• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng còi cảnh sát không dứt bên tai. Xem ra cảnh sát đến đây không ít. Những người đến đoạt cây sắc mặt cũng biến đổi. Xem ra bọn chúng với cảnh sát không phải cùng một bọn. Vì thế liền xuất hiện một cảnh tượng thú vị. Những người đoạt cây đằng trước, đám người Triệu Thiết Trụ đằng sau, còn lại là một đoàn cảnh sát. Lần này những người đó đều tiến thoái không được.

Cái tên cầm cưa nhìn thấy có cảnh sát, sắc mặt hơi khó coi. Trong đám cảnh sát có cái tên anh trai của Hắc ca mà đám người Triệu Thiết Trụ đã đánh ở khu buôn bán. Lúc này sắc mặt của gã âm trầm từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong cũng cảm thấy sửng sốt.

- Ôi, Lý ca, là anh à?

Gã cầm cưa nặn ra khuôn mặt vui vẻ, kêu lên.

- Bổng tử, sao cậu lại ở đây? Đến đây làm gì vậy?

Lý ca cũng có chút kinh ngạc.

- À, chúng tôi đến đây có chút việc. Hiện tại xong rồi, không còn việc gì nữa. Lý ca, anh đang bận, chúng tôi xin phép đi trước.

Người nọ nói xong liền đi ngay.

Lý ca cũng không ngăn cản. Cái tên Bổng tử này gã cũng biết, chính mình cũng có chút giao tình. Lúc này không cần phải làm khó gã, còn có việc quan trọng hơn cần làm.

- Những người này vừa rồi ở khu buôn bán gây trở ngại công vụ, ẩu đả nhân viên công tác quốc gia phải không?

Lý ca chỉ vào Phạm Kiến. Dù sao, dáng vẻ bề ngoài của Phạm Kiến làm người ta dễ nhận ra nhất.

- Bọn họ dàm làm việc nghĩa. Không giống như một số người bề ngoài là nhân viên công tác quốc gia nhưng lại giống như cầm thú ức hiếp dân chúng.

Ngô Thiến mạnh mẽ nói. Làm cho ánh mắt Phạm Kiến sáng lên’ ca ca đã không uổng sức chiến đấu mà”.

Đầu năm nay, những việc tốt làm người ta rơi lệ thì nhiều, nhưng có thể gặp được người kiên trì chính nghĩa mới thật khó. Phạm Kiến đã từng nhìn thấy một người còn trẻ, không cẩn thận va phải một cụ già, khiến bà cụ ngã sấp xuống. Kết quả là có người nhìn thấy, nói anh ta đánh ngã người, còn muốn đòi bồi thường tiền. Thật sự là lòng người khó đoán mà.

- Cô kêu cái gì? Chúng tôi cũng hoài nghi cô nhiễu loạn trật tự đô thị. Các người đều phải đi theo chúng tôi tới đồn.

Lý ca không hổ danh là cảnh sát lâu năm. Vừa nói một tiếng đã đòi bắt người.

- Dựa vào cái gì? Những thứ cặn bã ức hiếp người kia sao anh không bắt? Bọn họ còn vi phạm quy định mua bán. Khu buôn bán đâu cần phải nộp phí chứ?

Ngô Thiến đáp lại.

Lý ca lắc đầu:

- Sự việc này chúng tôi sẽ có kết nối với bộ nghành liên quan. Chi tiết cụ thể thế nào, chúng tôi tự biết, không cần cô quan tâm. Lúc này, trước tiên các người nhiễu loạn trật tự đô thị, sau đó còn đánh người. Đi thôi, nếu không người của tôi sẽ mang các người đi. A, sao chỗ đó lại có súng? Các người tàng trữ vũ khí trái phép. Bắt chúng lại cho ta.

Lý ca nhìn thấy khẩu súng lục bị Triệu Thiết Trụ đá văng trên đất, hắn nháy mắt với thủ hạ bên cạnh, liền có mấy người tự giác hướng đến đám người Triệu Thiết Trụ, trên tay còn cầm một bộ còng.

Cáp Mô đang muốn động thủ thì Triệu Thiết Trụ lắc đầu:

- Không cần thiết!

Quả thật không cần thiết. Hắn đã có biện pháp đùa giỡn với tên tiểu cảnh sát này. Một câu nói, người ta dù gì cũng nhân viên công tác quốc gia, anh không thể không nể mặt. Nếu trước mặt người khác mà thu thập bọn họ, rất có thể khiến chính phủ mất đi uy tín, đến lúc đó sẽ dẫn đến một loạt phiền toái. Cho nên, Triệu Thiết Trụ nói với mọi người:

- Cứ chờ xem bọn chúng muốn chơi cái gì.

Chiếc còng tay tra vào từng người. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng dùng một chút lực, chiếc còng tay liền hơi hơi thay đổi hình. Một món đồ chơi nho nhỏ như vậy, phỏng chừng chỉ có tác dụng với Phạm Kiến. Còn đối với một số người, không có lực uy hiếp a.

Vì thấy Ngô Thiến là phụ nữ nên cảnh sát cũng không tròng tay. Cha của Ngô Thiến khi thấy cảnh sát đến, cũng đã vội cất con dao làm bếp đi. Lúc này khi thấy cảnh sát muốn bắt con gái Ngô Thiến của mình, lão liền lấy con dao làm bếp ra, bộ dạng muốn liều mạng. Điều này làm cho Triệu Thiết Trụ cảm thấy kỳ quái. Một người chỉ biết vẽ tranh, viết chữ, không ngờ lại có bộ dạng nhiệt huyết như thế này. Rất không sai, so với đại bộ phận con người ngoài mặt thì tỏ ra uy mãnh, nhưng bên trong mềm nhũm thì mạnh hơn nhiều.

- Chú, không có việc gì đâu. Cháu xin cam đoan!

Lúc này là lúc Phạm Kiến thể hiện. Hắn tỏ ra thản nhiên đứng trước mặt Ngô Thiến, nét mặt khinh thường nhìn đám cảnh sát. Sự khinh thường này xuất phát từ việc tin tưởng vào thực lực hùng mạnh của đám người Triệu Thiết Trụ.

Ánh mắt Ngô Thiến hơi sáng lên nhìn Phạm Kiến. Thấy thế Phạm Kiến càng thể hiện hơn. Ước gì cái tên cảnh sát kia trở nên cầm thú một chút, sau đó chính mình sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó Ngô Thiến sẽ dùng trái tim để đền đáp. Hai người về sau sẽ có những ngày nóng bỏng. Ha ha, Phạm Kiến YY trong đầu.

- Chết tiệt, bị còng tay rồi mà còn cười được sao. Muốn dạy cho một bài học mà.

Một gã cảnh sát kêu lên, đẩy Phạm Kiến một cái. Gã cảnh sát nghĩ thầm, “Khi nào muốn tán gán thì chờ mày lành lặn rời khỏi đồn cảnh sát rồi hãy nói”.

Đám người Triệu Thiết Trụ và Ngô Thiến bị đẩy ra ngoài sân, lên xe cảnh sát. Chiếc xe cảnh sát lại gào thét chạy đi.

Sau khi tới cục Cảnh sát, mọi người trực tiếp bị giải đến phòng thẩm vấn. Tất cả đều đứng dựa lưng vào cửa sổ, tay bị còng vào lan can gần cửa sổ. Loại tư thế này làm cho người ta vô cùng khó chịu. Nếu đứng lâu, nó còn khổ hơn so với bị đánh.

Một nữ cảnh sát và cái tên Lý ca bước đến. Triệu Thiết Trụ hơi giật mình, không ngờ một địa phương nhỏ như vậy mà cũng có tiểu cảnh hoa. Tuy so với Tô Nhạn Ny thì kém một bậc, nhưng cũng được coi là xinh đẹp. Thân hình chuẩn, bộ ngực không biết có phải đồ giả hay không mà rất lớn. Quả thật là tàn ác mà! Cái cô tiểu cảnh hoa này so với Tô Nhạn Ny phong trần hơn mấy phần. Đương nhiên, đây là nói cho dễ nghe. Nói khó nghe, chính là lẳng lơ hơn so với Tô Nhạn Ny.

Triệu Thiết Trụ tỏ ra nghiền ngẫm nhìn tiểu cảnh hoa.

- Có gái làm tình!

Cáp Mô ở một bên thấp giọng nói.

- Chậc, chậc. “Cái đó” cũng đủ lớn đấy.

Triệu Thiết Trụ cười dâm đãng.

Triệu Thiết Trụ cứ trực tiếp nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nữ cảnh sát, không thèm quan tâm đến ánh mắt tức giận của Lý ca. Hắn nhìn đến mức sông có thể cạn, đá có thể mòn. Cuối cùng, vị tiểu cảnh hoa kia mơ hồ khuôn mặt đỏ lên, hô hấp cũng có chút dồn dập, ánh mắt giống như muốn khóc.

- Ta sát, Thiết Trụ cậu quả là trẩu bò. Có thể dùng ánh mắt cưỡng dâm người ta.

Phạm Kiến ở một bên thán phục.

- Tạm thôi, tạm thôi. Cô gái này rất nóng bỏng.

Triệu Thiết Trụ thấp giọng trả lời.

- Nghiêm chỉnh lại một chút đi.

Lý ca rốt cục không nhịn được lên tiếng. Vị tiểu cảnh hoa này vừa mới được phân phối đến đồn cảnh sát, chính mình còn chưa được động tay thế mà. Hiện tại, trong hoàn cảnh như thế này, những tên này không ngờ trong tình trạng còng tay mà còn dám dùng mắt để “cưỡng dâm” người khác trước mặt mình. Thật là chú có thể nhịn nhưng thím thì không.

- Các người từ đâu đến? Đến thành phố XX này bao lâu rồi?

- Có liên quan gì đến anh?

Thiết Thủ bĩu môi nói.

- Anh lịch sự lại một chút thì chết sao?

Tiểu cảnh hoa nhíu mày nói.

- Cô bé, tôi không biết là không lịch sự thì có thể chết. Tôi chỉ biết là nếu cô lên giường với tôi, tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh***..

Thiết Thủ dâm đãng nói.

- Chó chết!

Lý ca không kìm nổi, xông lên phía trước đá một cú về phía Thiết Thủ. Thiết Thủ cũng không trốn tránh, liền trúng ngay một cước. Nhưng cú đá này chỉ đủ gãi ngứa chứ chẳng có cảm giác gì.

- Quách Đình Đình, ghi lại, mấy người này tập kích cảnh sát.

Lý ca kêu lên một tiếng. Tiểu cảnh hoa tên Quách Đình Đình nhu thuận ghi vào bản ghi chép.

- Tôi cuối cùng cũng đã biết bịt mắt bắt dê là thế nào rồi. Chính là như vậy.

Phạm Kiến ở một bên đáp lời, còn Ngô Thiến đang ngồi trên ghế trên, chỉ lấy tay che miệng cười.

Sự ngạo nghễ của đám người Triệu Thiết Trụ làm cho Lý ca có chút chột dạ. Đã bị bắt về cục Cảnh sát rồi mà còn bừa bãi như vậy được. Bọn chúng hoặc là thằng ngốc, hoặc là có lai lịch. Xem những người này không giống như thằng ngốc. Lý ca cũng không tin, đương nhiên, cái thằng béo kia chính là thằng ngốc nói không chừng.

- Nói, các người đang làm gì?

Lý ca trở về vị trí ngồi, hỏi tiếp.

- Chúng tôi chuyên thế thiên hành đạo.

Mặt Phạm Kiến chính nghĩa ngời ngời nói.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh:

- Anh, đã bắt bọn chúng về chưa?

Một gã mặt quấn miếng băng vải bước vào.

- Ôi, đây không phải là tên cặn bã lúc trước sao? Sao lại thay đổi trang phục và đạo cụ vậy? Trên mặt nở hoa rồi à?

Triệu Thiết Trụ cười nói.

- Chệt tiệt, dám chọc bố mày à?

Hắc ca nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, cơn tức liền nổi lên. Tuy nhiên, đảo mắt thấy Ngô Thiến, y liền mỉm cười một tiếng:

- Bố mày sẽ khiến tụi mày tức chết. Hôm nay, trước mặt chúng mày, bố mày sẽ chơi cô gái này.

Nói xong, y nhìn thoáng qua Lý ca. Lý ga gật đầu, ra lệnh đóng cửa lại. Còn tiểu cảnh hoa kia thì khiếp sợ. Chẳng lẽ muốn diễn cảnh xuân cung trong này sao?

- Anh….Anh muốn làm gì? Nơi này là cục cảnh sát đấy.

Ngô Thiến có phần sợ hãi luống cuống.

- Ha ha, tôi đương nhiên là muốn làm rồi. Cô đừng có hỏi nữa. Nơi này đúng là cục cảnh sát, nhưng tôi quên nói cho cô biết, anh của tôi là đội trưởng. Nơi này do anh ấy quản. Anh tôi cho tôi vừa thưởng thức cô vừa báo được thù. Ha ha

Hắc ca nhìn thoáng qua đám người Triệu Thiết Trụ, cất tiếng cười hô hố.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK