- Mọi người uống đi, tôi đi vệ sinh một lát.
Chờ Thiết Thủ đi lên lầu được khoảng mười phút, Triệu Thiết Trụ đứng dậy viện bừa một cái cớ, sau đó rời khỏi lô ghế.
Người trong quán bar hiện tại đã sắp bão hòa. Triệu Thiết Trụ di động liên tục, xuyên qua đám đông, không hề đụng chạm vào một người nào.
Đi lên lầu hai, một thủ hạ của Thiết Thủ nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, kêu lên:
- Triệu ca, ở bên này!
Nói xong liền dẫn Triệu Thiết Trụ tới một gian phòng xa hoa.
- Anh Thiết Thủ đang ở bên trong.
Người này chỉ chỉ vào một cánh cửa nói. Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, lập tức đi đẩy cánh cửa vào phòng.
Thiết Thủ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhìn lại thấy Triệu Thiết Trụ đã đến, liền đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, cúi đầu cung kinh nói:
- Triệu ca, ngài tới rồi.
Một tiếng “Triệu ca” này thốt ra đã khiến người trong bang Triều Châu kinh sợ không ít. Người trẻ tuổi này không ngờ lại là lão đại của Thiết Thủ! Chuyện gì đang sảy ra vậy? Thiết Thủ là người nắm giữ thế lực lớn nhất xung quanh Đại học FJ. Hơn nữa nghe nói Thiết Thủ kiệt ngạo bất tuân, thanh niên này có địa vị thế nào, mà lại có thể khiến Thiết Thủ gọi một tiếng “Anh”?
Một gã đàn ông tầm trung niên có hàng ria mép dài rậm có vẻ là nhân vật trung tâm trong phòng này, khi thấy Triệu Thiết Trụ xuất hiện, ánh mắt hắn liền thoáng hiện quang mang kỳ lạ.
- Triệu ca, ngồi bên này!
Thiết Thủ đưa Triệu Thiết Trụ tới vị trí của mình. Sau khi Triệu Thiết Trụ ngồi xuống, Thiết Thủ chỉ vào nam nhân trung niên để ria mép, nói:
- Đây chính là lão đại của bang Triều Châu, Liên Định Sơn.
- Thiết Thủ, từ khi nào bang Thiết Thủ của anh lại trở thành bang trẻ con vậy? Một tên nhãi ranh cũng có thể làm lão đại của anh, nếu vậy chẳng phải tôi cũng có thể trở thành ông lớn của anh, phải không?
Một nam nhân với khuôn mặt dữ tợn cất tiếng.
Thiết Thủ bình tĩnh không đáp. Bây giờ hắn đã đầu phục dưới trướng của Triệu Thiết Trụ, hết thảy đều nghe theo chỉ thị của Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ hờ hững, ngẩng đầu nhìn người trung nhiên, nhẹ giọng nói:
- Anh muốn chết à?
Trong nháy mắt người nọ đã bị ánh mắt của Triệu Thiết Trụ làm cho kinh sợ. Đây không phải là ánh mắt tức giận, mà là một ánh mắt tràn ngập tử khí. Hắn khẽ rùng mình một cái. Lúc này lão đại đang nhìn mình, vạn vạn lần không thể chịu thua lùi bước, vì thế hắn dữ tợn cười cười:
- Nhóc con, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện đâu.
- Aizz…
Triệu Thiết Trụ thở dài, thân mình đột nhiên biến mất, rồi bất chợt xuất hiện trước mặt người nọ, vung tay tát một cái, sau đó lại trở lại vị trí cũ. Trong khoảng thời gian đó, không có bất luận kẻ nào kịp phản ứng, càng đừng nói tới ngăn trở. Hơn nữa, một cái tát này đã làm cho người nọ bay đi mấy thước, ngã xuống đất, cổ vẹo sang một bên, đã không còn sinh cơ.
Kết quả này làm mồ hôi lạnh trên người Liên Định Sơn tuôn ra như suối, tốc độ gì thế này!
- Cho các ngươi hai lựa chọn, một là đầu nhập dưới trướng của tôi, hai là toàn bộ đều tàn phế. Các ngươi có mười giây suy nghĩ.
Triệu Thiết Trụ nhìn hai mươi mấy người đối phương, chỉ giống như nhìn hai mươi mấy con kiến hôi vậy.
Liên Định Sơn chưa từng phải nghẹn khuất như bây giờ. Hắn xuất đạo từ lúc mười bốn tuổi, tới nay đã được hơn hai mươi năm, dựa vào chính mình, cố gắng dốc sức dựng nên cơ nghiệp như hôm nay, hơn nữa còn có vô số tiểu đệ trung thành. Nhưng lúc này lại bị một tên nhóc con trên dưới hai mươi tuổi uy hiếp trắng trợn. Một cơn tức giận mãnh liệt trước nay chưa từng có bùng lên trong lòng Liên Định Sơn.
- Lão tử sẽ cho mày chết!
Liên Định Sơn hét to một tiếng, từ trong người rút ra một khẩu súng, đang muốn bắn về phía Triệu Thiết Trụ thì dị biến sảy ra.
Hắn bỗng cảm thấy tay mình nhè nhẹ. Khẩu súng vốn đang ở trong tay hắn nhưng không biết đã bị cắt thành hai đoạn từ lúc nào. Lúc này, trên tay người trẻ tuổi phía đối diện đang cầm một thanh mã tấu, chí thấy y bình thản nói:
- Còn năm giây.
- Aaaaaa…!
Liên Định Sơn phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên, nhưng trong nháy mắt lại hóa thành hư vô chỉ vì một câu nói của Triệu Thiết Trụ:
- Còn có một giây!
- Tôi đáp ứng cậu!
Liên Định Sơn kêu lên.
- Thông minh!
Triệu Thiết Trụ cười nhẹ, bàn tay khẽ chuyển, thanh mã tấu trên tay đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Từ đầu tới cuối, Thiết Thủ vẫn luôn cúi đầu đứng yên tại chỗ. Hắn luôn tin tưởng Triệu Thiết Trụ. Từ thời điểm bắt đầu kích đấu trong tầng hầm kia, sự tin tưởng của hắn đã đạt tới vô hạn. Đừng nói một tên Liên Định Sơn, cho dù tất cả mọi người trong phòng này hợp lực cũng không phải là đối thủ của Triệu Thiết Trụ.
- Cho anh một ngày, bàn giao toàn bộ thủ hạ của mình cho Thiết Thủ, anh sẽ là phó bang chủ hỗ trợ Thiết Thủ. Đừng gây ra chuyện gì phiền toái cho tôi, bằng không, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, nhỡ kỹ.
Triệu Thiết Trụ nói xong, xoay người ra khỏi phòng. Thiết Thủ đang muốn đi theo ra ngoài, Triệu Thiết Trụ phất phất tay:
- Đợi một chút hẵng ra. Tôi còn đi cùng vài người bạn.
Đợi sau khi Triệu Thiết Trụ rời đi, Liên Định Sơn kinh nghi bất định nhìn Thiết Thủ, hỏi:
- Người này rốt cục là ai? Thiết Thủ, về sau tôi phải theo cậu lăn lộn rồi, cậu cũng nên cho tôi biết ngọn nguồn chứ.
Thiết Thủ kéo Liên Định Sơn qua một góc không người, ngón tay chỉ chỉ lên trên trời, nói:
- Người bên trên!
- Bên trên?
Liên Định Sơn kinh hô một tiếng, lệnh cho thủ hạ rời hết khỏi phòng, Thiết Thủ cũng vẫy tay kêu người của mình lui ra.
- Cậu nói người nọ là người của trung ương?
- Bằng không thế nào?
Thiết Thủ cười cười:
- Nghe tôi đi, thành thật giao lại địa bàn, đi theo Triệu ca lăn lộn. Sau này trời đất của chúng ta không chỉ có xung quanh Đại học FJ này đâu.
- Cậu nói là…
- Tôi chưa nói gì hết. Lúc trước tôi chỉ thấy một góc thực lực của hắn, nên đã quyết định đầu quân. Thiết Thủ tôi có thể gặp được quý nhân như Triệu ca, đúng là vinh hạnh của tôi.
- Ai, Thiết Thủ, cậu nói nhiều như vậy, Triệu ca này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Trước không nói Liên Định Sơn đã bị Triệu Thiết Trụ dọa cho chết khiếp, khi Triệu Thiết Trụ về tới lô ghế, lúc này bàn rượu đã có thêm vài người. Nhìn kỹ, thì ra là các bạn đồng học cùng ban. Bọn họ cũng tới đây giải trí, nhận ra đám người Lynda liền cùng nhau qua đây.
Cả nam lẫn nữ khoảng mười người, vui đùa rất là náo nhiệt. Kỳ thật, nói một cách chính xác, hẳn là có ba nam tám nữ. Ngoài Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến ra, nam khác chính là bạn của Phạm Kiến, Chu Thiện. Chu Thiện thoạt nhìn có chút e thẹn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía nữ sinh tên Lưu Dĩnh kia. Phạm Kiến tinh tế nhận ra, đoán rằng bạn cùng phòng của mình thích người ta, mình nên giúp cậu ta một phen, vì thế kêu lên:
- Ha ha ha, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi rồi, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, chơi nói thật hay chịu phạt đi.
- Được được, chơi đi, chơi đi!
Lynda kêu lên, vì vậy, tất cả mọi người đều thành thật tham gia.
- Chúng ta tung súc sắc, ai nhỏ nhất sẽ là người thua cuộc, có thể chọn nói thật hay chịu phạt.
Phạm Kiến nói xong, lấy ra ba con súc sắc:
- Tôi làm trước, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh. Đến cho ta!
Phạm Kiến lắc lắc vài cái rồi tung súc sắc, không ngờ được mười lăm điểm. Triệu Thiết Trụ tiếp nhận xúc sắc, cũng tung được hơn mười điểm. Người thua cuối cùng chính là Chu Thiện.
Phạm Kiến hèn mọn bỉ ổi cười nói:
- Cậu chọn nói thật lòng, hay chọn chịu phạt.
Chu Thiện do dự một chút:
- Nói thật lòng đi.
- Tốt! Tôi hỏi cậu, trong ban chúng ta, cậu thích ai?
- Cái này…
Mặt Chu Thiện lộ vẻ khó xử.
- Nói đi! Nói đi! Nói đi!
Mọi người cùng hô.
- Không nói không phải là nam nhân. Mau nói đi!
Lynda ở bên cạnh thúc giục.
- Lưu…
Chu Thiện do dự nửa ngày, vừa muốn nói ra, đúng lúc này, có mấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, chính là Âu Dương Hạo thổ lộ không thành kia.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)