• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn Trần Triết còn có chút vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, chờ đợi Triệu Thiết Trụ say rượu xấu mặt. Nhưng mắt thấy Triệu Thiết Trụ đã cùng mình uống tới mười lon, mình cũng đã uống đến gần hai mươi lon, mặt Triệu Thiết Trụ đỏ hồng, thần sắc cũng có chút mơ hồ, nhưng lại vẫn không gục. Dường như chỉ cần hắn uống thêm một lon nữa sẽ ngã xuống, cho nên, Trần Triết vẫn liều mạng uống. Không bao lâu đã hết một két, lại gọi thêm một két nữa. Đám người Lý Linh Nhi chỉ lo ăn uống, căn bản cũng không thèm liếc Triệu Thiết Trụ lấy một cái. Triệu Thiết Trụ đã say, mắt lờ đờ mông lung, một lon lại tiếp một lon. Ca ca uống chết ngươi! Trong lòng Triệu Thiết Trụ cười thầm.

Rốt cục, két bia thứ hai cũng đã hết. Tới lúc này Trần Triết biết rằng mình đã đụng phải kẻ giả trư ăn thịt hổ rồi, chẳng qua bụng dạ quay cuồng một trận, một câu cũng không nói được, lao ra khỏi phòng, chạy thẳng đến buồng vệ sinh. Xa xa còn truyền đến tiếng kêu của Triệu Thiết Trụ:

- Học trưởng, em sắp say rồi, không dám uống với anh nữa đâu.

Trần Triết vừa vào toilet liền phun ra ngay. Lần này không đến một giờ hắn đã uống hết một két bia, không phun thì đã lã “Tiên Tửu” rồi. Trần Triết vừa phun xong, còn đang súc miệng rửa mặt liền nhìn thấy một thanh niên tóc nhuộm vàng hoe đi đến.

- Hoàng ca!

Trần Triết kinh ngạc kêu lên.

- A? Trần Triết hả? Cậu cũng tới đây uống rượu à?

Người được gọi Hoàng ca này hiển nhiên quen biết Trần Triết, dừng lại bắt chuyện. Nếu Triệu Thiết Trụ ở đây, hắn khẳng định sẽ nhận ra, người này chính là Hoàng Ninh, lần trước đã bị mình đánh, một trong tam công tử của FJ, con trai Phó thị trưởng.

- Vâng! Tối nay tới đây cùng vài đàn em lớp dưới.

Tròng mắt Trần Triết vừa chuyển, nảy ra ý hay, thấy Hoàng Ninh cũng có cùng tính cách với mình, nói gấp:

- Chỗ em có mấy mỹ nữ cực phẩm! Hoàng ca có hứng thú cùng qua làm quen một chút hay không?

Hoàng Ninh vừa nghe vậy liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn vừa cũng lành chưa bao lâu, trong suốt thời gian ở trong viện, nữ nhân và rượu bị cha hắn cấm chỉ hoàn toàn, lại nghĩ đến ngày đó đụng chạm mấy người ở trong KTV, Hoàng Ninh không khỏi rùng mình một cái, người có tên Lôi Tử với thân thể cao lớn đã để lại trong lòng hắn một bóng ma khó phai, không phải hắn không muốn báo thù, chỉ là lão già nhà hắn đã cảnh báo, không được trêu trọc vào mấy người đó, nếu gặp mặt bọn họ, nhất định phải cung kính thiết lập quan hệ với họ, làm như vậy sẽ giúp lão gia tử nhà hắn có một tương lai bảo đảm. Cũng không biết mấy ngươi kia rốt cuộc có thân phận gì, Hoàng Ninh suy nghĩ vài ngày vẫn không ra, cuối cùng bỏ qua coi như không có chuyện này. Hôm nay, nghe thấy Trần Triết nói có mỹ nữ, suy nghĩ cũng muốn đi xem thế nào, nếu thuận tiện thu được một em, vậy thì tối nay sẽ không tịch mịch nữa rồi.

- Được rồi, anh lên kêu bằng hữu của anh cùng đi.

Hoàng Ninh nói, đầu tiên là đưa Trần Triết vào phòng của hắn. Trong phòng Hoàng Ninh lúc này đang ngồi bảy, tám người, trong đó có một người khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi ở vị trí chủ tọa. Hoàng Ninh mỉm cười đi đến bên cạnh người nọ nói:

- Tây Môn đại ca, đây là bạn cùng trường của em, Trần Triết.

Trần Triết vội vàng kêu lên:

- Chào Tây Môn đại ca!

Người nọ hơi nhướng mắt nhìn Trần Triết một chút, gật gật đầu không nói gì. Hoàng Ninh nói tiếp:

- Trần Triết, cậu ấy muốn hân hạnh được mời anh qua phòng của hắn uống một chén. Trong phòng hắn có mấy cô nàng cũng không tệ.

- A?

Người nọ kinh ngạc thốt một tiếng. Trần Triết vội nói:

- Tuyệt đối hoàn hảo! Tây Môn đại ca, anh có thể đích thân đi xem một chút.

- Vậy ta đi thôi!

Người nọ đứng lên nói:

- Tiểu Trần dẫn đường.

Hoàng Ninh nói qua với mấy người xung quanh vài câu, bọn họ cũng không ý kiến chỉ tự uống với nhau, không có ai đứng dậy đi theo.

Trần Triết đưa hai người tới phòng của hắn. Trần Triết đi trước vào phòng, sau đó tới Hoàng Ninh cùng người họ Tây Môn kia. Hoàng Ninh vừa bước vào, đầu tiên mắt nhìn thấy mấy người Lý Linh Nhi, nhất thời sắc mặt đại biến, không kìm được bất giác lui về sau một bước nhỏ. Tuy nhiên, nhìn sang người trung niên bên cạnh, trong lòng hắn phảng phất có chút yên tâm, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.

Triệu Thiết Trụ cũng nhìn thấy Hoàng Ninh, thần sắc hững hờ liếc mắt một cái, chỉ là một cái liếc mắt kia, khiến dũng khí của Hoàng Ninh vốn đã không lớn lắm, lập tức bị đánh tan:

- Mọi người chú ý một chút, vị này là Phó hội trưởng đại học FJ của chúng ta…

Trần Triết vừa định giới thiệu, Hoàng Ninh đã bước từng bước tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, cung kính nói:

- Triệu ca!

Một tiếng “Triệu ca” này nhất thời làm cho không gian trong phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ, đương nhiên trừ mấy cô gái vẫn đang ăn căn bản không hiểu chuyện gì, những người khác dường như bị điểm huyệt trong nháy mắt vậy.

Mặt Trần Triết hiện lên sự khó tin. Thân phận Hoàng Ninh hắn cũng biết. Đường đường là con trai Phó thị trưởng, lại là một trong ba thủ lĩnh của Bạch Ưng bang. Bình thường hắn luôn là nhân vật được kính ngưỡng, thế nhưng hôm nay lại giống như một tiểu hài tử ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Thiết Trụ, gọi một tiếng “Triệu ca!”. Chuyện này sao có thể không khiến hắn khiếp sợ cơ chứ? Mà trung niên họ Tây Môn kia cũng tỏ ra kinh ngạc. Tuy rằng mình cũng không xem trọng Hoàng Ninh này, nhưng tốt xấu gì cha hắn cũng là Phó thị trưởng, cho nên vẫn lấy thân phận đại ca kết giao với hắn. Không ngờ người trẻ tuổi trước mặt thoạt nhìn dung mạo không có gì đặc biệt này lại có thể khiến cho Hoàng Ninh cung kính kêu một tiếng “Đại ca!”. Quả thực là rất kỳ quái.

Triệu Thiết Trụ cũng không lấy làm lạ tại sao người này lại biết tên mình. Đầu năm nay, cái tên Triệu Thiết Trụ của hắn cũng không phải bí mật quốc gia gì. Có một người cha làm Phó thị trưởng, tra xét được thân phận bề ngoài của hắn không phải là chuyện quá đơn giản sao? Chỉ là, không biết lão già đó có biết mình là thành viên đặc biệt của Cục an ninh quốc gia hay không. Có lẽ là biết, bằng không bây giờ Hoàng Ninh sẽ không cung kính với mình như vậy.

Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, xem như đã chào hỏi. Hoàng Ninh lại nói tiếp:

- Tây Môn đại ca, đây là Triệu ca của em!

Người trung kia nhoẻn miệng tươi cười đi tới, vươn tay nói:

- Xin chào! Xin chào! Tại hạ Tây Môn Khánh.

Tây Môn Khánh? Tên này rất có cá tính. Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, bàn tay khẽ nắm chặt lại một chút, nói:

- Triệu Thiết Trụ!

Mày Tây Môn Khánh hơi nhíu lại. Tên này cũng phách lối quá đi. Hoàng Ninh thấy Tây Môn Khánh dường như có chút khó chịu, liền nói tiếp:

- Tây Môn đại ca, Triệu đại ca là người tài ba. Ngay cả cha em cũng phải khen không dứt miệng đó!

Mày Tây Môn Khánh lại càng nhăn sâu hơn. Hừ! Hắn là người tài ba, ta lại không phải là người ta ba sao? Lão bản ta muốn thu thập cha cậu cũng chỉ cần một câu nói, cậu hiện tại lại nịnh nọt hắn như vậy, có ý gì đây? Tây Môn đại quan nhân ta có điểm nào không bằng tên nhóc này chứ?

Tâm niệm Triệu Thiết Trụ cũng vừa chuyển, lập tức nhìn thấu tiểu xảo này của Hoàng Ninh, muốn thổi phồng ca lên cao một chút khiến Tây Môn Khánh chống đối ca đây mà? Hừ! Chỉ số thông minh của ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi. Triệu Thiết Trụ bất động thanh sắc nói:

- Đâu có, đâu có! Hoàng đại thiếu gia mới là người tài ba chứ!

Sắc mặt Hoàng Ninh liền cằng thẳng, nói:

- Nếu Triệu ca ở đây uống rượu, vậy để Tiểu Hoàng mượn rượu của Trần Triết đến kính Triệu ca một ly.

Nói xong liền lấy từ trong két ra một lon bia, uống một hơi cạn sạch. Lúc này, Tây Môn Khánh nghe lời Triệu Thiết Trụ nói, cũng đã mơ hồ phát hiện ra tiểu xảo của Hoàng Ninh. Mình và Hoàng Ninh coi như người một nhà, Hoàng Ninh đã kính rượu rồi, mình nếu không kính, có vẻ không lễ phép, nhưng nếu kính rượu, lại vô duyên vô cớ hạ thân phận của mình. Hoàng Ninh này, thật đúng là không đơn giản a.

Triệu Thiết Trụ cũng không ngốc, hắn cười cười, cầm lấy một lon bia, nói:

- Trước tiên xin kính Tây Môn huynh một lon.

Sau đó mở bia ra, uống vài ngụm cạn sạch, rồi mở tiếp một lon nữa, nói với Hoàng Ninh:

- Lon này xem như của cậu!

Lại chỉ uống một ngụm.

Lúc này Tây Môn Khánh liền thấy sảng khoái. Hoàng Ninh kính Triệu Thiết Trụ trước, nhưng Triệu Thiết Trụ lại thình lình uống với mình trước, sau đó mới kính lại Hoàng Ninh, còn chỉ hớp một ngụm nhỏ. Đây chính là đã cho mình mặt mũi, vô hình trung tát một cái vào mặt Hoàng Ninh.

Hoàng Ninh sau khi uống bia xong, lại nói với Trần Triết:

- Mọi người cứ tiếp tục, chúng tôi đi trước.

Tây Môn Khánh cũng lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp, đưa cho Triệu Thiết Trụ nói:

- Sau này có việc gì cần hợp tác, hoan nghênh tới tìm tôi.

Nói xong cũng đi theo Hoàng Ninh ra cửa.

- Tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Thiên Thượng Nhân Gian. Tây Môn Khánh.

Triệu Thiết Trụ nhìn tấm danh thiếp, cười thầm nói, thú vị, thú vị.

Trần Triết lúc này đã từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, sau khi tiễn mấy người trở về, ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Triệu Thiết Trụ hỏi:

- Cậu rất thân thiết với Hoàng ca?

- Gặp qua một lần.

Triệu Thiết Trụ lại khôi phục bộ dáng say xỉn lờ đờ mông lung, thân hình hơi nhích lại gần Tào Tử Di. Ai, thân thể này, thật đúng là mềm mại a. Tào Tử Di bất đắc dĩ cười cười, cũng không phản ứng lại.

- Gặp qua một lần mà khiến Hoàng ca gọi cậu là Đại ca? Cậu có thân phận gì vậy?

Trần Triết mượn rượu hỏi tiếp.

- Em? Em chính là sinh viên đại học năm nhất, còn có địa vị gì chứ? Có thể là do hắn thấy em đẹp trai hơn chăng?

Triệu Thiết Trụ nói xong, cũng không để ý Trần Triết, dựa vào Tào Tử Di, híp mắt giả bộ ngủ.

- Tốt lắm! Đi thôi, ăn no rồi.

Tô Nhạn Ny kêu lên, thấy Triệu Thiết Trụ đang ăn đậu hũ của Tào Tử Di, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chua, thầm nghĩ tên này đúng là tên sắc lang không thể thay đổi. Nàng lại cố gắng liên tưởng hắn với tên đạo tặc trộm đồ lót kia, bằng không làm sao hắn lại bị thương đúng khoảng thời gian trong cục có vụ trộm đồ lót được?

- A? Phải đi rồi à? Được được! Ôi! Đầu tôi choáng váng hết rồi!

Triệu Thiết Trụ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giả say ăn đậu hũ này, cùng mấy cô gái đứng lên, hai chân cũng làm bộ không vững, đi tới sát bên Tô Nhạn Ny.

- Cút qua một bên!

Sắc mặt của Tô Nhạn Ny quả thực khộng được tốt, đi theo Lý Linh Nhi cùng Tào Tử Di ra phòng ngoài. Trần Triết thấy mấy người muốn đi, cũng đứng dậy cùng Quách Tịnh đi tính tiền.

Chỉ là khi nhìn thấy tờ hóa đơn có đến năm chữ số 0 kia, lòng Trần Triết lại đau nhói một trận.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK