• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một câu ngạn ngữ như thế này “Cho quản lý đô thị ba nghìn, họ sẽ dẹp yên Nhật Bản, thu phục Đài Loan”, nghĩa là sức chiến đấu của quản lý đô thị rất cao. Chỉ có điều chất lượng không đồng đều. Rõ ràng bọn quản lý đô thị trước mắt toàn là thứ đớn hèn. Bên đối phương có bảy, tám người xộc đến, đám người Triệu Thiết Trụ căn bản không cần tốn nhiều sức lực, đã đánh cho mấy người có liên quan ngã hết xuống đất.

Triệu Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía, rất đáng tiếc là không ai vỗ tay, khen ngợi gì cả. Trong mắt mọi người chung quanh có một phần khoái ý, nhưng phần lớn hơn là cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

- Mẹ nó, thời cổ đánh cẩu quan, quần chúng vây quanh đều vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thậm chí có người bị hại còn cầm cờ thưởng đến cửa. Còn xa hội bây giờ, ài, đúng là lòng người khó không bằng xưa mà.

Cáp Mô lắc đầu còn Triệu Thiết Trụ thì kéo Phạm Kiến đến trước mặt cô gái xinh đẹp.

- Khẩn trương thu thập một chút.

Triệu Thiết Trụ nhìn đồ đạc vung vãi trên mặt đất, nói.

- Cám ơn các anh. Các anh nên đi nhanh đi. Bọn họ tốt xấu gì cũng là nhân viên công tác quốc gia, nếu ở lại thì sẽ bị bắt đấy.

Cô gái thiện ý nói, vừa giúp mẹ cô thu dọn đồ đạc, vừa khuyên mấy người Triệu Thiết Trụ.

- Không có việc gì. Chúng ta có anh Phạm Kiến mà.

Triệu Thiết Trụ kéo Phạm Kiến đến. Mặt Phạm Kiến hơi đỏ lên, miệng cũng sung mãn hào hùng:

- Đúng, không phải chỉ mấy tên quản lý nho nhỏ thôi sao, chúng tôi căn bản không để vào mắt.

Cái đám quản lý đô thị chỉ dám đứng nép một bên, vừa gọi điện thoại, vừa nhìn chằm chằm vào mấy người một cách hung tợn.

- Các vị đại ca, các vị nên trốn đi. Dân không đấu lại với quan, chi bằng mọi người chạy đến nhà em để tránh sóng gió. Em tên là Ngô Thiến.

Cô gái lên tiếng mời.

- Chuyện này….Phạm Kiến, cậu quyết định đi.

Triệu Thiết Trụ nói với Phạm Kiến. Hắn muốn Phạm Kiến tạo dựng được lòng tin cho nên sẽ không ra mặt quyết định.

- Được!

Phạm Kiến gật đầu, nhìn Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ ra dáng phục tùng, gọi Cáp Mô và Thiết Thủ giúp đỡ Ngô Thiến thu dọn đồ đạc. Còn về phần Độc Cô Hoàng Thiên, Phạm Kiến có cảm giác người này luôn có âm khí xunh quanh, luôn làm cho gã có cảm giác lành lạnh, tốt nhất không nên nhọc hắn đại giá.

Hàng hóa được thu dọn xong mau lẹ. Mọi người đang định rời đi thì Hắc ca hét lên một tiếng:

- Không được đi!

Triệu Thiết Trụ ngăn mọi người dừng bước, quay lại nhìn Hắc ca.

- Chưa từng thấy qua người thích bị đánh

- Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cũng chưa từng thấy qua. Lăn lộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng mở mang kiến thức.

Mọi người cảm thấy vô cùng thư thái, giống như vừa mới giải được điểm “trinh tiết” của người đàn ông, cả người thoải mái vô cùng.

- Các người….Các người ….Biết tôi ….Là ai không? Các người….Các người chết chắc rồi.

Hắc ca lên giọng đứt quãng.

- Đi thôi!

Mọi người lại xoay người bỏ đi, không thèm nhìn Hắc ca.

- Ừ, chuyện này không đáng nói rồi.

Cáp Mô gật đầu. Mọi người liền đi theo Ngô Thiến.

Khi đến một trạm giao thông công cộng, Ngô Thiến nói:

- Anh Phạm Kiến, ở chỗ này chờ xe một chút đi.

- Được!

Lúc này, Phạm Kiến rất có phong phạm của một cao thủ. Ánh mắt hờ hững nhìn phương xa, một bàn tay đặt lên lan can, khí chất ngạo nghễ.

- Anh Phạm Kiến, các anh đang làm gì vậy? Sao lại biết đánh nhau?

Ngô Thiến tò mò hỏi.

- Chúng tôi hành tẩu giang hồ, gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ. Cái đó gọi là hành hiệp trượng nghĩa.

Phạm Kiến hoành tráng nói. Mẹ của Ngô Thiến nhìn mọi người với vẻ mặt cảm kích. Nếu không có bọn họ, Ngô Thiến chắc chắn đã bị mấy tên quản lý mang đi với lý do ngăn trở công vụ rồi. Đối với cái bọn dạ sói da ngươi kia, nếu Ngô Thiến bị mang đi, có thể hoàn hảo trở về hay không còn chưa biết.

- Chàng thanh niên à, hôm nay thật sự là cám ơn cậu rất nhiều. Các cậu còn trẻ tuổi, cũng nên tìm một công việc tốt. Như vậy mới có khả năng nuôi sống gia đình.

Bà cụ khuyên nhủ.

- Có chứ, công việc của bọn cháu rất nhàn, nên có thời gian chạy loanh quanh. Bác cũng không cần quan tâm nhiều đâu ạ.

Phạm Kiến vừa gật đầu vừa nhìn Ngô Thiến, càng nhìn càng cảm thấy Ngô Thiến xinh đẹp.

Xe giao thông công cộng đã đến, mọi người lên xe. Sau khi xe bus rời khỏi không bao lâu, một chiếc xe cảnh sát hụ còi lao tới. Khi đến khu mua bán, bảy tám cảnh sát liền nhảy xuống. Hắc ca với gương mặt đầy máu chạy đến trước mặt tên cảnh sát đi đầu:

- Anh, em bị đánh. Anh nhớ phải trả thù cho em.

Cảnh sát đi đến giải tán đám quần chúng đang vây quanh. Gã cảnh sát hơi giống Hắc ca cau mày nói:

- Sao cậu lại bị đánh đến như vậy? Những người đó đâu?

- Chúng bỏ đi rồi. Em bị đánh ba lần. Chó chết! Ui da, cái răng của em.

Hắc ca che miệng, kêu lên đau đớn.

- Anh Trần, người bị tình nghi phạm tôi đang ngồi xe bus trên đường số 30.

Một cảnh sát đi đến trước mặt gã giống Hắc ca, báo cáo.

- Điều tra cho tôi. Điều tra người chủ quầy hàng này, chúng ta sẽ tìm bọn chúng. Dám đánh em trai tôi, tôi sẽ bắt bọn chúng trả giá.

Ánh mắt Trần ca lộ ra tia sát ý.

Chiếc xe bus đi mất hơn nửa tiếng. Bởi vì đây là một thành phố nhỏ, đi hơn nửa giờ thì ra đến vùng ngoại thành thành phố. Mọi người xuống xe, vừa đi vừa trò chuyện với Ngô Thiến. Triệu Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía, thấy nơi này rất bình thường. Khắp nơi đều là nhà làm bằng sắt hình vuông. Trung bình mỗi ngôi nhà rộng khoảng hai mươi mấy thước vuông, bao gồm cả nhà bếp, nhà ăn và phòng ngủ. Người trong gia đình đều ở chung một nhà như vậy.

Đi hết nửa ngày, rốt cuộc cũng đến một căn tiểu tứ hợp viện. Đám người Triệu Thiết Trụ bỏ đồ xuống. Bà cụ liền nói:

- Mọi người cứ tự nhiên, ta đi nấu nước.

- Dạ, bác gái, không cần đâu ạ. Chúng cháu ngồi một lát rồi đi ngay.

Triệu Thiết Trụ hô lên, nhưng bà cụ cũng không để ý đến.

- Ngô Thiến, đây là nhà của em?

Phạm Kiến tò mò nhìn quanh, hỏi. Gã từ nhỏ đến lớn cơm áo không lo, căn bản là chưa bao giờ bước vào trong loại nhà tứ hợp viện này. Nhiều lắm là xem qua trên TV mà thôi.

- Đúng vậy, em từ nhỏ lớn lên ở chỗ này.

Ngô Thiến gật đầu, đem mấy chiếc ghế dựa ra. Đám người Triệu Thiết Trụ liền ngồi xuống. Phạm Kiến lấy ghế ngồi xuống, chiếc ghế phát ra tiếng cọt kẹt khiến cậu ta một phen ngượng ngùng.

- Ngô Thiến, em đang làm gì vậy?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Em làm nhân viên thu ngân trong một siêu thị thành phố. Anh Thiết Trụ, các anh là người nơi nào?

Ngô Thiến hỏi.

- Chúng tôi đến từ thành phố FJ, đến đây có chút công việc.

Triệu Thiết Trụ nói xong, nhìn chằm chằm vào một gốc cây. Nếu hắn nhớ không lầm, đây là một loại cây thông đỏ. Nếu đem bán ra ngoài thì cũng được một món hời.

- Đây là cây thông do ông nội em trồng, rất nhiều năm rồi. Gần đây có người muốn mua nhưng đều bị mẹ em cự tuyệt. Nuôi trồng thứ gì lâu ngày thì sẽ có tình cảm với nó, huống chi cái cây này đã làm bạn với nhà em mấy chục năm nay.

Mọi người ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Mẹ của Ngô Thiến pha cho mọi người một bình trà. Loại trà này là loại rẻ tiền, mấy đồng một cân. Nhưng mọi người uống vào cảm thấy rất có hương vị, không khí vui vẻ. Triệu Thiết Trụ lại bóng gió hỏi thăm Ngô Thiến có bạn trai hay chưa, âm thầm giật dây giúp Phạm Kiến điều tra. Phạm Kiến tất nhiên là vô cùng phát huy bản lĩnh, pho trò làm cô gái vô cùng vui vẻ.

- Ồ, lão Ngô, lão Ngô có ở nhà không?

Ngoài cửa một giọng nói ồm ồm vang lên.

Ngô Thiến biến sắc:

- Đã nói là không bán rồi, sao ông vẫn cứ đến thế?

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK