đến.
Cuộc thanh tẩy kéo dài cho đến nay, phong ba vẫn không có dừng lại.
Ở trong thiên địa vẫn còn một ít tàn dư của tiền triều ẩn núp, cũng còn có một ít Ngọc phù Sắc mệnh lưu lại.
Một tấm mà Trư yêu đạt được chính là một trong số đó.
Chỉ có điều, bản thân Trư Yêu cũng không rõ ràng lắm tình huống ở bên trong. Nếu không nó cũng không giám gióng trống khua chiêng rồi. Một khi bị người của Tam Thập Tam Thiên biết được, như vậy tương đương với nó tự tìm đường chết.
Nó lấy được tấm Ngọc phù, tiếp quản cung điện dưới đáy nước, liền thoải mái nhàn nhã làm Hà Bá. Vốn dùng tu vi của nó không thể phát huy được tác dụng của tấm Ngọc phù, nhưng mà chính quyền Tam Thập Tam cũ bị phá vỡ, lạc ấn bị đánh tan vừa lúc thuận lợi cho Trư Yêu.
Mặc dù Ngọc phù bị tàn phá nhưng vẫn có khả năng hấp thu hương hỏa niệm lực, có thể nhờ nó tăng tiến tu vi.
Chẳng qua là cái Thần Vị này thuộc về điển hình Dã Lộ , không có khả phát triển lên, chuyện mà bại lộ. Truy cứu về bản chất của nó thì giống như những người làm giả mạo con dấu để có thể làm quan viên.
Những thứ này Trư Yêu cũng không hiểu, chỉ làm việc bằng tính tình, làm mưa làm gió. Nó cũng coi như là mạng lớn, cũng không có bị người của Tam Thập Tam Thiên tiêu diệt, trước khi bị Diệp Quân Sinh tính kế đánh vào Thạch điện, ít nhất còn có thể giữ được mạng nhỏ.
Diệp Quân Sinh cầm lên khối Ngọc phù , quan sát bốn phía , toàn bộ tấm Ngọc phù dài chưa đến nữa xích (gần 17cm), chẳng qua là hiện tại bám đầy bụi, phía trên có vô số vết rách, rất là bình thường. Vốn là những ký tự chuyển động đều biến mất không dấu vết, trái ngược với một tấm ngói cũ, khẽ bẻ một cái sẽ bị nát vụn.
Tấm Ngọc phù này gần như đã sắp bị huỷ hoại.
Nhớ lại lúc Trư Yêu tế ra tấm Ngọc phù, cảnh tượng lúc kích phát ra công kích màu xanh Kim Qua Chùy, trong lúc Kim Qua Chùy khó khăn lắm mới bay đến, ở trong óc phát ra năm đạo Kiếm ý.
Ông!
Tâm niệm chuyển động, lại lần nũa phát ra Kiếm ý, tập trung vào bên trong tấm Ngọc phù.
xèo xèo xèo!
Giống như hổ đói lao vào bầy cừu, năm đạo Kiếm ý giống như đói khát cắn nuốt những thứ bên trong Ngọc phù, chính xác hơn là cắn nuốt những pháp tắc, quy luật ở bên trong.
Phanh!
Chỉ trong chốc lát, Ngọc phù biến thành phấn vụn, rơi lả tả trên mặt đất.
Trư Yêu thấy thế, hai con mắt heo trợn tròn còn to hơn mắt trâu. Nó biết độ cứng rắn của tấm Ngọc phù, mặc dù thoạt nhìn rách rưới, nhưng cho dù đao chém búa bổ cũng chưa chắc có thể tổn hại chút nào.
Nhưng hiện tại, bị Diệp Quân Sinh nắm nhẹ thì tựu thành phấn vụn.
Đây là bản lĩnh gì?
Diệp Quân Sinh mặc kệ đến sự kinh ngạc của nó, nhắm mắt trầm tư, trong óc lập tức hiện ra một cảnh tượng kinh dị, Nê Hoàng cung thế giới bỗng nhiên mở ra, tựa thành một thiên địa, mờ mịt như biển mây, trong đó năm đạo kiếm quang không ngừng chìm nổi, từng đạo to bằng ngón tay, thôn thổ quang hoa , hào quang tràn đầy.
Mặc dù không có lĩnh ngộ thêm về Kiếm ý, nhưng năm đạo Kiếm ý cũ như ăn được đại thuốc bổ, uy lực tăng mạnh. Nếu như nói trước kia, nhiều nhất chỉ phát huy ra được một thành sát thương, như vậy hiện tại ít nhất có thể phát huy được năm thành uy lực.
"Thì ra là vậy..."
Diệp Quân Sinh "phúc chí tâm linh", bỗng nhiên lĩnh ngộ: "vậy mà "Vĩnh Tự Bát Kiếm" cũng là muốn thông qua hấp thu hương hỏa niệm lực mới có thể lớn mạnh ,tiến giai."
Nhưng phương thức hấp thu này lại không giống với, nhìn thấy Ngọc phù Sắc mệnh,cực kỳ hưng phấn, chiến ý mạnh mẽ, giường như giống với đối mặt kẻ thù.
Cùng Thần là địch?
Nghĩ đến khả năng có chút đáng sợ này, Diệp Quân Sinh lại không khỏi càng hoảng sợ. Lại nghĩ tới ngày đó ở Trần gia thôn, miếu Hà Bá mới lập, tính chủ động của Kiếm ý, bên cạnh đã có chỗ chứng thực.
Nghe Đại Thánh nói, thiên hạ 3000 đại đạo, thần thông vô cùng, đặc tính bên trong tương sinh tương khắc cũng không có gì kỳ quái, giống như quy luật Ngũ Hành.
Như vậy, Vĩnh Tự Bát Kiếm cuối cùng là thuộc về loại Đạo gì?
Khi đó Đại Thánh vừa đề cập tới, Vĩnh Tự Bát Kiếm thuộc về Đạo của người đọc sách, là Hiền Đạo, đáng tiếc nói không tỉ mỉ, không thể hiểu rõ cụ thể.
Nói như thế, Vĩnh Tự Bát Kiếm chỉ là giai đoạn sơ cấp của Hiền Đạo ,có thể tu luyện đã là rất không dễ dàng, muốn tới cao cấp không phải là càng khó như lên trời?
Mà thôi mà thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tích lũy từng chút từng chút một, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Hắn vốn không phải là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện tình hiện không thể hiểu thì tạm thời để sang một bên, chú ý trước mắt mới là quan trọng.
Uy lực Kiếm ý bỗng nhiên tăng lên năm thành, đã là thu hoạch thật lớn rồi.
"Ầm Ầm"
Chợt mạnh mẽ vang lên một tiếng trầm đục, vô cùng kinh người, Thạch điện ngay chổ mình đứng nhưng mơ hồ có dấu vết sụp đổ.
Trư Yêu kinh hãi: "Không tốt, Ngọc phù bị phá hủy, Thạch điện mất đi chổ dựa, nó muốn sập rồi."
...
Hầu như lục soát mấy lần xung quanh Trần gia hương mấy dặm , nhưng cho dù là Diệp Quân Sinh hay là Tạ Hành Không đều hoàn toàn không thấy bóng dáng , làm cho Giang Tinh Nhi gấp đến nổi đi tới đi lui, đôi mi thanh tú nhíu chặt, không ngừng suy tư, nhưng thủy chung khó có thể tìm ra được đầu mối, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ đánh xong rồi chạy mất.
Mang suy nghĩ không yên, nàng vốn không muốn dễ dàng ròi đi nơi đây, nhưng không đợi được bao lâu lại có một nhóm lớn quan binh đi vào trong thôn trang.
Thì ra là có thôn dân đi báo án, nửa đường may mắn gặp phải một đội binh của phủ Đạo An, vội vàng dẫn tới .
Tạ Hành Không đại khai sát giới, giết người, quan binh tất nhiên là phải điều tra một thoáng.
Giang Tĩnh Nhi cũng không muốn ở lâu ,sợ trêu chọc đến phiền phức, đành phải lặng lẽ rời đi, trước tiên trở về huyện Bành Thành , nói không chừng con mọt sách kia đã về đến nhà, làm cho lo lắng uổng công một hồi.
Hừ, tên đại lừa gạt này.
Hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, cho dù bộ nam trang kia cũng khó mà che được bộ ngực phập phồng không yên.
Quan binh đi vào trong thôn, tên đội trưởng tìm người hỏi thăm tình huống, vừa hỏi thì liền biết chuyện này liên quan đến Hà Bá ,trong lòng thầm thở dài .
Gần hai, ba tháng qua đi, sự tình Hà Bá gây sóng gió ở cảnh nội Đạo An phủ xôn xao truyền đi, mơ hồ là một cái tai họa không cách nào giải quyết được.
Tri Phủ đại nhân rất là nhức đầu, thuộc hạ thì "thúc thủ vô sách" không dám báo lên cho triều đình biết. Phải biết rằng nơi mình quản lý xuất hiện yêu nghiệt, chuyện này không phải chuyện đùa, rất dễ dàng bị buộc tội,mũ Ô sa khó bảo toàn. Kế sách bây giờ là đành phải dán thông báo treo thưởng, mời năng nhân dị sĩ đến.
Ngày trước cũng có một số đạo sĩ hòa thượng đến báo danh, nhưng đều không ngoại lệ,họ ra bờ sông lập đàn làm phép , hương còn chưa kịp đốt thì đầu đau như búa bổ, ôm đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Dần dần, cũng không có người nào giám đến báo danh.
Hiện tại, tên đội trưởng này vừa nghe "tiền căn hậu quả" , nhất thời trong lòng liền rõ ràng không dám nhiều chuyện. Liền dẫn người đến miếu Hà Bá thu dọn binh khí, hài cốt. Bởi vì sau khi Tạ Hành Không giết người, các thôn dân bị dọa cho hồn phi phách tán , chạy trốn hết rồi, những chuyện về sau không có ai chứng kiến nữa nên cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Sự việc biến hóa khó lường, không giám kết luận ,chỉ nói phải về bẩm báo cho Tri phủ đại nhân biết,mới dễ làm việc.
Trong lòng hắn hiểu rõ: phần nhiều sẽ không thể giải quyết được gì.
Cho đến nay, đối với một số năng nhân dị sĩ thì quan phủ rất khó để trói buộc, ngược lại có ý lôi kéo ,nhưng với tình hình quốc gia hiện tại .
Thiên Hoa triều mặc dù khắp nơi an bình, nhưng xuất hiện đạo pháp thì không phải địa vị bình thường có thể so sánh.
...
Nước sông cuồn cuộn, một chiếc thuyền lá trôi nổi, đứng ở đầu thuyền là một gã công tử mặt như Quan Ngọc," trường thân ngọc lập", phong độ vô song.
Theo sau hắn là một người tướng ngũ đoản , rõ ràng chính là Chu Loạn Sơn.
Soạt!
Công tử kia giơ tay lên , mở ra một cái quạt xếp đính vàng động tác tao nhã tiêu sái: "A đúng rồi, ngươi nói nơi có yêu vật giả mạo Hà bá quấy phá , là ở vùng này?"
Chu Loạn Sơn nuốt ngụm nước miếng, nói: "Tiên sứ, tại hạ tên là Chu Loạn Sơn."
Bốp!
Trên mặt đã trúng một cái tát,năm vệt dấu tay rõ nét : "Ta không có hỏi tên tuổi của ngươi, nếu như còn nói nhảm thì ném ngươi xuống nước ngâm mình, yên tĩnh mà suy nghĩ ,để cho ngươi hiểu được lúc nào thì nên nói những lời gì , một chút quy củ mà cũng không hiểu."
Chu Loạn Sơn không giám thở mạnh, trong lòng thầm kêu khổ: "Vốn tưởng rằng sư tôn phân phó nhiệm vụ là một chuyến tốt đẹp, nói không chừng có thể có một phen gặp gỡ ,một bước lên mây, không nghĩ đến vị Tiên sứ này thật khó hầu hạ, động tí là đánh người, mà toàn nhắm vào mặt mà đánh.
Vội vàng cung kính trả lời: "Dạ"
"Hừ, Thông Giang mặc dù chỉ là một nhánh của Hoàng Hà, trước mắt mặc dù không có Hà Bá đại nhân mới được bổ nhiệm , nhưng cũng không thể để cho mấy tên trộm cắp, ma quái "lên không nổi mặt bàn" chiếm làm nơi ở , như vậy sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của triều đình chúng ta."
Ánh mắt của tên Tiên Sứ đảo qua trên mặt nước, chợt có phát hiện : "Ồ!"
*ghi chú :
-cúc hoa : chỉ hậu môn
-"bảy mồm tám miệng" : ý nói tranh nhau, liên tiếp nhau mà nói
-thanh thuỷ nha môn : ý nói nơi làm việc khó khăn, khó kiếm chác
-"nhất triều thiên tử nhất triều thần" : ý nói mãi mãi một triều đại, một bộ máy nhà nước
-dã lộ : đường hoang, đường rừng, ý chỉ những con đường ít hoặc chưa có người qua
-phúc chí tâm linh : là phúc khí đến rồi, người tâm hồn cũng mở, tâm tư đều lộ ra linh xảo. hình dung người gặp được thời cơ thích hợp ,mạch suy nghĩ linh hoạt, cử động thoả đáng .
-thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng : (HV :thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực) ý là trước đó không cần phải gấp, đến lúc đó vấn đề tổng có thể giải quyết. đây là cách nói trấn an trong hoàn cảnh không thể làm gì. cùng" thuyền đến kiều Môn tự nhiên thẳng" . Cổ ngữ có cách nói " thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng" , luận điểm này hoặc nhiều hoặc ít nói rõ một cái đạo lý: bất cứ chuyện gì đều là có thể thay đổi.
-năng nhân dị sĩ (hay kì nhân dị sĩ) : những người tài giỏi, khác thường
-tiền căn hậu quả ( nguyên nhân kết quả) : chỉ toàn bộ quá trình
-mặt như Quan Ngọc," trường thân ngọc lập":
+ quan là chỉ mũ, quan ngọc : là ngọc trên mũ , người xưa có thói quen ở trên mũ khảm bên trên một khối mỹ ngọc, dùng để biểu thị thân phận,chất của nó hoàn mỹ, bình thường thuần khiết không tỳ vết, cố đem mỹ nam tử bộ mặt hình dung là" quan ngọc" . mặt như quan ngọc nói đúng là hình dung một người thư sinh, thật giống như "mỹ ngọc" trên mũ , ví von nam tử bình hoa di động (*). sau nhiều dùng" mặt như quan ngọc " hình dung nam tử mỹ mạo.
+ trường thân ngọc lập : chỉ người con gái có dáng người thon thả-tướng ngũ đoản : mình và tứ chi đều ngắn
- không lên mặt bàn (HV: bất thượng thai diện ): ví von quê mùa, thấp hèn Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK