- Uhm! Sao lại sâu không lường được?
Trần Vệ Quốc tò mò hỏi. Lão nhân kia thấp giọng nói:
- Tinh khí ẩn mà không lộ, nội lực hàm mà không phát, thân thủ của người này đã đạt đến mức tuyệt hảo rồi.
Thấy cảnh vệ của mình đánh giá cao Triệu Thiết Trụ như vậy, Trần Vệ Quốc cười nói:
- Chỉ nghe Lôi Tử nói người này lợi hại, cũng đã nghe danh Ma Ảnh, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, thế nào, ngứa tay phải không?
- Quả thật có chút muốn động.
Mặt lão nhân không buồn không vui nói.
- Vậy buổi tối ông đi thử Triệu Thiết Trụ một chút đi, cũng giúp con gái Chủ nhiệm Lý một chút.
Trần Vệ Quốc nói.
- Vâng.
Lão nhân xoay người đi ra khỏi phòng, thân hình bất tri bất giác biến mất trong bóng đêm, giống như chưa từng xuất hiện.
- Anh Thiết Trụ, buổi tối em phải về với ông ngoại một lát, ngày mai chúng ta đi chơi cho sáng khoái nhé.
Lôi Tử đưa Triệu Thiết Trụ đến cổng biệt thự, nói.
- Cũng được, cậu về đi.
Triệu Thiết Trụ vẫy vẫy tay rồi đi vào căn biệt thự.
- Haiz, Tử Di, cô đừng có ngăn tôi lại được không?
- Đâu có, Nhạn Ny, cô đừng có phóng hỏa tiễn lung tung nữa.
Vừa mới bước vào cửa, Triệu Thiết Trụ trông thấy Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di đang chơi điện tử. Hai người mang laptop ra phòng khách chơi. Tô Nhạn Ny đặt laptop lên trên đùi, trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng tang lộ ra những đường cong tuyệt đẹp. Còn Tào Tử Di nằm sấp trên ghế sô pha, chiếc laptop để trước mặt, hai chân cong lên đung đưa, không ngờ Tào Tử Di lại có những lúc đáng yêu như vậy, tuy ngực không được bằng Tô Nhạn Ni nhưng lúc này bị cô đè xuống, lộ ra một nửa trắng ngần.
Triệu Thiết Trụ cảm thấy cuộc sống này thật là tươi đẹp biết bao.
- Các cô chơi trò gì đấy.
Triệu Thiết Trụ tiến đến ngồi bên cạnh Tô Nhạn Ny hỏi.
- Không biết tự nhìn à, lui lui ra đi, ai nha, Tử Di lại đâm vào tôi rồi.
Tô Nhạn Ni kêu lên.
- Ha ha, các cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn trò này. Tử Di, sao cô cũng điên theo cô ấy vậy?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Tôi là họa sĩ mà. Tôi muốn tiếp xúc với những tài liệu sống khác nhau, anh không cảm thấy phong cảnh, nhân vật trong này đều rất phong phú hay sao? Cho nên tôi mới chơi.
Tào Tử Di cũng không ngẩng đầu lên nói. Nghe thấy Triệu Thiết Trụ không nói gì nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Thiết Trụ đang nhìn mình chăm chú. Hơi cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện bộ ngực mình đang bị đè đến lộ ra quá nửa, Tào Tử Di ngượng ngùng mặt đỏ ửng rồi vội vàng ngồi dậy. Triệu Thiết Trụ cũng hiếm hoi đỏ mặt, bản thân hắn chỉ có chút thất thần thôi, hắn vội vàng nói:
- Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả.
Hắn không nói gì thì còn được, đằng này nói ra mặt của Tào Tử Di càng đỏ hơn.
Thấy Tào Tử Di xấu hổ rúc đầu vào gối, Triệu Thiết Trụ đứng dậy nói:
- Các cô chơi tiếp đi, tôi lên lầu đây.
Sau đó hắn đi lên phòng riêng của mình.
- Thật là vô dụng.
Triệu Thiết Trụ tự mắng mình một câu. Nghĩ bản thân mình dù gì thì cũng lưu lạc bụi hoa nhiều năm, không ngờ cũng bị đỏ mặt. Chỉ có điều…Trong đầu Triệu Thiết trụ đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Tào Tử Di, liền thở dài:
- Haiz, nhìn rất giống Tư Như.
Trong lúc Triệu Thiết Trụ đang nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên, một dòng khí mạnh như khóa chặt lấy người Triệu Thiết Trụ, mặt hắn nhanh chóng biến sắc, luồng khí này mạnh mẽ bao trùm lấy cơ thể của hắn không một kẽ hở nào.
- Thú vị.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ vừa động, sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc ngày ngoài cửa sổ, có một lão nhân lưng còng đang đứng trên tường vây của căn biệt thự, ông lão chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ bước ra ban công, nhìn ông lão nói:
- Ông lão, nửa đêm nửa hôm không ngủ đến nhà người ta rình mò, chuyện này chẳng tốt tí nào cả.
Ông lão đột nhiên nhếch miệng cười:
- Ta rời núi đã bốn mươi năm, rất khó để gặp được đối thủ xứng tầm, mấy ngày gần đây gặp được anh bạn, nhất thời tay chân ngứa ngáy, mong anh bạn nhỏ giúp ta được toại nguyện.
- Vậy không dám không tuân lệnh rồi.
Triệu Thiết Trụ nói, sau đó đạp một cái bay lên mấy thước. Ánh mắt của ông lão lóe lên nói:
- Nơi này của cậu quá nhỏ, tôi và cậu không phô diễn hết được, ra chỗ Tây hồ đi.
Triệu Thiết Trụ nhanh chóng bật lên, mỗi lần bật đều có thể đi được mười mét, còn ông lão thì cũng chẳng chậm chút nào, một trước một sau, không lâu sau hai người đã đi đến một bãi đất trống ít dấu chân người cạnh Tây hồ.
Lúc này ông lão lưng còng đã hoàn toàn đứng thẳng, từ lão toát ra khí thế hùng mạnh, chiếc áo choàng màu xám trên người bay phần phật, trong nháy mắt đã căng phồng.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ đã không còn non tơ như ngày trước nữa, đã lâu rồi bản thân hắn chưa gặp được đối thủ nào mạnh như vậy. Triệu Thiết Trụ nhích chân lên, mũi chân chấm đất, một tay kết chưởng nói:
- Xin chỉ giáo.
Sau đó chuyển mình, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt ông lão. Ông lão vòng tay, khi quyền của Triệu Thiết Trụ sắp đánh vào người mình, ông lão giơ một tay đỡ, một tay lách, cánh tay giống như không có xương cuốn lấy tay Triệu Thiết Trụ, một quyền đánh thẳng vào mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ vội né sang một bên để tránh sự công kích của ông lão, một tay dùng lực, trong nháy mắt đã gạt được tay của ông lão ra. Chân vung lên định đá vào sườn, lúc này ông lão cũng tung chân đá lại. Một tiếng bịch vang lên, hai chân va chạm vào nhau. Mặt đất phía dưới dường như không chịu nổi sức nặng mà bị lún xuống, nứt ra.
Hai chân gạt ra, Triệu Thiết Trụ ngồi xổm xuống dưới, một chân quét ngang chân trụ của ông lão. Ông lão lùi nhanh một bước nhỏ, khó khăn lắm mới tránh được cước này của Triệu Thiết Thủ, sau đó giơ tay thành hình móng vuốt lao về phía Triệu Thiết Trụ. Trong phút chốc hai người đã giao thủ được mười mấy hiệp.
Bịch! Cánh tay Triệu Thiết Thủ không biết từ bao giờ đã xuất hiện dưới sườn của ông lão, tốc độ nhanh gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Ông lão bị dính đòn, bay ra xa mấy mét, chỉ có điều đợi thân hình ông lão dừng lại, rõ ràng phát hiện cánh tay ông lão đã được thủ sẵn bên sườn của mình rồi.
Triệu Thiết Trụ căn bản không có ý ‘kính già yêu trẻ’, cùng với lúc ông lão bay ra thì hắn đã lao người theo. Khi ông lão dừng lại, Triệu Thiết Trụ dùng khuỷu tay huých mạnh một cái. Lại là một tiếng kêu lên. Ông lão vung hai tay lên, tiếp đỡ khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ, lực đạo thật mạnh, ông lão thầm nhủ, hay tay ông lão nắm giữ khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ, chuyển mình, thân chuyển một bên, khiến cho lực đạo ở khuỷu tay của Triệu Thiết Trụ mất đi quá nửa. Eo xoay một cái, một phản lực lớn đột nhiên xuất hiện ở trong tay ông lão. Triệu Thiết Trụ bị ông lão quăng bay ra ra mấy mét
- Thái cực.
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc một trận, xem ra ông lão này đã luyện Thái cực đến độ đỉnh cao rồi, trong nháy mắt có thể tiết lực và mượn lực, đây căn bản không phải là những điều mà người bình thường có thể làm được. Hai chân ông lão liên tục chuyển bộ, gần như chỉ trong chốc lát là đã đến trước người của Triệu Thiết Trụ. Sau đó tung một cước, đá vào phần bụng của Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ hừ một tiếng, thân mình bị đá bay lên. Ông lão như có thể thuấn di, không biết từ lúc nào đã lại xuất hiện giữa không trung, hai tay nắm thành quyền, đấm vào lưng Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ rơi bịch xuống mặt đất giống như bị nã pháo.
Ông lão nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, trông thấy Triệu Thiết Trụ rơi xuống đất tạo hình thành một hố to, lão nhân nhẹ giọng nói:
- Năm năm sau cậu nhất định có thể ngồi ở vị trí thứ năm trên long bảng.
- Phải mất năm năm ư?
Triệu Thiết Trụ đột nhên xuất hiện ở phía sau ông lão. Ông lão kinh ngạc, căn bản là không kịp phản ứng. Một quyền của Triệu Thiết Trụ đánh thẳng vào mặt ông lão, quyền chiêu này khiến ông lão bị đánh bay ra xa mấy mét, thân hình đập vào gốc cây đại thụ, làm lá cây rụng ào ào xuống đất.
- Khụ khụ.
Ông già chậm rãi đứng dậy, ho khan vài tiếng, nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thế giới sau này, chính là của các cậu.
Ông lão nhẹ nhàng xoay người, thân mình trong chốc lát lại còng rụp xuống.
- Hãy vận dụng sức mạnh của mình một cách thích hợp, tiểu tử, Thần Châu đại địa, anh hùng xuất hiện lớp lớp, cậu cũng được coi là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất rồi đấy.
Nói xong bóng ông lão dần dần biến mất trong đêm tối.
- Khụ.
Triệu Thiết Trụ nhìn thấy lão nhân biến mất cũng ho lên một tiếng, sức mạnh của ông lão này cũng thật lợi hại. Triệu Thiết Trụ thầm nhủ, lâu lắm rồi không gặp được một đối thủ mạnh thế này, biểu hiện của bản thân mình như vậy đoán rằng Trần Vệ Quốc chắc cũng yên tâm về mình rồi.
Đại viện của quân khu.
- Thế nào?
Trần Vệ Quốc nhìn ông lão trở về, hỏi.
- Tương đương với tôi ba mươi năm trước, nếu như vừa rồi cậu ta sử dụng toàn lực.
Ông lão trầm ngâm một lúc, nói.
- Không ngờ có thể bằng với ông ba mươi năm trước.
Trần Vệ Quốc kinh ngạc, ông cũng biết sự lợi hại của lão vệ sĩ bên mình cách đây ba mươi năm, công lực đơn thân có thể lên vị trí thứ ba của long bảng Thần Châu.
- Thời đại không giống nhau, năm đó tôi có thể lên vị trí thứ ba. Nếu đổi lại bây giờ thì chắc cũng chỉ xếp thứ bảy. Công lực của Triệu Thiết Trụ có thể đạt được vị trí thứ năm, có thể coi câu ta là một nhân vật hiếm có rồi.
Ông lão nói.
- Thứ năm Long bảng. Chậc, là một nhân vật khó lường đây.
Trần Vệ Quốc dùng cây bút trong tay viết lên ba chữ Triệu Thiết Trụ trên một tờ giấy vàng, sau đó đưa cho ông lão nói:
- Mấy hôm nữa đưa cho người của phòng hành động đặc biệt.
- Vâng.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)